Đạo Quân

Chương 892: Có Phải Ngài Vẫn Luôn Muốn Dồn Ta Vào Chỗ Chết Hay Không? (2)




Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong nhìn nhau, bọn họ biết rằng người này không phải đang hù dọa bọn họ, chưa cần nói đến bọn họ có sắp xếp người ở gần đây không, Long Hưu hoàn toàn có khả năng huy động các môn phái tu hành trên lãnh thổ nước Yến truy cùng đuổi tận bọn họ bất cứ lúc nào, chỉ sợ đến lúc người của Tiêu Dao cung đến đây, ưu thế khoảng cách của bọn họ cũng không phải thứ mà môn phái của bọn họ có thể sánh được.

Huống hồ chỉ dựa vào thực lực hiện tại để so sáng, bọn họ cũng không phải đối thủ của người bảo vệ đi cùng Long Hưu.

Mà những người bảo vệ đi theo Long Hưu đã bắt đầu hành động rồi, hiện tại đang bao vây bọn họ, dáng vẻ như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Huệ Thanh Bình âm thâm oán trách, bà ta không nghĩ rằng Long Hưu sẽ đích thân đến đây, tay của bà ta không thể không buông xuống, mắt đầy ẩn ý nhìn Ngưu Hướng Đạo.

“Không sao đâu.” Ngưu Hướng Đạo mỉm cười nói, tiếp tục tiến lên, đi về phía Long Hưu.

Hắn không sợ, hắn đã chuẩn bị tâm lí dám làm thì dám chịu, ở trên đất Nam châu này, hắn không phải là người mà ai muốn giết thì giết.

Hắn không thích rút kiếm ra tay, hắn khó ra tay không có nghĩa là hắn sẽ không ra tay, không có nghĩa là hắn sẽ chịu đựng.

Trước khi đi, hắn ra hiệu bằng mắt cho Viên Cương, Viên Cương hiểu ý gật đầu.

“Lão đệ!” Toàn Thái Phong trầm giọng hô lên, muốn tiến lên trước một bước, một gã trưởng lão của Tiêu Dao cung đã nghiêng mình ngăn ông ta lại, bốn mắt nhìn nhau với ông ta, giằng co qua lại.

Long Hưu xoay người bước đi, Ngưu Hữu Đạo đi theo.

Quản Phương Nghi nhanh chóng đuổi theo Ngưu Hữu Đạo, trong lúc đó bà ta còn ra hiệu mắt cho nhóm người bác Trận và Ngô lão nhị, đám bạn già Phù Phương Viên nhanh chóng yên lặng đi về phía Ngưu Hữu Đạo âm thầm tập kết bày trận.

Chuyện đã liên quan đến tính mạng người thân, một khi trở mặt, cho dù có không đánh lại bọn họ, phía bọn họ không thèm quan tâm ngươi có phải là chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu không.

Viên Cương di chuyển tới chỗ bên cạnh ba người Phí, Hạ, Trịnh, bốn người không quan tâm đ ến cục diện giằng co trước mắt, nhanh chóng rời khỏi Mao Lư sơn trang.

Viên Phương trốn ở sau cửa tròn rình coi nhanh chóng rụt đầu về, đứng dưới chân tường thong thả quay về, tình huống không bình thường nhỉ, hay tay hắn ta xoắn xuýt chà xát không ngừng, lo lắng không thôi.

Trong chòi nghỉ mát, Long Hưu dựa vào lan can, khoanh tay lại, thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Đương nhiên là ông ta đang hỏi Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo khoanh tay đứng bên cạnh, cười khổ nói: “Cung chủ, ta thật sự không muốn kết bái với hai người bọn họ, nhưng ngài thấy rồi đấy, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, bọn họ ép ta kết bái, ta không kết bái đâu có được.”

Cái nồi này Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong thật đúng là phải đeo rồi, rất nhiều người không biết chuyện đàm phán trước đó, sau đó mới có người đến xem lễ, bao gồm cả Long Hưu cũng tận mắt trông thấy Huệ Thanh Bình ép buộc Ngưu Hữu Đạo kết bái, lúc này Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong cũng sẽ không nói là Ngưu Hữu Đạo ép bọn họ kết bái đâu.

Dịch Thư đứng bên cạnh trách cứ: “Nói hươu nói vượn, cung chủ đã ra mặt phân xử cho ngươi rồi, lúc đó ngươi cự tuyệt là được, ngươi còn sợ gì nữa? Dám kết bái với kẻ thù ngoại ngay trước mặt cung chủ, ngươi có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn nàng ta: “Dịch cô nương, ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng. Đúng, đúng vậy, bây giờ cung chủ có thể phân xử cho ta, nhưng sau đó thì sao, cung chủ có thể ở bên cạnh người ta bảo vệ mãi sao? Cho dù là Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn hay là Đại Thiên sơn, đều có đệ tử hành tẩu ngoài thế giới, chúng ta có thể chịu đựng nổi bọn họ trả thù sao? Ngươi có thể ra mặt vì đám người nhỏ bé chúng ta bất cứ lúc nào sao? Dịch cô nương, ngươi ở nơi cao, xuất thân phái lớn không ai dám chọc, không biết được khó xử của những người ở dưới như chúng ta.”

