Đạo Quân

Chương 977: Dong thân vương (1)




Trên nóc nhà ngổn ngang có một con chim lớn đang đậu. Chính giữa phố là con đường gạch ngói ngổn ngang, trên nóc nhà hai bên đường có cao thủ Tử Kim động cảnh giác chung quanh.

Cung Lâm Sách không mang nhiều người tới là sợ bên này hiểu lầm. Tuy nhiên y cũng có thể nhìn thấy cao thủ Đại Thiện sơn thấp thoáng theo dõi y.

Sau khi Hoàng Liệt đi tới chào hỏi, Cung Lâm Sách hờ hững nhìn theo ông ta một lát, quan sát lão già dương thịnh âm suy kia.

Hoàng Liệt hiểu ý trong mắt của y, nhưng ông ta cũng vô phương.

Lúc trước ông ta nhận được tin ba đại phái cưỡmng bức dụ dỗ tuy đã mở miệng nhận lời, nhưng chưa hề làm theo toàn bộ, thí dụ như diệt Mông Sơn Minh!

Thực sự là vì cảm thấy lời hứa của ba đại phái không quá đáng tin. Nước Yến có thể giữ được hay không còn là vấn đề, bảo Đại Thiện sơn giết Mông Sơn Minh? Với thế cuộc hiện nay của nước Yến, ông ta càng không thể động vào Mông Sơn Minh. Nước Yến đã sắp vong, Đại Thiện sơn còn phải dựa vào nhân mã của châu Nam để giành đất đặt chân. Giết mất thống soái đắc lực của châu Nam chẳng phải tự vác đá đập chân mình?

Huống chi, sau lưng Mông Sơn Minh còn ẩn núp một Ngưu Hữu Đạo âm trầm. Vị kia không phải kẻ ăn chay, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người của châu Nam trở mặt với Đại Thiện sơn, khiến Đại Thiện sơn không được gà lại còn mất cả nắm thóc.

"Động chủ đích thân tới là có gì dặn dò?" Hoàng Liệt dò hỏi.

Cung Lâm Sách không muốn làm chân chạy này. Chuyện bên châu Nam vốn giao cho Long Hưu xử lý, nhưng Tiêu Dao cung vì chuyện Thi Thăng bắt cóc Thương Triêu Tông, nên nếu còn bắt cả thống soái của châu Nam thì sẽ khó tránh khỏi lúng túng. Mà phản quân bên châu Thương vốn là nhân mã do Tử Kim động khống chế, bây giờ phản rồi, Tử Kim động vốn cũng phải chịu chút trách nhiệm, cho nên chỉ có thể để người của Tử Kim động làm chân chạy.

"Không có gì dặn dò, ngươi làm rất tốt." Cung Lâm Sách lạnh lùng nói.

Hoàng Liệt cười gượng, nhắm mắt cảm ơn câu nói mát của người ta.

Cung Lâm Sách lại nói:

"Không phải đến tìm ngươi. Mông Sơn Minh đâu, ta muốn gặp ông ta có việc cần nói chuyện."

Hoàng Liệt lập tức quay đầu nói:

"Nhanh đi xem xem Mông soái ở đâu!"

Ông ta biết còn cố hỏi, thực ra là liếc mắt ra hiệu cho người đi mật báo.

Đệ tử Đại Thiện sơn mau chóng tìm tới Mông Sơn Minh, nói rõ ý đồ của Cung Lâm Sách, sợ muốn gây bất lợi cho Mông Sơn Minh, bảo Mông Sơn Minh tránh một chút.

Nhưng Mông Sơn Minh kiên trì muốn gặp mặt Cung Lâm Sách.

Đệ tử kia quay lại con đường, thì thầm mấy câu bên tai Hoàng Liệt. Hoàng Liệt hơi cau mày, bề ngoài là trừng mắt với đệ tử:

"Còn không mau dẫn đường?"

Sau đó ông ta đưa tay cung kính mời Cung Lâm Sách.

Mông Sơn Minh vẫn ngồi an tĩnh ở nội đường, dù Cung Lâm Sách và Hoàng Liệt đến, ông vẫn ngồi ở đó làm thinh, không hề có ý chào hỏi.

Hoàng Liệt có chút lúng túng nói:

"Mông soái, ta giới thiệu cho ông, vị này chính là Kim động chủ của Tử Kim động nổi danh thiên hạ."

Mông Sơn Minh bình tĩnh nói:

"Không cần giới thiệu, lúc ta biết y, y còn chưa phải động chủ của Tử Kim động."

"Hả..." Hoàng Liệt liếc hai người.

Cung Lâm Sách từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh nói:

"Mông Sơn Minh, chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp."

Mông Sơn Minh:

"Cung tiên sinh quyền khuynh đại Yến, không biết người cao quý như ngài đột ngột đến nơi này gặp lão già tàn phế như ta để làm gì?"

Cung Lâm Sách cũng không dông dài nói ngay:

"Quốc nạn sinh tướng tài, lại làm người tưởng tượng đến sự oai vũ uy chấn thiên hạ năm đó của Mông soái. Bây giờ nước Yến đối mặt với ngoại địch xâm lấn, chiến sự bất lợi. Ta tự mình đến đây muốn mời Mông soái xuống núi chủ trì chiến cuộc!"

Y tới đây không phải để ôn chuyện, cũng không phải vì rảnh rỗi. Địa vị giữa hai người khác biệt, không đáng cho y phí thời gian làm chuyện kia, tất nhiên là vì có việc cần nói.

