Đạo Quân

Chương 963: Chọc Giận (1)




Ca Miểu Thủy thả cánh tay Thương Vĩnh Trung ra, mới rồi y ngăn cản ông hạ lệnh. Công Tôn Bố đã nói rõ thẳng mặt nếu bên mình còn cứng rắn giam người là đánh mặt Ngưu Hữu Đạo, tên kia không lương thiện gì, dám chặn cả quân lương của triều đình, tưởng hắn không dám làm chuyện quá đáng hơn sao?

Ca Miểu Thủy thả tay ra lại nhắc nhở Thương Vĩnh Trung:

“Vương gia, mười vạn thiết kỵ, bốn mươi vạn loạn dân, Nam châu cò nóc bốn mươi vạn đại quân đều nằm trong tay Ngưu Hữu Đạo, có thể trong khoảnh khắc khiến thế cục không thể cứu vãn lại. Chúng ta đánh bất ngờ bắt Dung Bình quận vương đã làm hắn mất mặt.”

Thương Vĩnh Trung hiểu điều đó, nếu không ông đã chẳng nhịn.

Trầm Ngộ Hồng cũng cảm giác bị tát mặt, bị Công Tôn Bố uy hiếp ông thật sự không dám lỗ mãng làm việc, trơ mắt nhìn người bị mang đi. Dù sao xong chuyện để bình ổn Nam châu còn cần nhờ vả Ngưu Hữu Đạo.

Đám thân vệ của Thương Triêu Tông bị người xông lên tước vũ khí, bị giải đi.

Phương xa có mấy con chim to lao xuống đất.

Thương Triêu Tông bị trói á pđi, hiển nhiên muốn dùng chim to lập tức đưa y đi kinh thành, càng kéo dài sợ xảy ra ngoài ý muốn.

Bị chuyện vừa rồi làm mất mặt, đám người Thương Vĩnh Trung không tâm tình thưởng thức chiến quả trước mắt, ai nấy mặt không biểu tình.

Khi đi ngang qua Thương Triêu Tông chợt vùng vẫy không chịu đi.

Thương Vĩnh Trung thấy có xô đẩy, ông giơ tay ngăn sĩ tốt ngừng đẩy người, thản nhiên hỏi:

“Triêu Tông có gì muốn nói?”

Thương Triêu Tông nói:

“Ta không có lời nào để nói với kẻ ngồi không ăn bám như ngươi!”

Thương Triêu Tông nhìn hướng Tô Khải Đồng, An Hiển Triệu.

Hai người trơ mắt nhìn nhi tử của Ninh Vương bị bắt trước mặt mình, thấy hơi xấu hổ. Một số tướng lĩnh sau lưng Tô Khải Đồng, An Hiển Triệu từng là bộ hạ cũ của Ninh Vương, bọn họ buồn bã gục mặt xuống không dám nhìn Thương Triêu Tông.

Thương Triêu Tông nhìn hai người, cầu xin:

“Cả đời phụ vương ta dốc hết tâm huyết vì Đại Yên bình ổn, ta chết cũng chẳng đáng tiếc, nhưng phụ vương ta đối xử không bạc với các người, chỉ cầu các người nghĩ tình tâm huyết khi phụ vương còn sống mà chung sức đồng lòng nhanh chóng bình định phản loạn."

Tô Khải Đồng, An Hiển Triệu chậm rãi chắp tay tiễn đưa, mím chặt môi không nói chuyện. Các tướng sau lưng hai người lục tục chắp tay, có người dỏ hốc mắt.

Thương Vĩnh Trung vụt ngoái đầu nhìn, thấy các tướng chắp tay lặng lẽ đưa tiễn thì nét mặt sa sầm, phất tay quát:

“Mang đi!"

Thương Triêu Tông bị giải đi, rất nhanh mấy con chim to bay lên đưa y hướng tới kinh thành.

