Trên lưng cõng thêm một người thì không chạy nhanh được, tu sĩ chạy đành phải ném chủ tướng quân địch xuống mà chạy.
Rơi vào bước đường cùng, để bảo vệ vợ con trong kinh thành, chủ tướng quân địch rút kiếm tự vẫn nhưng kiếm trong tay bị đánh rơi, y bị bắt giữ.
Dưới ánh chiều tà, trong tàn khói lượn lờ, trên sơn cốc có hai tu sĩ hợp sức nâng xe lăn lên. La Đại An vác hai cây thương theo sau leo lên núi.
Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn ngửi thấy vùi xác cháy, mặt không chút cảm xúc nhìn cảnh tượng thảm khốc trong sơn cốc. Chẳng ai biết đắm chìm trong ánh nắng chiều rực rỡ ấy, trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Hơn mười nghìn tàn binh rơi vào bước đường cùng đã đầu hàng cầu xin tha thứ nhưng ông ta không chấp nhận mà hạ lệnh gi ết chết không tha. Truyện Sủng
Không phải ông ta vô tình, mà là thế cục trước mắt không cho phép ông ta hao tổn tinh lực vào đám tàn binh này. Thời gian không cho phép, tốc độ không cho phép, đội quân hiện có vốn đang căng thẳng, làm gì có chuyện chia người tới trông chừng hơn một nghìn tàn binh ấy được, một khi bọn chúng phản công... Ông ta không cho phép trên chiến trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
La Đại An nhìn thảm cảnh trước mắt mà muốn nôn.
Ngay cả hai tu sĩ Đại Thiện Sơn khiêng xe lăn cũng nguôi lạnh trong lòng, thi thoảng lại lén lút nhìn trộm Mông Sơn Minh, cảm thấy người này còn ác hơn tu sĩ bọn họ nhiều lắm, có sẵn cả ngàn kế giết người.
Tại quận thành Dung Dương, chủ tướng quân địch bị bắt sống áp giải đến trước cổng thành, quân Nam Châu tập kết ngoài thành kêu gọi đầu hàng, tuyên bố rằng nếu người trong thành không ra khỏi thành xin đầu hàng thì một khi thành bị phá đội quân sẽ giết sạch quan chức to nhỏ trong thành, lúc này mở cổng thành thì đội quân có thể bỏ qua chuyện cũ!
Vì trận quyết chiến này, quân trong thành gần như đã rút hết, căn bản không còn binh lực thủ thành. Biết là thủ không nổi nên tu sĩ thủ thành đã chạy trốn, cổng Dung Dương thành mở rộng, đại quân Nam Châu cấp tốc tiến vào tiếp quản thành rồi nghỉ ngơi và chấn chỉnh lại đội ngũ.
Đại quân được nghỉ ngơi và chấn chỉnh lại, nhưng Mông Sơn Minh không được nghỉ ngơi mà vẫn chỉ huy điều khiển quân đội ở những nơi khác duy trì thế tiến công.
Đây là quận thành đầu tiên mà quân Nam Châu chiếm đóng sau khi tiến vào Định Châu.
Quận chủ Dung Dương quận buộc lòng phải đầu hàng, một nhà già trẻ đều đang nằm dưới lưỡi đao, ông ta không có lựa chọn nào khác, phải hạ lệnh cho các huyện thành thuộc quyền quản lý của Dung Dương quận mở cửa thành đầu hàng.
Đây là ngày đầu khai chiến, cũng là ngày đầu tiên quân Định Châu và Nam Châu tập kết giao chiến chính diện và kết thúc bằng thất bại nặng nề của Định Châu.
Đây là một trận chiến diễn ra ở bên ngoài Dung Dương quận thành, năm mươi nghìn đại quân đấu với ba mươi nghìn quân Nam Châu gặp thất bại thảm hại, gần như bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ có khoảng hai nghìn người chạy tan tác khắp nơi.
Tin tức truyền đi có tác động khó lường tới quân Nam Châu đang di chuyển tới vùng biên giới. Đội quân triều đình căn bản không phải là đối thủ của đội quân Nam Châu, năm mươi nghìn quân đấu với ba mươi nghìn quân mà gần như bị tiêu diệt toàn bộ?
Đặc biệt là sau khi biết tin hơn mười nghìn bại quân đầu hàng nhưng không được chấp nhận và bị giết sạch, mọi người đều chấn động!
Trước sự uy hiếp đe dọa của đội quân Nam Châu đến sau, trong số những thành trì vững thủ khó công lúc trước có một vài thành trì lần lượt mở cổng thành xin đầu hàng.
Mà đội quân đến sau cùng với đại quân Nam Châu đánh cho quân Định Châu sợ mất mật, ý chí chống cự cũng yếu dần!
Sau khi đại quân Nam Châu biết tin phe mình lấy ít địch nhiều, tiêu diệt toàn bộ quân địch với tổn thất không lớn, có thể nói sĩ khí (2) tăng mạnh.
(2) Sĩ khí: tinh thần chiến đấu của binh sĩ.
Đây chính là kết quả mà Mông Sơn Minh yêu cầu ở trận chiến này. Lần đầu đại chiến giành thắng lợi đã làm tăng sĩ khí đang mỏi mệt của quân mình và tiêu diệt sĩ khí của quân địch.