Cũng coi như là do bất đắc dĩ, Thương Kiến Hùng vẫn không muốn thả Thương Triêu Tông, Long Hưu cũng không bỏ thể diện xuống được, muốn bỏ Thương Triêu Tông sang bên, mời thẳng Mông Sơn Minh xuống núi ổn định quân tâm, thu dọn tình hình rối loạn, có thể sánh với La Chiếu của nước Tống.

Hoàng Liệt trừng mắt nhìn, hóa ra là vì chuyện này.

Mông Sơn Minh cũng không quanh co lòng vòng:

"Ta già rồi. Năm xưa, vì cứu bệ hạ, hai chân bị tàn tật suốt đời, không đứng lên nổi, không lên được ngựa, cũng không kéo nổi cung. Ta chỉ là một lão già bị người ta cười nhạo mà thôi, nào còn có thể ổn định quân tâm. Người có thể ổn định quân tâm thực sự là người ở trong thiên lao của bệ hạ kia!"

Chuyện đã đến mức này, ông ta không cần thiết phải lo lắng khách khí với người ta, nhường nhịn đã không thay đổi được gì, huống chi Ngưu Hữu Đạo đã dặn dò.

Lời ấy quả thực xuất phát từ lòng bi phẫn từ trong tâm. Năm xưa ông ta vì cứu Thương Kiến Hùng nên bị tàn phế, kết quả Thương Kiến Hùng lại không chịu buông tha cho họ.

Cung Lâm Sách không đề cập tới người trong thiên lao là ai:

"Mông soái khiêm tốn, Anh Dương Vũ Liệt vệ tái hiện ở châu Nam, lần thứ hai lũ lượt chiến thắng, chẳng lẽ không phải công lao của Mông soái?"

Mông Sơn Minh kiên quyết phủ nhận:

"Không có bất kỳ quan hệ gì với ta, đều là công lao của Vương gia."

Cung Lâm Sách:

"Mông soái, ông cũng là lão thần của đại Yến, lẽ nào bằng lòng nhìn đại Yến bị người xóa đi như vậy?"

Mông Sơn Minh:

"Ta già rồi, ta bằng lòng hay không cũng không quan trọng. Điều quan trọng là các ngươi có muốn nhìn thấy đại Yến bị xóa sổ hay không mà thôi. Nếu các ngươi cố ý làm như vậy, không ai cứu được đại Yến."

Cung Lâm Sách:

"Mông Sơn Minh, ông nói vậy hơi quá."

Mông Sơn Minh:

"Cung tiên sinh, Trữ vương chết rồi, nếu Dong Bình quận vương mà chết, nắm xương già của ta cũng chẳng còn gì lo lắng, chỉ có thể dùng mạng ra cược, liều một phen với các ngươi!"

Cung Lâm Sách chậm rãi nói:

"Hà tất muốn chết?"

Mông Sơn Minh:

"Ngươi có bản lĩnh giết ta... châu Nam tất phản!"

Nghe đến đây, Hoàng Liệt chân chính toát mồ hôi lạnh thay cho ông già. Không ngờ ông già tàn phế này còn cứng rắn trước mặt Cung Lâm Sách như vậy.

Cung Lâm Sách lạnh lùng nói:

"Nói như thế, ông dù chết cũng không chịu xuống núi chủ trì đại cục."

Mông Sơn Minh:

"Không thể nói như vậy. Chỉ cần Dong Bình quận vương trở về ra lệnh, lão phu sẽ dùng hết sức lực hiệp trợ."

Cung Lâm Sách yên lặng theo dõi ông ta một hồi.

"Ta sẽ nghĩ thật kỹ ý kiến của Mông soái." Dứt lời, y xoay người đi.

"Cung tiên sinh." Mông Sơn Minh lên tiếng gọi lại.

Cung Lâm sách dừng bước, quay lưng.

Mông Sơn Minh:

"Chiến sự đã đến mức này, bất kể là quân đội do triều đình khống chế hay quân đội cho các lộ chư hầu khống chế, nếu không một lòng đối ngoại thì không xong rồi. Nước Yến không chỉ đối mặt với nội loạn, mà phải đối mặt với một, thậm chí hai quốc gia dốc lực lượng chinh phạt, cần phải có người chấp chưởng quân lệnh cả nước Yến, thống nhất một hiệu lệnh mới có khả năng kháng địch.

Cung Lâm Sách quay lưng nói:

"Nói!"

Mông Sơn Minh:

"Long cung chủ của Tiêu Dao cung đã đồng ý, mặc kệ Dong Bình quận vương có thể bình định thành công hay công, triều đình đều phải khôi phục tước vị thân vương cho Vương gia!"

Cung Lâm Sách không quay đầu lại, im lặng một hồi, không nói đồng ý hay không, sau đó cất bước đi qua ngưỡng cửa, rời khỏi.

Hoàng Liệt theo sau đưa tiễn.

Một lát sau, một con chim cỡ lớn bay lên trời.

...................

Hoàng cung đế đô, trong một đại điện trống trải, Thương Kiến Hùng tóc tai bù xù, đi chân trần, tay cầm cây bút lớn, vẩy mực trên tờ giấy trắng rất lớn trên mặt đất như điên cuồng. Hai mắt ông ta đỏ rực, mồ hôi đầm đìa, chữ viết ra cũng giống như điên cuồng. Hai chân ông ta bị mực bắn ra nhuộm thành màu đen.

Điền Vũ đứng gần đó, sắc mặt bi thương.

Chót, cửa thiên lao ầm ầm mở rộng, Thương Triêu Tông quần áo lam lũ, người đầy máu đi ra.

Vừa nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, y đưa tay lên che mắt do bị chói.

Y không xa lạ gì với cảm giác này, không phải lần đầu trải qua, mà lại còn ở cùng một nơi.