Quản Phương Nghi khẽ thở dài:

“Đạo gia, đúng như ngươi đoán, quả nhiên Đại Thiền sơn ngồi xem. Công Tôn Bố thành công cứu vương phi ra kêu Hoàng Liệt đưa đi hội hợp với Mông soái. Vương gia... đã bị bắt, đám vệ đội thân binh dưới hắn hắn gồm trăm người đều bị giam giữ, chết sống khó đoán.”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng dưới gốc cây mặt không biểu tình, từ từ khép mắt.

Hiện giờ Ngưu Hữu Đạo chỉ có thể làm bấy nhiêu, hắn không có cách nào quan tâm sống chết của trăm thân vệ, có thể nói là phải có nhân tố hy sinh trước chuyện như vậy.

Có nhiều chuyện đời trước Ngưu Hữu Đạo không ngờ tới, hắn không ngờ một quyết định tùy tiện của mình có thể liên quan đến sự sống chết của nhiều người.

Không nghe Ngưu Hữu Đạo nói gì, Quản Phương Nghi không kiềm được hỏi:

“Thật ra có thể né tránh, tại sao trước đó Đạo gia không để nhóm vương gia thoát hiểm?"

Ngưu Hữu Đạo biết trả lời thế nào? Quan hệ với Cao Kiến Thành là tuyệt mật, không thể tiết lộ thêm với ai. Thân phận địa vị của Cao Kiến Thành quá quan trọng, nếu không nhờ Cao Kiến Thành mật báo trước tiên thì hậu quả đã không tưởng tượng nổi. Tuyệt đối không thể để Cao Kiến Thành dính phải điểm đáng ngờ nào. Ngưu Hữu Đạo có thể nói cho người khác hắn vì giữ cái tuyến bên Cao Kiến Thành mà hy sinh Thương Triêu Tông sao?

Vì vậy Đạo gia nói câu không liên quan:

“Từ giờ trở đi cắt đứt liên lạc với ba đại phái, bên Mông soái cần bà tự đi một chuyến!"

Hoàng hôn chiếu xuống, mười vạn thiết kỵ áp giải trứ bốn mươi vạn loạn dân rầm rộ tiến lên, đi hướng ngọn núi dưới mặt trời.

Một số nạn dân tạm thời làm nhiệm vụ khổ sai đẩy xe lương theo đội. Nhiều người dù sao cần ăn uống, sao có thể không mang theo lương thực.

Một chiếc xe ngựa chạy giữa đại quân hộ vệ, mành xe vén lên, Mông Sơn Minh ngồi trong thùng xe đón ánh chiều tà vàng rực, chân mày dính chặt vào nhau không giãn ra. Mông Sơn Minh vẫn không nghĩ ra quyết định của Ngưu Hữu Đạo là vì sao.

Cạnh xe ngựa có tọa kỵ lắp yên ngựa đặc biệt của ông.

Một con Hắc Ngọc Điêu từ chân trời lao xuống kinh động tu sĩ Đại Thiền sơn theo đội hộ vệ.

Hắc Ngọc Điêu bay một vòng tầm thấp, chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiền sơn ngồi trên lưng chim khoe mặt tránh cho bị đồng môn hiểu lầm, sau đó chộp cánh tay Phượng Nhược Nam nhảy xuống.

Đội ngũ rầm rộ ngừng lại, Mông Sơn Minh ở trong xe nggựa thò đầu ra cửa sổ.

Phượng Nhược Nam khóc đỏ mắt lảo đảo lao vào đám hộ vệ, bám chặt cửa sổ nức nở nói:

“Mông soái xin hãy cứu vương gia, mau cứu vương gia!”

Nghe vương gia xảy ra chuyện các tướng lĩnh xù lông, trợn to mắt.

Mông Sơn Minh hít thở dồn dập, ngón tay vịn cửa sổ xe siết chặt, trầm giọng hỏi:

“Vương phi nói từ trừ, xảy ra chuyện gì?”

Phượng Nhược Nam nghẹn ngào kể lại tình huống lúc đó:

“Người của triều đình đến, Đại Tư Mã Thương Vĩnh Trung mang theo thánh chỉ tới...”

Đầu óc Mông Sơn Minh ù đặc, tái mặt.

Có tướng lĩnh rống to:

"Cẩu tặc!"

