Đạo Quân

Chương 988: Ý ta đã quyết (1)




Dù có liều mạng kéo lấy một nhóm lớn chạy trốn, thì tốc độ sẽ cực kỳ chậm, viện quân không đến kịp chẳng lẽ trốn được truy sát của quân Tống sao?

Cho nên, với đám đại quan bọn họ, không thể mất Kinh sư được, suy cho cùng, vẫn là muốn các lộ nhân mã cản lại quân Tống!

Đồng Mạch trầm giọng nói: “Bệ hạ, Kinh sư không thể sơ sẩy được. Nếu không gánh nổi thủ đô nước Yến, làm sao giữ được Đại Yên?”

Thương Kiến Hùng hít một hơi thật sâu, mặt đen lại, nói: “Truyền chỉ, Thương Triêu Tông nghịch mệnh không từ, lệnh cho nhân mã các châu phủ không tiếc đại giới chặn đường quân Tống!”

Thương Vĩnh Trung buồn bã nói: “Bệ hạ, chậm rồi. Mông Sơn Minh đã khống chế nhân mã chư hầu năm đường làm chấp pháp quân, cưỡng ép bức bách nhân mã các bộ phải nghe lệnh, không nghe liền giết. Nói một câu không dễ nghe, mặc dù nhân mã các bộ nhiều hơn chư hầu mấy đạo, nhưng căn bản không phải đối thủ của nhân mã các chư hầu. Còn có Trần Cửu ở Bột Hải Châu, Ngô Khang An ở Kỳ Châu, quân lệnh của Mông Sơn Minh vừa đến, bọn họ sẽ là người đầu tiên chấp hành. Chẳng lẽ Bệ hạ không hiểu sao? Đây đều là bộ hạ cũ của Ninh Vương. Ngay từ đầu Bệ hạ không nên uỷ quyển cho Thương Triêu Tông, cũng không nên cho y cơ hội nắm quyền. Bây giờ, y nắm được binh quyền rồi, làm sao có thể dễ dàng buông tay?”

Bộ hạ cũ của Ninh Vương! Với người ngồi ở đây, sáu chữ này như gai đâm vào thịt!

Thương Kiến Hùng càng nghẹn họng, cực kỳ bực bội. Vì sao năm xưa lão lại tiến hành trận đại thanh tẩy kia? Chính là sợ cục diện mất khống chế này! Kết quả, thanh tẩy chưa triệt để, cục diện không muốn thấy nhất vẫn xuất hiện, bọn họ kêu gọi nhau cùng gây hoạ. Lão cực hận!

Lão càng khắc sâu oán hận với ba phái lớn đến tận xương tuỷ. Nếu không phải vì ba phái lớn cản tay, làm sao năm xưa lão thanh tẩy không triệt để chứ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm xưa lão thanh tẩy thành công cũng là dựa vào sức của ba phái lớn. Nếu không, đối mặt với một đám tướng lĩnh tay cầm binh quyền, lão chẳng có cách nào ra tay, cũng không dám ra tay. Đáng tiếc, lão chẳng nhớ cái tốt của ba phái chỉ nhớ cái thiếu sót.

Lão càng đau khổ hơn là chuyện tới nước này rồi, lão không dám giải trừ binh quyền của Thương Triêu Tông, không dám tuỳ tiện hạ ý chỉ kia.

Đúng lúc này, tổng quản thái giám Điền Ngữ đứng bên ngoài bẩm báo vào: “Bệ hạ, Chưởng môn Tử Kim Động Cung Lâm Sách đã tự mình đến tiền tuyến tìm Mông Sơn Minh.”

Thế cục như vậy, triều đình mất khống chế với binh quyền, khẳng định phải mời ba phái lớn ra mặt giải quyết.

Đồng Mạch nghe vậy, gật đầu: “Hy vọng Cung chưởng môn có thể giải quyết việc này.”

Thương Kiến Hùng trầm giọng nói: “Không thể ký thác toàn bộ hy vọng vào ba phái đó, nhất định phải chuẩn bị song song. Truyền mật chỉ, mệnh cho bắc bộ tập kết nhân mã chuẩn bị sẵn sàng, một khi ba phái lớn không giải quyết được phải lập tức điều một nhóm gấp rút tới tiếp viện Kinh sư!”

Thương Vĩnh Trung thân là Đại Tư Mã không thể không nhắc nhở: “Bệ hạ, một khi điều nhân mã bắc bộ, phòng tuyến sẽ bị mỏng đi, đại quân Hàn Quốc có thể sẽ giết vào bất kỳ lúc nào!”

