Nói tới đây, Long Hưu liếc mắt nhìn nam tử áo hoa cách đó không xa, nếu không phải tinh lực của ba phái lớn cơ bản đều tập trung ở biên quân, không thể lập tức thu về bên này được thì sao ông ta phải khách khí như vậy, đã sớm cho Mao Lư sơn trang biết smawjt rồi.
Trước đó vì chuyện cắt quân lương thậm chí đã động sát tâm với Ngưu Hữu Đạo, có điều kết hoạch thay đổi, ai ngờ liên thủ chư hầu ngũ lộ đều là bao cỏ, làm ông ta không thể nào ra tay độc ác với Ngưu Hữu Đạo mà còn phải chạy đi cầu xin người ta. Giờ mà giết Ngưu Hữu Đạo sẽ làm Nam châu đại loạn, vậy thì càng đừng mong Nam châu xuất binh bình định.
Ngưu Hữu Đạo: “Cung chủ, không phải ta muốn cò kè mặc cả, mà đang suy bụng ta ra bụng người, ta chỉ muốn hỏi cung chủ một câu, sau khi Nam châu xuất binh thì có lợi gì cho Nam châu?”
Long Hưu nhíu mày: “Ngươi muốn có lợi gì?” Trong lòng hơi nén giận.
Ngưu Hữu Đạo: “Cung chủ đã làm đến mức này rồi, ta còn không xuất binh tức là ta không thức thời, sau này cũng không mặt mũi nào gặp lại cung chủ. Ta chỉ muốn có một lý do an ủi để xuất binh, sau khi chuyện thành công ta cũng không cần gì khác từ triều đình, cũng không trông cậy triều đình có thể cho được gì, chỉ nhờ triều đình cho tướng sĩ trên dưới Nam châu một công đạo, cho Dung Bình quận vương một công đạo, để vương gia lấy lại chút đồ đã mất!”
Long Hưu hiếu kỳ: “Thứ gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vị trí Ninh vương, Thân vương thế tập có thể truyền cho tử tôn, Dung Bình quận vương vốn là thân vương, sau bị giáng chức thành quận vương, khôi phục tước vị thân vương không có gì quá đáng chứ?”. Truyện Ngôn Tình
Chỉ là cái này? Với Long Hưu mà nói chẳng phải việc gì khó, hư danh ấy mà nên lập tức đồng ý. “Được, chuyện này bản cung bảo đảm, chỉ cần Nam châu xuất binh bình định, sau đó mặc kệ có thể bình định thành công hay không, bản cung đều cam đoan có thể lấy lại tước vị thân vương cho Thương Triều Tông!”
Lúc này Ngưu Hữu Đạo chắp tay, nói: “Cung chủ đảm bảo, dĩ nhiên Ngưu Hữu Đạo tin phục, mời triều đình hạ chỉ, khi chỉ đến chính là lúc đại quân Nam châu xuất chinh bình định!”
Thái độ này mới đúng, Long Hưu cười...
Nói chuyện xong với bên này, Long Hưu cũng đi, chạy về kinh thành để triều đình nhanh chóng hạ chỉ, việc này không thể kéo dài lâu hơn nữa.
Thương Thục Thanh đang ngồi với Mông Sơn Minh, sau khi Mông Sơn Minh đến, luận quan hệ thân cận chỉ có Thương Thục Thanh, cũng chỉ có thể là Thương Thục Thanh bồi tiếp.
Ngưu Hữu Đạo tiễn Long Hưu đi thì đến, nói kết quả đã định cho Mông Sơn Minh, mấy chuyện này không cần tị húy Thương Thục Thanh.
Được biết có thể lấy lại vị trí thân vương đã mất cho ca ca mình, không biết nhớ tới cái gì, vành mắt Thương Thục Thanh ửng đỏ.
Sắc mặt Mông Sơn Minh cũng thay đổi.
Nói rõ ràng xong, Ngưu Hữu Đạo nói tiếp: “Chuyện đã định, ta chỉ có thể làm được tới đây, tiếp theo phải nhờ vào vương gia và Mông soaus!”
Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn chắp tay khom người: “Lão phu thay mặt Đại Yên cám ơn Đạo gia, thay mặt vương gia cám ơn Đạo gia, Mông Sơn Minh nhất định không phụ trọng thác của Đạo gia, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”
Thương Thục Thanh cũng nửa quỳ hành lễ với Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay, ra hiệu không cần đa lễ: “Lần này ta sắp xếp cho Mông soái trở về chờ ý chỉ triều đình, sau khi Mông soái về có thẻ nhắc nhở vương gia, vương phi vốn là nữ anh hùng trên sa trường, cũng nên để nàng ấy hít thở chút không khỉ, chết trên sa trường dù sao cũng tốt hơn bắt nàng ấy chết ngạt trong nhà. Vương gia không thiếu nữ nhân, vì sao không dung được một Phượng Nhược Nam? Bạc tình quá không khỏi làm lòng người rét lạnh, năm đó ta lừa tiền vương phi, giờ còn chưa trả, ân tình còn nợ vương phi mong vương gia có thể thiện đãi vương phi!”
Trước kia hắn không nói rõ ra, lần này rõ ràng đang mở miệng nói giùm Phượng Nhược Nam.
