Đạo Quân

Chương 96




Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Quận chúa nhàn nhã như vậy thì xem ra vương gia cũng không xảy ra chuyện gì rồi."

Thương Thục Thanh: "Chuyện hạ độc là do ngươi làm đúng không?"

Xem ra đối phương đã biết! Ngưu Hữu Đạo cũng biết, chuyện lần này mình làm khá rõ ràng rồi, thế nhưng vẫn lắc đầu: "Không phải ta làm." Việc này hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Thương Thục Thanh: "Tại sao Đạo gia không hỏi là chuyện gì đã phủ nhận rồi?"

"Ta cần hỏi nữa sao? Đầu tiên chính là việc này không phải do ta làm, tiếp theo, kể cả việc này là do ta làm..." Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn về Viên Cương hỏi: "Ta làm sai sao?"

Viên Cương biết hắn hỏi cũng không phải là việc hạ độc, mà là vì sao phải hạ độc, nên lắc đầu nói: "Không sai!"

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Thương Thục Thanh: "Như vậy, quận chúa cho rằng ta làm sai sao?"

Chỉ cần Thương Thục Thanh nói rằng hắn làm sai thì hắn càng vui vẻ, nói nhiều làm gì phí lời, về sau đi trên đường thì hắn sẽ tìm cơ hội thích hợp sẽ mang theo Viên Cương rồi bỏ chạy, ngay cả lời từ biệt cũng sẽ không để lại. Hiện tại, những điều hắn đã làm cũng không phải là bởi vì hai huynh muội Thương Triêu Tông, hai người này cũng không đáng để hắn bán mạng mình, tại sao phải giúp đỡ hai người này chứ? Bởi vì cái thứ gọi là tài nguyên tu luyện hư vô kia sao? Nói đùa!

Hắn cũng mặc kệ quốc gia này là do ai nắm quyền, càng không quan tâm tới đấu tranh trong nội bộ hoàng tộc, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này hắn đều không bán mạng cho người khác. Hắn ở lại giúp đỡ chỉ bởi vì việc mà hắn sai Viên Cương đi làm, kết quả là Viên Cương lại phải chịu trách nhiệm từ trái tim của hắn ta, hắn đương nhiên sẽ không đẩy lỗi này sang người khác. Làm người hai đời, hai đời làm huynh đệ phải có nghĩa khí, hắn không muốn huynh đệ của mình phải cảm thấy nợ người khác mà cắn rứt lương tâm cả đời, hắn ở lại giúp đỡ đó chính là bù đắp cho huynh đệ của mình.

Đã giúp hai huynh muội này mở đường, cũng làm con đường trở nên bằng phẳng, dựng luôn cả cầu rồi, về mặt giá trị thì những điều này đã có thể bù đắp hoàn toàn cho Viên Cương rồi. Nếu như đối phương cảm thấy sự giúp đỡ của hắn là sai lầm thì hắn cũng phải hỏi lại Viên Cương, những điều cần làm chúng ta cũng đã làm, người ta lại không cảm ơn, vậy chúng ta còn cần ở lại không? Khúc mắc của Viên Cương đã giải rồi thì đương nhiên là hắn sẽ mang Viên Cương rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Hắn biết trên người Viên Cương có một khúc mắc nào đó, đó chính là ký hiệu trong thời gian khi hắn ta ở quân đội mà lưu lại, là một thời gian và thân phận luôn làm Viên Cương kiêu ngạo. Mặc dù loại khúc mắc này lộ ra vẻ quá cổ hủ, thế nhưng hắn lại không cho rằng chuyện này là chuyện xấu, mà cho rằng chuyện này là vật quý nhất trên người Viên Cương, cũng hi vọng Viên Cương bảo vệ tốt phần tình cảm đó, không hi vọng bởi vì Viên Cương đi theo mình mà thay đổi, suy thoái.

Hắn làm rất nhiều việc trái lương tâm nên dần dần cũng không quan tâm những điều này, thế nhưng hắn lại không muốn thấy Viên Cương biến thành người như hắn, cho nên hắn sẽ cố hết sức mà bảo vệ nó.

Nói trắng ra là hắn không có ý định thần phục với huynh muội này, hai người muốn lấy lòng hắn cũng không đơn giản như vậy.

Thương Thục Thanh muốn nói lại thôi, nàng rất muốn nói như vậy là sai, thế nhưng nàng là một người mẫn cảm, nhận ra được trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo có thâm ý.

Nàng hơi do dự, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo lại bức ép nàng, hỏi lại lần nữa: "Quận chúa cho rằng ta đã làm sai sao?"

Đối mặt hắn, cuối cùng Thương Thục Thanh cũng thỏa hiệp: "Đạo gia không sai, ngài chỉ muốn tốt cho huynh muội ta mà thôi."

Ngưu Hữu Đạo im lặng, hắn còn đang hi vọng Thương Thục Thanh kiến quyết hơn rồi sau đó mọi người đều không nợ nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn liền mang Viên Cương rời đi nơi này.