Vẫn còn một mục đích nữa, đó là uy hiếp quân địch không để cho chúng sai tốp lính nhỏ lẻ gây rối bên này, thúc ép đối phương thu hẹp lực lượng tập kết để bên này có thể chiếm địa bàn với tốc độ nhanh hơn.
Nam Châu có rất ít người biết ý đồ chiến lược quan trọng nhất của bên này. Mục đích thực sự được che giấu không phải là muốn phân rõ thắng bại sau cùng với quân Định Châu mà là cố gắng hết sức chiếm địa bàn một cách nhanh nhất.
Mục đích này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không phía Định Châu sẽ nghĩ mọi cách để kéo dài.
...
Tin tức chiến bại truyền tới đại doanh trung quân (3) của Định Châu. Trong chiếc lều mới được dựng lên, Tiết Khiếu hai tay run run cầm chiến báo, miệng lẩm bẩm: "Sao lại thất bại thảm hại như vậy? Lẽ nào Mông Sơn Minh đích thân chỉ huy... Ai có thể ngăn cản đây?"
(3) Trung quân: Quân đội cổ đại trung quốc gồm tiền quân, trung quân, hậu quân, trong đó trung quân là quân chủ lực. Ngoài ra còn có tả quân và hữu quân.
Vạn Khinh Yên và Cái Hoan sắc mặt khó coi, mới ngày đầu khai chiến, còn chưa hết ngày mà đã bị mất vùng đất một quận rồi!
Cái Hoan đột nhiên nói: "Tiết huynh, lập tức đưa tin về triều đình, đề nghị triều đình nhanh chóng điều động viện binh từ các châu phủ lân cận."
Tin chiến thắng truyền tới phủ thứ sử Nam Châu. Trong Anh Vũ đường, Thương Triêu Tông và Lam Nhược Đình nhận tin thắng trận, nhìn nhau cười lớn, các vị tướng lĩnh cũng vui mừng, hưng phấn.
"Nhanh, nhanh như vậy mà đã chiếm được một quận rồi, nhanh thật đấy! Mông bá bá đích thân ra trận quả nhiên là không giống người thường!" Thương Triêu Tông vui mừng không ngớt.
Một vị tướng cười ha ha: "Vương gia, năm đó lúc Mông soái dẫn đầu đại quân Yến quốc uy chấn tứ phương, các nước khác đều nơm nớp lo sợ. Tiết Khiếu là cái thá gì, nếu y mà biết đối thủ giao chiến cùng mình là Mông soái thì nhất định sẽ dọa vỡ gan chó của y."
"Ha ha!" Mọi người lại sung sướng cười to một trận.
Trong một đình viện khác trong phủ thứ sử, Hoàng Thông sắp bước vào bên trong thì tìm thấy Hoàng Liệt nên báo tin chiến thắng cho hắn ta luôn.
Hoàng Thông mỉm cười: "Nói đúng hơn là, tính cả những huyện thành mở cổng đầu hàng khác thì địa bàn không chỉ có một quận thôi đâu. Có người nói những địa bàn rải rác cộng lại cũng có thể gộp thành nửa quận luôn đó. Chưởng môn à, không thể không thừa nhận là Mông Sơn Minh trên chiến trường quả thực quá tài giỏi, quả nhiên là một danh tướng danh bất hư truyền, vừa ra tay đã càn quét không gì cản nổi!"
Nhưng Hoàng Liệt không cười nổi, khẽ thở dài: "Lần này xem như chúng ta bị kéo xuống nước, sợ là muốn để bên ngoài nghĩ rằng chúng ta không cùng một phe với Ngưu Hữu Đạo cũng khó khăn."
Ông ta vốn tưởng là hai bên chạm mặt giằng co một trận rồi đợi tới lúc ba Đại Phái can dự vào là xong, ai ngờ Định Châu không chịu nổi một kích như thế, lần này đúng thật là đâm lao đành phải theo lao, biến đùa thành thật rồi. Đã đánh đến mức này, nếu bây giờ Đại Thiện Sơn lại rút người về thì một khi Nam Châu bại trận, Đại Thiện Sơn sẽ không có cách nào ăn nói với toàn thể Nam Châu.
Sau khi nghe tin, Hoàng Liệt cũng rất bất ngờ, ngac nhiên nói: "Trong thời gian ngắn như vậy mà chiếm được một quận? Địa bàn lớn như vậy, đại quân muốn đi khắp cả quận trong thời gian ngắn cũng khó nhỉ?"
Nụ cười trên gương mặt Hoàng Thông cứng đờ, ngậm miệng không nói nữa.
...
"Muốn bảo ta thả người à?"
Trong Mao Lư sơn trang, Ngưu Hữu Đạo ngồi trong đình cầm đọc bức thư mà bên Thương Triêu Tông gửi tới triều đình, nhếch miệng cười lạnh lùng.
Thương Triêu Tông cũng không bảo hắn thả người, mà truyền tin cho hắn, bảo hắn định đoạt.
Ngưu Hữu Đạo đập lá thư xuống bàn đá: "Hồi âm cho Vương gia, bảo Vương gia đồng ý với triều đình đi!"
Quản Phương Nghi bên cạnh kinh ngạc nói: "Ngươi treo người trên tường thành khiến triều đình vì thể diện mà không nén được giận. Bây giờ triều đinh lại mượn cớ thẩm vấn để dẫn người đi, đến lúc đó kết quả tra hỏi ra sao chúng ta không kiểm soát được."