Đạo Quân

Chương 936: Một Đám Bao Cỏ! (1)




La Chiếu chỉ mất mặt, còn Yến quốc là triều đình chấn động.

Chư hầu ngũ lộ có thể nói là chỗ dựa cuối cùng của nội bộ Yến quốc hiện nay, dưới liên thủ vẫn bại trong tay phản quân, điều này gây chấn động đối với Yến quốc như thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Yến quốc lòng người trên dưới bàng hoàng, giống như Yến quốc sắp bị diệt tới nơi. Thần dân trên dưới Yến quốc không khỏi đang hỏi, chư hầu liên thủ còn không phải đối thủ của phản quân thì còn ai có thể là đối thủ của phản quân?

Triều đình rối loạn.

Có người đề nghị đưa đại quân ở biên cảnh về bình định nhưng lại bị một nhóm khác kiên quyết phản đối, lý do là biên cảnh chính là phòng tuyến cuối cùng của Yến quốc, đại quân tập kết vừa rút lui, tất nhiên đại quân Hàn Tống sẽ nhân cơ hội đánh vào. Kiên trì điều đại quân thì cho rằng, đại quân không rút về, nội bộ căn bản không ai ngăn được phản quân, nội bộ Đại Yến sụp đổ, biên quân còn thủ cái gì? Diệt bên ngoài thì phải yên ổn bên trong cái đã!

Cũng có người đề nghị hạ chỉ Nam châu, xuất động binh mã Nam châu đi bình định.

Về vấn đề này cũng có rất nhiều tranh luận, chất vấn lớn nhất là, quân lương của triều đình Nam châu còn dám cắt, có thể nghe chỉ sao? Lỡ như liên thủ với phản quân hành động thì sao? Nhất định phải khiến Tương Nam bất chấp mọi giá chặn nhân mã Nam châu ở Nam châu.

Triều đình đang còn cãi nhau, ba phái lớn sau lưng triều đình cũng có động tĩnh không nhỏ, thành viên cao tầng của ba phái lớn đều được triệu tập khẩn cấp đến một tòa đại điện lớn trong hoàng cung.

Long Hưu chưởng môn Tiêu Dao cung, Cung Lâm Sách chưởng môn Tử Kim động, Mạnh Tuyên chưởng môn Linh Kiếm sơn, ba vị chưởng môn đứng song song gương mặt ai nấy đều trầm mặc.

Trưởng lão Nhạc Uyên của Tử Kim động đứng sau Cung châu, trưởng lão Nguyên Long Linh Kiếm sơn đứng sau Đồ châchaatrl Tổ An Đức Linh Kiếm sơn đứng sau Phục châu, trưởng lão Thi Thăng của Tiêu Dao cung đứng sau Hạo châu, trưởng lão Nông Phong Đình Tiêu Dao cung đứng sau Trường châu, năm vị trưởng lão đứng thành một hàng.

Trưởng lão Kiều Thiên Quang Tử Kim động đứng sau Bột châu, trưởng lão Tất Vân Đào Linh Kiếm sơn đứng sau Kỳ châu, hai vị này không tới, vì Bột châu và Kỳ châu vốn là biên cảnh trọng binh phòng thủ, hai vị trưởng lão tọa trấn ở nơi trọng binh tập kết cho nên không triệu tập tới.

Trên thực tế cũng không có ý triệu tập hai vị trưởng lão kia tới, trước mắt chỉ triệu tập năm vị trưởng lão của ba phái Nhạc Uyên, Sư Nguyên Long, Tổ An Đức, Thi Thăng, Nông Phong Đình tới.

Những người khác bao gồm các loại đệ tử gì đấu đều bị bỏ lại bên ngoài, chỉ có những người này ở đây, ý đồ rất rõ ràng.

Cung Lâm Sách phá vỡ sự yên lặng, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Tình hình bình định của chư hầu ngũ lộ chắc mọi người đều đã biết, hôm nay ở đây không có người ngoài, chúng ta cũng không cần vòng vo. Thế cục đã đến mức độ này, việc liên quan sinh tử tồn vong của ba phái, một khi mất đi Yến quốc, ba phái sẽ thành chó nhà có tang, chạy tới nơi khác không ai dung, cơ nghiệp tổ tiên các đời xây dựng, khí thế phát triển mạnh mẽ của ba phái không thể bị hủy trong tay thế hệ chúng ta được, nếu không sẽ có lỗi với tiên sư các đời, có lỗi với đệ tử trong môn.”

Long Hưu tiếp lời: “Hôm nay, ba người chúng ta chỉ cần một câu của năm vị, có thể đồng thời hiệu lệnh chư hầu ngũ lộ các vị đang khống chế đồng tâm hiệp lực bình định không?”

Nông Phong Đình của Tiêu Dao cung thở dài: “Chưởng môn, không phải chúng ta không dốc sức đốc thúc, mà là lòng người khó dò!”

Long Hưu nổi giận: “Dốc sức đốc thúc? Ngươi coi chúng ta là kẻ mù kẻ điếc sao? Tu sĩ ba nước Tấn, Vệ, Tề đều sắp trở mặt với chúng ta rồi, chư hầu ngũ lộ căn bản không dốc hết sức đánh trận, vừa chạm mặt kẻ địch đã bỏ trốn, thế này gọi là dốc sức sao?”

Nhạc Uyên Tử Kim động nói: “Long cung chủ chớ buồn bực, chuyện không phải như người nghĩ đâu, cái mà Nông trưởng lão nói là lòng người khó dò là chỉ chuyện khác, là đang nói quân tâm. Tướng sĩ trên dưới chư hầu ngũ lộ căn bản không muốn bán mạng vì triều đình, hoàn toàn không có sĩ khí, cuộc chiến này còn đánh thế nào đây?”