Trong mắt Thương Thục Thanh liền lóe lên ánh lệ, đưa tay áo lên lau mắt. Quản Phương Nghi cũng mím môi.
Hai người đều không ngờ lúc này Ngưu Hữu Đạo còn có thể nhớ đến chuyện này, hai nữ nhân bị đánh trúng chỗ yếu trong lòng.
Mông Sơn Minh chắp tay ôm quyền: “Đạo gia yên tâm, lão phu trở về sẽ cố gắng khuyên vương gia, nếu vương gia không đồng ý, lão phu cũng tuyệt đối không từ bỏ, chỉ cần lão phu còn ở đó một ngày tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai tùy tiện làm khó xử vương phi nữa!”
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm gật đầu: “Đại phong khởi hề vân phi dương, Mông soái thuận buồm xuôi gió nhé!”
Mông Sơn Minh đi rồi, cả Thương Thục Thanh cũng đi cùng luôn.
Nhìn theo mấy phi cầm cỡ lớn bay trên không trung, Quản Phương Nghi thở dài: "Đạo gia, vị đại ca và tỷ tỷ kết nghĩa này của ngươi mới cho ngươi năm triệu, ngươi vừa quay đầu đã xuất binh, vậy người ta sẽ bị ngươi làm cho tức chết đó! Mục đích Nam Châu đã đạt được, nhưng những phiền phức sau này sẽ tìm đến ngươi, e là sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ngưu Hữu Đạo cũng đang nhìn theo phi cầm đã đi xa, chầm chậm nói: "Có những thời điểm không được lựa chọn."
Lúc trước hắn nói như vậy không phải là nhằm vào tiền tài của Hàn Tống. Đó chỉ là một nước cờ trong kế hoạch của hắn mà thôi. Hắn phải đẩy mạnh tốc độ tiến công của quân phản loạn, bức triều đình nhanh chóng cho Nam Châu xuất binh. Bất kể là quân đội hùng hậu của Hàn Tống tập kết, hay là Triệu quốc đang nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu kế hoạch bị kéo dài thì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy, trước hết phải nhanh chóng ổn định thế cục.
Quản Phương Nghi lẳng lặng nói: "Vị đại ca và tỷ tỷ kia của ngươi còn đang chờ tin tức của ngươi đó. Một khi bọn họ biết chuyện ngươi xuất binh, sợ là sẽ trực tiếp tìm đến Mao Lư sơn trang. Tới lúc đó, nơi này không có lực lượng phòng phủ nào cả, vậy phải ứng phó thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo cười hờ hững: "Nếu cái chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng được gọi là rắc rối, vậy ta cũng không sống được tới giờ. Trở về viết phong thư, xem như là chút nhắc nhở thiện ý của đứa đệ đệ này vậy. Báo cho bọn họ là ba phái lớn đã âm thầm bố trí mai phục ở Mao Lư sơn trang, đang đợi bọn họ chui đầu vào lưới."
Quản Phương Nghi ngẩn ra một lúc, rồi chợt thấy dở khóc dở cười. Phong thư này được truyền đi mà Toàn Thái Phong và Huệ Thái Bình còn dám tới mới là lạ đó.
"Bảo tên đồ đệ Quách Hành Sơn của Ngọc Thương đến một chuyến." Ngưu Hữu Đạo ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Mẫu tử Trang Hồng vẫn ở trong sân viện kia. Trong đình, Hạ Lệnh Bái đang gật gà gật gù đọc thuộc lòng cái gì đó.
Gã là một kẻ không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết đọc sách thôi. Hàng ngày không phải lo ăn lo uống, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện trời long đất nở cũng chẳng hề hay biết, mà cũng chẳng có người nói cho gã biết.
Thấy Ngưu Hữu Đạo tới, gã hơi bất ngờ. Thật sự là vị sư phụ phủi tay mặc kệ đồ đệ này của gã rất ít khi đích thân đến đây. Hắn đến đây một chuyến quả là chuyện cực kỳ hiếm hoi.
Hạ Lệnh Bái vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới hành lễ, cúi thấp người: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"
Thấy động tĩnh bên ngoài, Trang Hồng đi ra. Bà xinh đẹp, rực rỡ động lòng người, nhưng dường như gương mặt lúc nào cũng thấp thoáng vẻ u oán.
"Không cần đa lễ." Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Hạ Lệnh Bái đứng dậy, mỉm cười hỏi han: "Học hành thế nào rồi?"
Hắn nói đến chuyện học thuộc lòng, vẻ mặt Hạ Lệnh Bái lập tức trở nên lúng túng. Học thuộc coi như tạm được, nhưng học thuộc cả một quyển, mà còn phải thuộc làu làu, thật sự là muốn cái mạng già của gã mà. Gã chỉ có thể dùng từ "trắc trở" để hình dung. Gã ngượng ngùng nói: "Đệ tử ngu dốt, còn chưa thể đọc thuộc trôi chảy ạ."
Khóe miệng Quản Phương Nghi hiện lên một nụ cười, thầm mắng Ngưu Hữu Đạo thiếu đạo đức. Nếu trong lòng không thoải mái, không muốn dạy thì đừng dạy, cần gì phải lừa gạt người ta như thế. Trước mắt xem như thằng ngốc này gặp xui xẻo rồi.