Đạo Quân

Chương 949: Nam Châu Xuất Chinh (1)




Sau khi được Mông Sơn Minh nói rõ ràng mọi chuyện thì y mới hiểu được rằng mình hiểu lầm Ngưu Hữu Đạo.

Lúc đó y mới hiểu được khi trước án binh bất động (chờ thời hành động) cũng không phải mặc kệ sự sống chết của Đại Yến, mà là thật sự chưa tới lúc, hiện tại thời cơ đã tới, chỉ thiếu việc đại quân của Nam châu xuất chinh mà thôi!

Lúc đó y mới biết lời lẽ nghiêm khắc của Ngưu Hữu Đạo, thậm chí cái câu "Kẻ xúc động làm bậy, chết" cũng không phải là ngang ngược bá đạo, mà là để ngăn cản đầu óc của y nóng lên.

Lúc đó y mới biết khi trước ngăn cản quân lương cũng không phải để bảo tồn thực lực, mà là đang nghĩ cách bảo vệ số quân lương đó không bị phá hủy, muốn cho Đại Yến mượn tới số quân lương này, phát huy tác dụng lớn nhất của nó, cùng với giảm bớt gánh nặng cho dân chúng Nam châu.

Những mưu kế này, vừa liên lụy tới phản quân, vừa ép buộc triều đình ban cho binh quyền.

Chỉ nói hết chuyện xảy ra trong đó cũng rất rắc rối rồi, đừng nói tới việc làm sẽ còn khó khăn như thế nào, như vậy mới thấy được Đạo gia tốn bao nhiêu tâm huyết vào đó. Thật sự là Đạo gia vì Thương Triêu Tông y, vì Nam châu của y, vì Đại Yến mà dốc hết tâm huyết.

Y rất hổ thẹn vì sự hiểu lầm của mình khi trước, mình thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự là quá xấu hổ, hổ thẹn!

Bởi vậy, khi Mông Sơn Minh nói rằng chuyện của Phượng Nhược Nam là ý của Ngưu Hữu Đạo thì Thương Triêu Tông thật sự không thể tìm được lý do nào để từ chối cả, cũng không có lòng tin để từ chối.

Mọi chuyện xảy ra từ trước tới nay đều đã chứng minh Ngưu Hữu Đạo làm rất đúng, còn cần hoài nghi quyết định hiện tại của Ngưu Hữu Đạo sao?

Mông Sơn Minh quay đầu lại nhìn y mà thở dài, lại nhìn lại cửa căn phòng đang đóng chặt kia mà mỉm cười, trong nụ cười còn ẩn chứa sự xúc động.

Khi trước Ngưu Hữu Đạo giúp Phượng Nhược Nam vẫn khá không rõ ràng, rõ ràng là để vương gia cảm thấy hắn không phải là người ngang ngược, muốn tham dự vào việc nhà của vương gia.

Lúc đầu ông còn tưởng chuyện này cứ như vậy trôi qua, thật sự không nghĩ Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn chờ đợi một cơ hội thích hợp.

Lần này hắn quyết tâm tham dự vào việc này, làm ông không thể không ngậm ngùi cảm thán, thời cơ mà hắn chọn thật sự là quá thích hợp!

Ông hoàn toàn phục, thật sự là khó mà tin nổi, Ngưu Hữu Đạo tuổi còn rất trẻ thế nhưng lực khống chế với mọi chuyện lại cao như vậy, ông thật sự là không thể tin được người trẻ tuổi này lại làm được chuyện này, bởi vì rất nhiều chuyện là cần kinh nghiệm, trải đời!

Ông cảm khái nghĩ, thật sự là trên đời này có thiên tài tồn tại nha!

Ông nghĩ tới Đông Quách Hạo Nhiên, người luôn luôn nở nụ cười hiền hòa kia, thật sự không nghĩ tới Đông Quách Hạo Nhiên lại có thể thu được một người đệ tử như thế này...

Mấy người trong phòng đi ra ngoài, Thương Thục Thanh thì cười cười đi bên cạnh một nữ tướng quân mặc chiến giáp đi ra.

Mông Sơn Minh vuốt râu cười cười rồi gật đầu.

Phượng Nhược Nam đi tới trước mặt hai người, nàng ta cảm thấy hơi không tự nhiên, mặc lại trang phục quen thuộc khi xưa lại làm nàng cảm thấy hơi xấu hổ.

Thương Triêu Tông quan sát một lượt thì y chú ý tới hiện tại Phượng Nhược Nam khá là gầy, chiến giáp đã rộng hơn nhiều rồi, đai lưng buộc chặt vòng eo đã nhỏ đi khá nhiều.

Y cũng chú ý tới, khi Phượng Nhược Nam đổi lại thành chiến giáp thì trong mắt nàng ta có một thần thái khác, mặc dù hơi xấu hổ thế nhưng ý chí rất sôi nổi, một loại tinh thần rất khó nói lên bằng lời.

"Được rồi." Phượng Nhược Nam nói bằng giọng xấu hổ.

Thật ra còn lâu nữa mới hết nửa canh giờ.

"Đi thôi!" Thương Triêu Tông đẩy Mông Sơn Minh đi ra nơi này...

Bên ngoài phủ Thứ Sử, một đoàn binh lính đã tập kết xong xuôi, thỉnh thoảng còn vài tiếng ngựa thở phì phò ra thì mọi người đều đứng nghiêm tại chỗ.

