Đạo Quân

Chương 931: Ngưu Hữu Đạo Muốn Làm Gì?




Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói: “Nếu như đại tỷ nhất định muốn tính toán như thế, ta đây cũng không còn cách nào, tiền ở trên tay các người, ta cũng không thể cướp.”

Toàn Thái Phong xua xua tay: “Có địa bàn rồi còn sợ không có tiền sao? Chỉ cần lão đệ khởi binh, địa bàn ba châu vẫn tính như cũ, thế nào hả? Lão đệ, đừng trách ta không nhắc nhở đệ, thế cục hiện nay sờ sờ ra đấy, bây giờ chúng ta vẫn còn bàn luận, đợi đến lúc mọi chuyện định xong thì đã muộn rồi, qua thôn này rồi sẽ không còn nhà nghỉ nào đâu.”

Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm một lúc rồi từ từ nói: “Không phải ta muốn làm người không có chính kiến, chuyện lương thực ta còn có cớ thoái thác được, một khi tình huống không ổn, cùng lắm thì ta lấy tiền của các người rồi sẽ trả lại lương thực cho triều đình.”

Vừa nói xong lời này, sắc mặt hai người thay đổi, theo bản năng nhìn xuống ngân phiếu ngân hàng trong tay hắn, lúc này Toàn Thái Phong nghiêm khắc cảnh cáo, noi: “Lão đệ, ta khuyên đệ một câu, nếu như đệ thực sự làm như vậy, một khi nước Yến bị phá rồi, đệ sẽ không còn đường lui đâu, hai người chúng ta cũng không thể bảo vệ được đệ, tốt nhất đệ vẫn nên nhìn tình huống mà quyết định đi.”

Dám nhận tiền trước cũng có nghĩa là phải chắc chắn nắm được kết quả cuối cùng của chiến sự. Đương nhiên, không đưa cũng không được, nếu như không đưa, người ta tin ngươi mới lạ, không có gì để bàn nữa, đây cũng là cái giá để hắn phiêu lưu mạo hiểm.

Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên ta mới nói một khi, nhỡ đâu các người thất bại hoặc là lui binh rồi, chuyện Nam châu tạo phản cũng là thật rồi, nước Yến có thể buông tha Nam châu mới là lạ, hai người ngàn vạn lần đừng nói đến lúc đó nước Hàn và tống có thể không tiếc bất cứ giá nào mà cứu Nam châu của ta, nói như vậy các người tin được sao? Muốn ta khởi binh tạo phản cũng được, nhưng có điều kiện, nếu như các người làm được, ta sẽ không nói hai lời, lập tức khởi binh!”

Không sợ đưa ra điều kiện, chỉ sợ không nói gì.

Tinh thần hai người Toàn, Huệ chấn động, Toàn Thái Phong lập tức truy hỏi: “Điều kiện tiên quyết cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hai bên cùng tập kết trọng binh ở biên cảnh, dùng dằng lâu như thế vẫn lề mề không chịu khai chiến, tức là sao?”

Hỏi cái gì thế không biết? Toàn Thái Phong vẫn trả lời: “Khai chiến toàn diện là việc có liên quan đến vận mệnh quốc gia, tất nhiên không chắc chắn thì sẽ không đánh, đợi đến khi nội bộ nước Yến gặp tai họa đến một mức nhất định, lúc đó sẽ thừa cơ tấn công.”

Thế cục rất rõ ràng, trước đây Ngưu Hữu Đạo cũng cho là vậy, sau khi gặp Cao Kiến Thành hắn mới biết cẳn bản không có chuyện này, một đám người nắm quyền thế tục đang lợi dụng tình hình chung để tạo thế, đùa giỡn một đám tu sĩ như khỉ, nói trắng ra là chúng đang tranh đoạt quyền lên tiếng với tu sĩ, tu sĩ đối đầu không thắng thì chỉ có thể xuống đất nằm thôi.

Đương nhiên, hắn cũng ky cóp cho cọp ăn trong thế cục rối loạn, sẽ không chọc vào: “Huynh trưởng đã nói đúng điểm mấu chốt rồi, chúng ta sẽ đợi đến khi nội bộ nước Yến gặp tai họa đến một mức nhất định, nhưng theo đệ biết, nội bộ nước Yến không phải hoàn toàn không có thực lực bình định.”

Huệ Thanh Bình nhíu mày: “Đệ đệ, rốt cuộc đệ muốn nói gì thế?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đệ không muốn làm người ba phải, nhưng đến nước này rồi thì cũng không cần phải nói những người giả dối kia nữa, đệ không thể lấy tính mạng của nhiều người ở Nam châu như vậy ra làm tiền đặt cược được, đệ nhất định phải thấy được một lợi ích nào đó cho manh mối của mình thì đệ mới khởi binh, nếu không đệ cũng rất khó thuyết phục được thuộc hạ, dù sao thì việc này cũng liên quan đến lợi ích của mọi người, ở Nam châu còn có một Đại Thiện sơn vẫn luôn chăm chăm nhắm vào chúng đệ. Huynh trưởng, đại tỷ, phản quân ở nội bộ nước Yến vẫn chưa làm loạn đủ, đệ hy vọng hai người có thể ép tiềm lực phản kích của nội bộ nước Yến phải xuất hiện, lúc đó đệ mới có thể xuất binh.”