“Ngươi…” Dịch Thư bị nói xong không nói được gì, già mồm át lẽ phải nói: “Ngươi có tiếng là thích kết bái trong giới tu hành rồi, ta thấy là ngươi có ý xấu thì có!”

Ngưu Hữu Đạo không đồng ý nàng ta nói như vậy: “Dịch cô nương, rõ ràng là ngươi nhìn thấy bọn họ ép buộc ta kết bái, không cần phải hắt bát nước bẩn lên người ta đâu. Dịch cô nương, rốt cuộc là cô đứng bên nào, sao lại hướng về người ngoài như thế?”

Dịch Thư nổi giận: “Ngươi kết bái với kẻ thù ngoài, còn dám nói ta hướng về người ngoài sao?”

“Được rồi!” Ván đã đóng thuyền rồi, có gỡ ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, Long Hưu trách móc lên tiếng ngăn lại, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo: “Ta không hỏi chuyện ngươi kết bái, Nam châu tấn công Định châu là có chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo mạnh mẽ lên tiếng: “Kết bái chỉ là chuyện vớ vẩn, ai lại cho là thật? Ta chỉ chờ cung chủ nói một câu, nếu cung chủ nói dừng tấn công lại, ta lập tức tạo áp lực lên Đại Thiện sơn và Thương Triêu Tông, đại quân sẽ lập tức dừng tấn công lại!”

Thái độ này rất tốt! Không có chỗ nào không rõ ràng, Long Hưu nghe xong thì trong lòng thoải mái hơn, chầm chậm nói: “Không nên

loạn thêm nữa! Bây giờ nước Yến đang bị giặc ngoài uy hiếp, người một nhà không thể nội chiến, lập tức bảo đại quân Nam châu dừng tấn công!”

“Dạ!” Ngưu Hữu Đạo đồng ý, có điều hắn lại chắp tay nói: “Cung chủ, ta có điều thắc mắc muốn thỉnh giáo, không biết có nên hỏi hay không?”

Long Hưu: “Ngươi nói thì nói đi, còn có chuyện gì không hỏi được, chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Cung chủ, có phải ngài vẫn luôn muốn dồn ta vào chỗ chết sao?”

Long Hưu không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy, hai mắt híp lại: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn dồn ngươi vào chỗ chết?”

Ngưu Hữu Đạo: “Lúc trước triều đình mượn cớ hưng binh, muốn tấn công Nam châu, ta không tin ba môn phái lớn không biết, nhưng lại không có ai lên tiếng, ngồi nhìn đại quân triều đình áp sát. Sau đó triều đình lại phái thích khách đột ngột tấn công ta ở Kim châu, về sau ta quay về Mao Lư sơn trang, triều đình lại tập hợp một lượng người lớn đến tập kích, giết mấy ngàn tu sĩ của ta, Nam châu chết gần mười nghìn người, bên trong núi rừng bên ngoài Mao Lư sơn trang là những ngôi mộ lạnh lẽo, đến nay ba môn phái lớn chưa có bất cứ ai đứng ra nói một câu phân xử!”

“Triều đình năm lần bảy lượt gây hấn, làm vậy không dứt, xin hỏi cung chủ, ai có thể nhịn được đây, ta có nên phản công lại hay không đây? Ta kêu oan với ba phái lớn, đợi đến bây giờ cũng chưa nhận được câu trả lời nào, chờ mãi cũng chỉ được câu bảo ta dừng tay, ý của ngài giống như là ta đã sai rồi, vậy triều đình thì sao?”

Nào là Thương Triều Tông tranh đoạt nữ nhân, nào là giết người cướp dẫn đến việc Thương Triều Tông xuất binh, Ngưu Hữu Đạo chưa từng đề cấp đến.

Mọi người đều không phải là kẻ ngốc. Tất cả họ đều biết rằng đó chỉ là một cái cớ để khời binh danh chính ngôn thuận mà thôi. Trước mặt Long Hưu, không cần phải đổi thành lý do khác.

Khóe miệng Dịch Thư chợt động, mặc dù nàng ta có thành kiến với Ngưu Hữu Đạo, dẫu cho nàng ta luôn nói rằng không vừa mắt hắn thì khi nghe những lời ấy, nàng ta cũng không kiềm nổi mà im lặng.

Trong lòng nàng ta ngờ vực. Triều đình đã làm nhiều chuyện quá đáng, liên tiếp hạ thủ, cho dù là ai đều không thể liên tục nhẫn nhịn như vậy được, nên cũng khó trách Triều Tông tức giận khởi binh. Nàng ta suy xét, nếu như đổi lại là mình, suy bụng ta ra bụng người, cũng phải kiên quyết dạy cho phía triều đình một bài học.

Dịch Thư cũng hiểu được tại sao Ngưu Hữu Đạo hỏi rằng có phải sư phụ định đẩy hắn vào chỗ chết không? Không quan trọng là triều đình làm thế nào, sư phụ chỉ dí vào hắn, chẳng khác nào quy hắn là quân xâm lược. Làm sao hắn có thể không hiểu lầm rằng sư phụ muốn đặt hắn vào chỗ chết?