Đạo Quân

Chương 952: Không Diệt Phản Quân, Chỉ Diệt Chư Hầu! (1)




Thương Triêu Tông không để ý tới hắn ta nữa mà nhìn xung quanh, hỏi: "Những sắp xếp vừa rồi ta nói, đã rõ ràng cả chưa?"

"Rõ!" Các tướng lĩnh đồng thanh đáp.

Sắc mặt Thương Triêu Tông trầm như nước, nói một cách lạnh lùng: "Đại chiến sắp tới, thực hiện tốt quân quy, quân pháp như núi, không thể làm trái! Lập tức truyền lệnh của bản vương cho năm lộ chư hầu, bộ đội của bản vương sẽ là giám quân, chỉ diệt chư hầu, không diệt phản quân! Chiến lệnh Bình Định xuất hiện nơi nào, kẻ chậm trễ không tiến lên, diệt! Kẻ nào tới trễ làm lỡ thời cơ, diệt! Kẻ bỏ chạy trước trận chiến, diệt! Kẻ lười biếng, không biết chiến đấu, diệt!"

"Rõ!" Đám tướng lĩnh đáp ứng rồi rời khỏi doanh trướng.

Chỉ diệt chư hầu, không diệt phản quân! Ca Miểu Thủy sững sờ đứng tại chỗ, tới tận lúc mọi người đã rời khỏi doanh trướng thì hắn ta vẫn chưa lấy lại tinh thần được sau khi nghe "Tứ diệt" kia.

Ở một nơi cách doanh trướng không xa, La Đại An đang đẩy xe lăn của Mông Sơn Minh.

Hoàng Liệt cũng chắp tay đi bên cạnh, ông ta quay đầu nhìn vào bóng lưng còn đang sững sờ nơi đó mà không nhịn được cười. Ngay vừa rồi ông ta cũng mới biết rằng Nam châu chỉ điều động trăm ngàn người ra trận, còn trước đó chỉ là hiện tượng giả dối mà thôi, ngay cả ông ta cũng bị lừa.

"Mông soái, chỉ trăm ngàn kỵ binh có thể quản lý năm lộ chư hầu hay sao?" Hoàng Liệt hơi lo lắng mà hỏi.

Mông Sơn Minh: "Bọn họ dám chống lại quân lệnh hay sao? Kẻ nào không nghe lệnh đánh kẻ đó! Trong hoàn cảnh này, chúng ta dám đánh bọn họ, thế nhưng bọn họ có dám đánh chúng ta không? Trăm ngàn binh lính của chúng ta đều là kỵ binh, bọn họ muốn chạy đều không chạy được!"

"Ha ha!" Hoàng Liệt không nhịn được cười to lên, vỗ tay vài cái: "Có thể ung dung thản nhiên biến trăm ngàn binh lính thành kỵ binh. Hay, quá hay, thật sự là kế sách quá hay!"

Mông Sơn Minh thở dài: "Aiz, vương gia cũng có nỗi lo của mình, cũng có lo lắng giống Hoàng chưởng môn trước đó vậy. Triều đình vẫn đề phòng chúng ta, sau khi kết thúc chiến tranh thì lúc nào cũng có thể qua cầu rút ván. Nếu triều đình cắt đứt lương thảo của chúng ta thì toàn quân chúng ta sẽ bị diệt. Đã có được trăm ngàn chiến mã trong tay thì ít nhất khi đói có thể giết thịt ăn đỡ đói, có thể giúp chúng ta trở về Nam châu. Nếu không phải sợ triều đình lật lọng thì chúng ta cũng không phải làm như này!"

Hoàng Liệt nghe hiểu, nếu xem mười vạn ngưạ chiến là lương thảo thì đó là lương thảo mọc chân đi, không cần hao phí nhiều sức người sức vật vận chuyển vừa là công cụ đi đường, vừa trợ sức chinh chiến, diệu không thể tả.

Hoàng Liệt tặc lưỡi khen:

“Mông soái không uổng là Mông soái, trên chiến trường dùng binh như thần, hôm nay ta được mở mang kiến thức.”

Mông Sơn Minh lắc đầu nói:

“Đây không phải ý kiến của ta, là mưu lược của vương gia.”

Hoàng Liệt sửng sốt:

“Vương gia?”

Biểu tình của Hoàng Liệt nghi ngờ như đang nói Thương Triêu Tông có thể nghĩ ra cách diệu vậy sao?

Mông Sơn Minh hiểu ý Hoàng Liệt, dường như nhớ lại điều gì, chậm rãi nói:

“Khi vương gia vừa thành niên nhiều lần lập kỳ công trên chiến trường, nhưng bị tiên vương và lão phu che đi ánh sáng. Trước khi ta thoái ẩn thì vương gia đã lấy binh lực tầm thường đối kháng Chu Thủ Hiền, dễ dàng cướp quận Thanh Sơn, chuyện này đâu phải trò đùa?”

Hoàng Liệt ngây ra, trầm ngâm gật dầu.

Mông Sơn Minh nói xong khẽ thở dài:

“Ta từng tốn hết tâm huyết chế tạo Anh Dương Võ Liệt vệ, đối với kỵ binh thì ngựa chiến là nửa mạng sống của mình, ta chưa từng nghĩ sẽ giết ngựa chiến. Vương gia cũng bị buộc bất đắc dĩ, vừa không thể xem Đại Yên thua mất vừa phải đề phòng bên triều đình, cũng phải để lại hậu chiêu. Ngựa chiến cũng là thực lực của Nam châu, nhưng tướng sinh thì còn có thê nhi già trẻ cần mình về, ngựa chiến thì không cần. Hy vọng đi, hy vọng không đến lúc bất đắc dĩ thì không cần làm như vậy.”