Một đám người ra khỏi phủ Thứ Sử, đi đầu chính là Thương Triêu Tông và Phượng Nhược Nam, một nam một nữ song song đi ra bên ngoài.

Vương phi? Đám tướng lĩnh bên ngoài thấy vậy thì rất ngạc nhiên, cũng không biết chuyện này là sao nữa.

Thương Triêu Tông xoay mình lên ngựa, Phượng Nhược Nam cũng vậy, vợ chồng hai người rất thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mông Sơn Minh cũng được người đưa lên yên ngựa đặc biệt.

Ông không thể ngồi vững trên yên ngựa bình thường, ông cũng không thể điều khiển con ngựa với hai chân tàn tật của mình được, mà chiếc yên ngựa đặc biệt này có thêm một hàng rào thấp bé bao vây xung quanh yên ngựa.

Khi đại quân xuất chinh, Mông Sơn Minh không muốn ngồi trên xe lăn, ít nhất là trong khoảnh khắc này, ông không muốn ngồi trên xe lăn.

Ông cũng đã được chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa, thế nhưng hiện tại ông không cần nó, chờ khi lên đường mới cần sử dụng, hiện tại là lúc tăng lên lòng dân và sĩ khí của quân đội.

Chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiện sơn và một đám tu sĩ cũng lần lượt xoay mình lên ngựa đi theo đại quân.

Thương Triêu Tông vung tay lên, cờ xí phấp phới mở đường, đó là một cây cờ lớn, bên trên thêu một chữ "Thương" rất to lớn.

Quân đội di chuyển như một con rồng dài vậy, tiếng vó ngựa vang lên không ngớt.

Con đường chính giữa bị cấm không có một ai ở trên đó cả, dân chúng đều dạt sang hai bên mà quan sát, xì xào bàn tán ầm ĩ.

Rất nhiều người đều cảm thấy tò mò, lần này đại quân xuất chinh lại không trưng thu lương thực, cũng không có điều động thanh niên nhập ngũ.

Trong lần phản loạn này của nước Yến, dân chúng Nam châu rất may mắn, từ đầu tới cuối đều có thể không quan tâm tới nó, chỉ có khi ở quán trà hay lúc rảnh rỗi mới đề cập tới chiến sự, nông nghiệp và buôn bán vẫn diễn ra như thường, không bị ảnh hưởng chút nào cả.

Ca Miễu Thủy mặc một chiếc áo choàng màu đen dẫn theo mấy thái giám cũng đang cưỡi chiến mã đi theo đại quân, thỉnh thoảng hắn ta liếc nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn ta tới đây đương nhiên sẽ chú ý chặt chẽ từng hành động của Nam châu, thế nhưng những tin tức mà hắn ta có được từ nơi đây làm hắn ta cảm thấy nặng nề.

Không có trưng thu lương thực làm cho tình hình hỗn loạn, cũng không có người nào đuổi bắt thanh niên bắt nhập ngũ, dân chúng vẫn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, an cư lạc nghiệp, trong thế cục hỗn loạn như này thì nơi đây thật sự là một thiên đường.

So sánh với kinh thành thì nơi đây tốt hơn quá nhiều, bởi vì bên kinh thành thật sự quá nhiều người phải chịu cảnh mất vợ mất con, tan cửa nát nhà.

Ca Miễu Thủy cũng không nhịn được mà thở dài.

Trước mắt cũng có một số nơi không bình yên, đó là nơi những người vợ mang theo những đứa con đi cạnh con đường, vừa dõi theo người thân ở trong quân vừa gào khóc.

Đây là đi đánh trận, sẽ chết người, cũng không ai dám chắc mình sẽ là người sống sót, có thể trở về hay không.

"Yên tâm đi, không có việc gì, ngươi nhìn xem, ngay cả vương phi đều đi cùng cơ mà, nếu thật sự là nguy hiểm thì tại sao vương phi lại có thể lên chiến trường chứ?"

Cũng có người ở trong đám người bắt đầu an ủi người xung quanh, đề phòng tình cảm đau thương lây lan trong đám người tạo ra hỗn loạn, đó là những người đã được Lam Nhược Đình sắp xếp từ trước.

Phượng Nhược Nam ngồi thẳng trên lưng ngựa, hai mắt nàng ta sáng lên, có vẻ như tìm lại được cảm giác quen thuộc từ lâu, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn Thương Triêu Tông đang đi bên cạnh.

Đại quân ra khỏi thành, ngoài thành là vô số kỵ binh, Anh Dương Vũ Liệt Vệ cũng là một bộ phận ở trong đám này.

Quân đội vừa ra khỏi thành thì hợp nhất với quân đội ở bên ngoài thành, đại quân bắt đầu xuất phát, Mông Sơn Minh có thói quen nghĩ trước rồi mới làm nên mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Những quân lương lúc trước Nam châu giữ lại, phần lớn đã được chuyển tới Định châu.

Một đoàn quân đội tại biên cảnh Nam châu cũng dần dần tập trung lại tại Định châu, chuẩn bị tập hợp với kỵ binh của bên này tại một nơi nào đó của Định Châu.

Trên đầu thành, Thương Thục Thanh và Lam Nhược Đình đưa mắt nhìn đại quân đi xa...