Sư Nguyên Long của Linh Kiếm sơn cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Ba vị chưởng môn cũng biết, nhân mã chư hầu ngũ lộ phần lớn đều là bộ hạ cũ của Ninh vương, năm đó nếu không phải cùng đường mạt lộ cũng sẽ không tự xây dựng quân đội riêng.”

Một vị trưởng lão khác của Linh Kiếm sơn Tổ An Đức cũng nói: “Đúng vậy, huyết tẩy của triều đình năm đó đến giờ trong lòng bọn hắn còn mang oán hận, sao có thể bán mạng cho triều đình? Ba vị chưởng môn có biết các tướng sĩ bên dưới nói gì không? Bọn hắn nói, chúng ta chết trận vì triều đình cũng chẳng hề được triều đình thương xót, triều đình còn coi như nghịch tặc, vì sao chúng ta phải đánh chứ?”

Trưởng lão thi Thăng Tiêu Dao cung ừm nói: “Tướng sĩ Hạo châu cũng có suy nghĩ này, chiến sự bố trí xong, nhân mã đưa vào vị trí rồi, nhưng lúc chiến đấu.

Người ngựa lập tức quay đầu bỏ chạy, ai có thể ngăn cản được? đừng nói là hàng vạn con người, dù là hàng vạn con heo cũng chẳng cản được. Bọn hắn không chịu bán mạng cho triều đình, chúng ta cũng không thể giết sạch bọn hắn được đúng không?”

Nông Phong Đình thở dài: “Việc này khiến chúng ta cũng rất sốt ruột.”

Năm người ngươi một câu ta một câu, có chứng có lý chặn cho ba vị chưởng môn không thể phản bác được.

Chưởng môn Mạnh Tuyên của Linh Kiếm sơn mặt đen thui nói: “Theo lời các ngươi, có phải Yến quốc sẽ kết thúc như vậy không, ba phái chúng ta có phải cũng xong đời không?”

Nông Phong Đình vội vàng khoát tay nói: “Không thể nói như vậy được, dù là còn một tia hy vọng, chúng ta cũng sẽ cố hết sức, chuyện cũng chưa tới mức không thể vãn hồi, không phải còn nhân mã Nam châu sao?”

Nhạc Uyên nói: “Không sai, năm đó Anh Dương, Vũ Liệt vệ Yến quốc uy chấn thiên hạ, giờ đang ở trong tay Nam châu, trận đấu với Tuần Thủ Hiền, trận đấu với Tiết Khiếu đã hiển lộ phong mang, nói đến chinh chiến trên chiến trường, trong Yến quốc bây giờ, nhân mã Nam châu e là đứng đầu, giờ hãy gấp rút điều đại quân Nam châu xuất chinh bình định.”

Sư Nguyên Long gật đầu: “Đúng vậy, ta tán thành.”

Tổ An Đức: “Không sai, cũng nên cho bọn hắn ra sân rồi.”

Thi Thăng: “Ta cũng thấy vậy.”

Năm vị trưởng lão sớm biết Nam châu đang khao khát xuất chinh, nếu không sao liên quân vừa chạm vào đã bại, nói cho cùng là biết có người muốn làm kẻ chết thay nên ai cũng muốn giữ lại thực lực trong tay mình. Bại cục bây giờ bọn hắn cũng bất an, sớm đã mong chờ đến ngày nay, muốn sớm để binh mã Nam châu xuất chinh.

Cho dù nhân mã Nam châu không đánh thắng được phản quân nhưng cũng có thể tiêu hao lớn thực lực phản quân, đến lúc đó, bọn hắn đến thu thập tàn cuộc sẽ đơn giản hơn rất nhiều, còn không phải bỏ ra cái giá gì.

Vì thế, năm người không tiếc lừa trên gạt dưới, thế nhưng không một ai lấy thư của Mông Sơn Minh ra, thư đã sớm bị bọn hắn hủy rồi, nếu không lần này liên quân bại trận sẽ không cách nào bàn giao được.

Long Hưu: “Các ngươi nói nghe dễ nhỉ, Nam châu cắt quân lương triều đình, đã sớm mày qua mắt lại với bên Hàn Tống, chỉ e có ý làm phản, đè chúng xuống còn không kịp, thả nhân mã Nam châu ra một khi cùng liên thủ với phản quân Thương châu, hậu quả không thể nào tưởng tượng nỗi!”

Thi Thăng: “Chưởng môn, thế cục Yến quốc hiện tại, Nam châu chỉ muốn tích chút thực lực là điều có thể lý giải, ta thấy bọn hắn chưa đến mức tạo phản đâu.”

Sư Nguyên Long cũng gật đầu tán đồng: “Dù sao Thương Triều Tông cũng là Hoàng tộc Yến quốc, cũng được coi là người chung dòng máu, nếu thật sự phản Yến thì sao có thể xứng đáng với liệt tổ liệt tông?”

Nhìn thần sắc mấy người này, Mạnh Tuyên trầm giọng nói: “Các ngươi có ý gì vậy, ta không nghe nhầm đấy chứ? Các ngươi đang nói giúp Nam châu đấy à? Đã thương lượng cả rồi?”

Long Hưu và Cung Lâm Sách cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Năm vị trưởng lão nhìn nhau, thương lượng thì đúng là chưa từng thương lượng, có điều hiểu rõ lòng nhau.