Hoàng Liệt gật đầu tỏ vẻ hiểu nhưng thật ra không có tình cảm với ngựa chiến sâu trong Mông Sơn Minh, gật đầu ra vẻ hiểu mà thôi.

Hoàng Liệt hỏi:

"Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu thì là ý kiến của Mông soái đúng không?”

Mông Sơn Minh cười khổ nói:

“Không tính là ý kiến gì, đây chỉ là chiến pháp.”

Hoàng Liệt khó hiểu hỏi:

”Ngưu Hữu Đạo nói cho ta biết đây là cơ mật, nhưng tại sao trước tiên công khai?”

Mông Sơn Minh giải thích rằng:

“Phản quân Thương châu đang âm thầm theo dõi biến động, chưa có động tĩnh gì, làm vậy là vì dao động sĩ khí bên ta trước khi đánh nhau! Người ngựa năm đường chư hầu liên tục thua, lòng quân dao động như trò đùa con nít, e rằng vừa ra chiến trường đã muốn chạy trốn, không chịu dốc sức ra. Nói rõ quân pháp là để cho họ biết lần này không phải trò đùa, cắt đứt ý nghĩ đụng trận bỏ chạy của họ, cũng có thể nói là vì ủng hộ sĩ khí!"

Hoàng Liệt ồ lên, cuối cùng đã hiểu. Hoàng Liệt không am hiểu quân ngũ chinh chiến, không vạch rõ ra thì đúng là không hiểu nổi.

Ánh mắt Hoàng Liệt vô tình nhìn Công Tôn Bố lĩnh hai đệ tử chui ra từ trướng bồng không xa, biết người này có nhiệm vụ kịp lúc truyền đạt tình hình đại quân cho bên Ngưu Hữu Đạo.

“Ta nhận được tin Ngưu Hữu Đạo đã sớm rời khỏi Nhà Tranh sơn trang, bằng vào tài đến đi tự do của hắn thì lẽ ra đã sớm đến đây, vì sao bây giờ không thấy bóng người? Đại chiến thế này sao hắn có thể không xem là gì, không theo quân? Mông soái có biết hắn đi đâu không?”

Mông Sơn Minh dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài:

“Hoàng chưởng môn hỏi ta? Vị Đạo gia này làm việc luôn như lọt vào trong sương mù, không đến phút cuối không thấy sự thật, không ai hiểu rõ được hắn rốt cuộc muốn làm gì, ta cũng không biết nên đi tìm ai hỏi tung tích của hắn."

Bây giờ Hoàng Liệt đã có cảm nhận rất sâu sắc về điều này. Bà nội nó, đại quân Nam châu xuất chinh bình định, chuyện lớn như vậy mà tên khốn kia giấu Đại Thiền sơn kín kẽ không lộ tiếng gió, việc đến trước mắt mới kêu Đại Thiền sơn ra chiến trường liều mạng, hù nguyên cao tầng Đại Thiền sơn sợ đến run bắn. Lúc mới nhận được tên đám người Đại Thiền sơn luống cuống hết sức.

Vì chuyện đó nghĩ tới nghĩ lui cũng rất bất đắc dĩ, lúc trước toàn Đại Thiền sơn không ai xem hiểu tên kia muốn làm gì, đông làm này tây làm kia, giờ còn chặn quân lương của triều đình, mắt đi mày lại với Hàn Tống, ai ngờ đi một vòng cuối cùng buộc triều đình đưa cho binh quyền bình định.

Nói thật thì đến hiện tại Hoàng Liệt vẫn không làm rõ được quá trình cụ thể là thế nào, cứ cảm thấy còn có vấn đề gì đó. Cố tình Đại Thiền sơn tin tưởng tiểu tử đó, vội vàng lên chiến trường liều mạng.

Hoàng Liệt ngẫm lại cảm thấy thật hồ đồ kỳ quặc nhưng vẫn răm rắp tin tên kia, tin tưởng trận chiến này chắc chắn thắng. Hoàng Liệt lắc đầu thở dài quay sang nhìn Ca Miểu Thủy.

Trong đại trướng trung quân, Ca Miểu Thủy giữ bộ mặt thẫn thờ hụt hẫng chậm rãi đi ra, nỗi lòng phức tạp.

Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu!

Cách đơn giản như thế mà sao trên dưới triều đình không một ai nghĩ ra? Triều đình hoàn toàn có thể từ các châu phủ chỉnh đốn ra một đám người ngựa làm điều này, không cần xem sắc mặt của Nam châu.

Nhưng Ca Miểu Thủy ngẫm lại biết mình nghĩ nhiều, có một số việc người ngựa Nam châu dám làm nhưng bên triều đình chưa chắc dám làm.

Người ngựa tập kết từ các châu phủ dám khai chiến với chư hầu không? Ai dám nêu ra ý kiến như vậy, có vị tướng lĩnh nào dám nhận trách nhiệm đó? Đắc tội người đứng sau lưng năm đường chư hầu, dù qua được ải này rồi có ai không lo sau đó bị trả thù?

Nghĩ rõ nguyên do trong đó xong Ca Miểu Thủy chỉ có thể ngửa đầu thở dài, sải bước đi nhanh báo tin cho triều đình.

Người ngựa Nam châu đến sau tham dự bình định sau đó được tọa kỵ thay đi bộ thì lục tục tới tập kết chỗ Thương Triêu Tông.

Mười vạn người ngựa không tập kết hết, có một nhóm lĩnh mệnh tham gia vào việc hộ tống năm vạn xe lương thảo, đây là nhu yếu phẩm cho đại quân lấp đầy bụng sau khi địch ta giao chiến.