Cá tướng lĩnh đứng nghe đều giận điên lên.

Có tướng lĩnh chắp tay ôm quyền nói:

“Mông soái, hãy để mạt tướng lĩnh Anh Dương Võ Liệt vệ đi cứu người, dám không giao người thì mạt tướng sẽ san bằng Bình Định đại quân!”

Mông Sơn Minh phớt lờ tướng lĩnh, mắt nhìn chằm chằm Hoàng Liệt đi gần, đập cửa sổ xe tức giận quát:

“Hoàng chưởng môn thấy vương gia gặp nạn tại sao không cứu?”

Nói đến đây Hoàng Liệt rất lúng túng, giải thích nói:

“Mông soái đừng nóng, thật tình là vì tình thế bất đắc dĩ, đối phương cố ý làm khó, người đông thế mạnh, đại quân Nam châu thì tới bên này, người Đại Thiền sơn hầu như đi theo. Bằng vào nhóm chúng ta ở lại không cứu được vương gia, nếu đánh nhau sợ là vương phi cũng không thể thoát thân."

Mông Sơn Minh đang chờ câu đó của Hoàng Liệt:

“Nói vậy là không phải Đại Thiền sơn sợ phiền phức, hiện giờ đông đủ người rồi, chắc Đại Thiền sơn sẵn lòng theo mười vạn thiết kỵ của ta đi một chuyến?”

"... "

Hoàng Liệt câm nín, không ngờ rơi vào hố ngôn ngữ của đối phương. Bảo Hoàng Liệt nói thế nào? Từ chối chẳng phải là tương đương thừa nhận Đại Thiền sơn gan nhỏ sợ phiền phức?

Mông Sơn Minh không đội Hoàng Liệt phản ứng, hét một tiếng:

“Đại An!"

Rất nhanh La Đại An dìu Mông Sơn Minh ra. Một đám tướng lĩnh nhảy xuống ngựa cùng nhau nâng M.ông Sơn Minh lên tọa kỵ lắp yên ngựa đặc biệt.

Xem tình hình là muốn trở lại tính sổ với Thương Vĩnh Trung, làm Hoàng Liệt luống cuống tay chân.

Mông Sơn Minh quát to:

“Thương đâu!”

La Đại An lập tức hai tay dâng lên trường thương gác trên xe ngựa.

Mông Sơn Minh chộp trường thương vào tay giục ngựa chạy ra đội ngũ, đứng trên gò đất xoay đầu tọa kỵ, ghìm cương trong ánh hoàng hôn.

Mông Sơn Minh vung thương hét to:

“Để lại năm ngàn người ngựa trông chừng, phạm nhân chạy trốn thì giết không tha! Những người khác theo ta trở về, thổi kèn!”

Ù ù ù ù!!!

Kèn sừng trâu thổi lên tiếng nức nở trầm đục.

Mông Sơn Minh giục ngựa nhảy xuống gò đất, vung thương chạy nhanh đi, La Đại An theo sát.

Đại quân nhanh chóng quay đầu giục ngựa đuổi theo.

Phượng Nhược Nam kéo một tướng lĩnh xuống ngựa, leo lên ngựa đuổi theo.

"Ngươi..."

Tướng lĩnh suýt té sấp mặt muốn chửi nhưng không dám, lời th,ô tục đến bên miệng nuốt ngược lại, giận mà không dám nói gì. Tướng lĩnh kéo một binh sĩ xuống ngựa, gã nhảy lên ngựa đuổi theo đội. Tiểu binh xoe tròn mắt đứng tại chỗ.

Cát bụi mù mịt, tiếng vó ngựa rầm rập như sấm. Khi biết Thương Triêu Tông bị triều đình bắt thì đại quân nổ tung.

Nam châu đang cực khổ bán mạng bình định cho triều đình, nhưng Thượng Thanh tông triều đình ngầm giở trò xuống tay với chủ soái Nam châu. Triều đình nước Yến thành công hoàn toàn chọc giận người ngựa Nam châu, toàn đại quân đằng đằng sát khí.