Hắn cảm giác được, hai huynh đệ mình là bị cô gái này kéo lại, khi ở chùa Nam Sơn thì hai người họ bị cô gái này giữ lại. Cảm giác như hai người họ là sắt thép cứng rắn nhưng khi gặp cô gái này lại biến thành mềm, cứng không cứng được, mềm lại cũng không mềm nổi.

Thật sự là nữ nhân phiền phức hơn nam nhân mà, Ngưu Hữu Đạo thở dài: "Nếu như vậy, còn cần hỏi nữa sao?"

Thương Thục Thanh than nhẹ, nói theo hướng khác: "Phượng Nhược Nam đã biết mình bị người hạ độc, như vậy thì về sau ca ca của ta phải ở chung với tỷ ấy như thế nào??"

Ngưu Hữu Đạo nghe xong thì khá vui vẻ, lấy bông hoa ở trên tai xuống, hít một hơi nhẹ: "Quận chúa đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần mục đích cuối cùng không lệch lạc là được. Còn về việc sống chung của vương gia thì nếu là phúc chính vương gia được hưởng, nếu là họa thì chính vương gia phải chịu, tại sao chúng ta phải quan tâm nhiều chứ? Trên đời này làm gì có chuyện nào là mười phân vẹn mười, đời người chắc chắn sẽ có lúc lên voi xuống chó, ngươi nói có đúng Đương nhiên là hắn không cho rằng Thương Triêu Tông bị vợ mình đánh có gì không ổn, cơ bản là người bị đánh không phải là mình.

"..." Thương Thục Thanh khá yên lặng, chuyện này là do ngươi làm, bây giờ lại chẳng quan tâm chút nào, cũng quá vô sỉ đi. Người này thật sự là không chịu trách nhiệm chút nào, chỉ quản giết chứ không quản chôn mà! Nàng dở khóc dở cười nói: "Đạo gia, nếu việc này truyền ra ngoài thì ca ca của ta làm gì còn mặt mũi mà nhìn người chứ?"

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: "Người của chúng ta sẽ tuyên dương việc này sao?"

Thương Thục Thanh lắc đầu: "Đương nhiên là không!"

Ngưu Hữu Đạo khoanh tay lại: "Như vậy thì Phượng gia sẽ tuyên dương chuyện này sau khi biết sao? Phượng Nhược Nam lại rất cứng rắng, ngươi yên tâm đi, việc này sẽ chỉ làm nàng ta nghĩ cách trả thù chứ tuyệt đối sẽ không tuyên dương ra ngoài. Chúng ta không nói, Phượng gia cũng không nói, ngay cả Phượng Nhược Nam cũng không dám nói chuyện này ra ngoài, như vậy thì còn lo lắng gì nữa. Ngay cả khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài thì chuyện vợ chồng nhà người ta, hai người muốn chơi như thế nào cũng được, liên quan chó gì tới người khác, vương gia lại hạ thêm cho nàng ta vài liều nữa thì ông trời cũng sẽ không quan tâm, quận chúa có cần lo lắng như vậy hay không?"

Thương Thục Thanh thở dài, cũng phát hiện mình thật sự nhàm chán, chuyện trong mắt mình là rất nghiêm trọng, thế nhưng trong mắt người ta lại nhẹ như lông hồng. Nàng phát hiện mình nói thêm cái gì cũng vô ích, người ta thích làm thì làm, không quan tâm tới cách nhìn của người khác.

Không nói cái này nữa, ánh mắt của Thương Thục Thanh chuyển tới túi đậu nành kia: "Đạo gia, hai người đang định làm gì với túi đậu nành này sao?"

"Ha ha, Viên Cương thèm ăn nên bảo ta làm vài món cho hắn." Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Viên Cương rồi lại chỉ vào đậu nành: "Hôm nào đó ta sẽ làm ra món mới, còn mời quận chúa tới thưởng thức."

Đậu nành còn có thể làm cách nào khác nữa sao? Chưng? Hay nấu? Hay là hầm? Hay lại là nướng? Thương Thục Thanh suy nghĩ một lát vẫn không hiểu ra sao, chỉ có thể gật gật đầu: "Được rồi! Như vậy là ta có lộc ăn, hôm đó sẽ thưởng thức tay nghề của Đạo gia."

"Đảm bảo quận chúa sẽ hài lòng!" Ngưu Hữu Đạo rất vui vẻ mà đồng ý rồi quay đầu nói với Viên Cương: "Nếu sau này muốn ăn ngon thì mắt phải sáng lên, chú ý thu thập thêm gia vị đi."

Hắn cũng đã ở đây vài năm rồi, cũng phát hiện nền ẩm thực ở đây quá đơn giản, cũng có quan hệ với cách nấu ăn đơn giản của nơi này.

Viên Cương gật gật đầu.

Nhắc tới ăn thì cũng đã tới bữa sáng, hai huynh muội Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đều ăn cùng một chỗ.