Hai người Toàn, Huệ nhìn nhau, Toàn Thái Phong hỏi: “Đệ có ý gì? Phải ép thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Bảo phản quân ứng phó hết sức, chiếm lĩnh thêm hai châu nữa, để cho nước Yến không thể không ứng phó toàn lực. Như vậy với chúng ta cũng có hai chỗ tốt. Thứ nhất, đệ có thể quan sát rốt cuộc tiềm lực của nước Yến lớn đến mức nào, Nam châu của đệ có thể xuất binh hay không, việc này cũng ảnh hưởng đến chuyện đệ có thể thuyết phục được Đại Thiện sơn hay không? Thứ hai, phản quân kiếm hãm lại lực lượng tuyệt đối của nội bộ nước Yến, tiện cho đại quân Nam châu của đệ xông thẳng lên. Chỉ khi làm được chuyện này, đệ mới dám khởi binh, nếu không đệ không thể đánh cược với chuyện này được.”

Hai người đều đăm chiêu một lát, không thể không thừa nhận, đứng trên lập trường của đối phương thì chuyện này hắn suy nghĩ rất chu đáo.

Toàn Thái Phong: “Lão đệ, bên nước Yến thì còn tiềm lực gì nữa? Binh lực của các chư hầu đều đã rõ rành rành rồi, đệ nhạy cảm quá.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đệ thấy các chư hầu chưa chắc đã không có thực lực để tiêu diệt phản quân, chẳng qua là họ không đồng tâm hiệp lực thôi, cho nên không phải là đệ nhạy cảm, mà đệ muốn chắc chắn. Huynh trưởng, đại tỷ, chỉ cần làm được điều kiện này, đệ sẽ xuất hiện ngay, ngoài ra không cần nói nhiều.”

Đã nói đến nước này, quả thật cũng không cần phải nói thêm cái gì nữa, vậy nên sự việc này cũng được quyết định như thế, mọi chuyện đều phải đặt hướng phát triển của thế cục lên đầu.

Trên thực tế, đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất, thế cục ở đâu có lợi thì phải hướng sang bên đó mới là lẽ thường, nếu không, liên quan đến việc lớn như vậy, hứa suông thôi chẳng có tác dụng gì, vẫn phải nhìn thấy được lợi ích đã.

Trước khi hai người rời đi, Ngưu Hữu Đạo lại nhắc lại chuyện cũ: “Một ngàn vạn đã nói từ trước, lại chỉ đưa đệ có năm trăm vạn, hai người làm việc chưa chắc đã đến nơi đến chốn.”

Toàn Thái Phong dở khóc dở cười, Huệ Thanh Bình cũng thở dài: “Tỷ nói này đệ đệ, chúng ta cũng không thể nghe đệ hét giá trên trời cũng phải đưa hết chứ? Đây cũng không phải làm tiền của chúng ta, chúng ta không được làm chủ, năm trăm vạn đã là rất nhiều rồi, rất nhiều tu sĩ cả đời cũng không được thấy nhiều tiền như vậy, đệ phải biết thỏa mãn chứ. Đệ đã lấy được tiền rồi, lại lấy được mấy vạn xe lương thực nữa, còn chỗ nào không hài lòng? Làm người không thể tham lam quá được.”

“Được rồi, được rồi, xem vẻ mặt không vui vẻ của đệ này, không cần đệ tiễn nữa.” Toàn Thái Phong nâng tay chặn lại, không để Ngưu Hữu Đạo tiễn bọn họ.

Quản Phương Nghi chủ động tiễn khách thay hắn, tiễn hai người ra khỏi sơn trang.

Đến khi quay lại trong sơn trang, bà ta phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang đứng trên gác cao, hắn chống kiếm nhìn về phía bầu trời, khuôn mặt không có biểu cảm gì.

Bà ta cũng đi lên trên gác lầu, nhìn thấy bóng lưng đứng một mình trong gió của hắn, vạt áo dài lay động theo gió.

Chuyện trước mắt, chuyện vừa rồi, mặc dù bà ta vẫn luôn ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhưng càng ngày càng không hiểu nổi, cảm giác dường như Ngưu Hữu Đạo có gì đó không giống với trước kia.

Trước đây, bà ta còn có thể đoán được việc Ngưu Hữu Đạo làm, hiện tại tận mắt nhìn thấy hai bên nói chuyện xong xuôi rõ ràng rồi, bà ta vẫn không thể nghĩ ra Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.

Các nước vừa mắt đầu phân tranh đấu sức, khí thế long trời lở đất, không biết bao nhiêu người phải tan cửa nát nhà, không biết bao nhiêu tu sĩ phải lo âu thấp thỏm, chỉ sợ bị khí thế này nghiền tan xương nát thịt. Nhưng người ở trước mặt bà ta, dường như lại điều khiển một con thuyền nhỏ chờ một đám người trong thế cục đáng sợ, sánh vai cùng những chiến thuyền trong sóng lớn, anh dũng chen lên, biến khó mà tiến.

Tiếng đàn bi thương vang vọng trong sơn trang, không hiểu sao bóng lưng trước mắt lại khiến bà ta có cảm giác bi tráng không biết từ đâu tới.

Dường như hắn biết bà ta đến đây, đợi đến khi bà ta đến gần thì hỏi: “Trang Hồng lại đánh đàn sao?”

Quản Phương Nghi: “Chắc vậy.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: “Ai oán khi không có tự do, khi tự do thì cũng ai oán, nữ nhân này vĩnh viễn không biết thỏa mãn.” Hắn cũng tùy tiện cảm thán một hồi, dứt lời liền đưa năm tờ ngân phiếu trong tay ra.