Thương Kiến Hùng nổi giận, ném chặn giấy trên bàn ra ngoài, giận dữ mắng mỏ: “Còn không phải vì chuyện tốt thằng ngu nhà ngươi làm ra sao? Nếu ngươi không để Ngô Công Lĩnh chạy mất, làm sao có hậu hoạn?”

Cạch một tiếng, chặn giấy rơi xuống đất, Thương Vĩnh Trung muốn tránh cũng không dám tránh, bị đập trúng bả vai, đau tới quéo mặt lại.

Lão không dám nói lại gì, chỉ là trong lòng biệt khuất vô cùng. Ai cũng nói, hoà bình là thiên hạ của quan văn, chiến loạn là thiên hạ của quan võ, vậy mà lão làm Đại Tư Mã lại cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Đồng Mạch và Cao Kiến Thành nhìn nhau. Cả hai đều có thể hiểu cho cảm xúc của Bệ hạ. Một khi Kinh thành thất thủ, lại không điều được đại quân đến giúp sẽ ảnh hưởng cực lớn đến uy tín của Hoàng đế Bệ hạ.

Huống chi, địa vị của Kinh sư thực sự quá quan trọng, không thể sơ sẩy.

Một khi đứng trước cục diện không thể không rút lui, đừng nói đến quan viên lớn nhỏ cùng gia quyến trong Kinh sư có thể vứt bỏ không, ngay cả số phi tử đông đếm không xuể trong hậu cung của Bệ hạ, một khi đã rơi vào tay loạn quân, không khó tưởng tượng sẽ phải chịu tai ương gì, làm sao Bệ hạ chịu nổi?

Cũng không thể vứt bỏ quan viên triều đình dẫn đám phi tử kia chạy trốn. Bỏ lại cả đống quan viên triều đình chỉ đem theo phi tử chính là cần mỹ nhân không cần giang sơn rồi, Hoàng đế Bệ hạ đi rồi đừng mong quay lại nữa. Không có các quan viên bên dưới ủng hộ, dựa vào Hoàng đế và mấy đại quan triều đình có thể chưởng khống cả nước Yên sao?

Đương nhiên, với các đại quan triều đình cấp tam công như bọn họ, nếu thực sự phải rút lui, thế nào triều đình cũng sẽ nghĩ cách đưa theo gia quyến của họ đi cùng, còn các quan viên khác thì khó mà nói được.

Vấn đề là hiện giờ vẫn không thể công khai để cho quan viên trong Kinh sư nghĩ cách đưa người nhà mình đi trước. Nếu không, bách tính không phải kẻ mù, nhiều quan viên chuyển gia quyến đi như thế, làm sao họ không thấy. Đến lúc đó, hậu quả khó mà lường được, quân địch còn chưa đánh tới, Kinh sư đã hỗn loạn triệt để.

Đây chính là cái khó khi làm chủ một gia đình lớn, phải lo lắng nhiều thứ lắm.

Quân Tống xua binh thẳng đến Kinh thành, khiến cho triều đình nước Yên khủng hoảng đến mức khó mà tưởng tượng được. Có thể nói, sách lược của Đại Đô đốc quân Tống La Chiếu đã đâm trúng uy hiếp của nước Yên.



Từ khi Mông Sơn Minh hạ lệnh triệt binh từ bỏ ngăn cản quân Tống, dọc đường quân Tống xâm nhập vào cảnh nội nước Yên gần như thông suốt.

Cũng có vài phiền phức nho nhỏ, nhân mã ở tại các châu phủ các nơi trong nước Yên không ngừng quấy rối, cũng đào đường, chắn đường, hoặc gãy cầu, tóm lại là nghĩ tất cả các biện pháp kéo dài tốc độ tiến quân của nhân mã quân Tống, nhưng cũng chỉ là kéo dài một chút, căn bản không giữ được.

Đại quân tiến lên, tạm vứt bỏ tất cả, một toà dịch trạm người đi nhà trống trở thành quân trướng lâm thời.

Từ khi Vạn Thú Môn bán kim sí ra, tác dụng của dịch trạm yếu dần.

Trong dịch trạm bốc lên khói bếp, trong hành lang dịch trạm, đối diện địa đồ trên tường, tâm tình La Chiếu khá nặng nề. Hành động của Mông Sơn Minh khiến cho y trở tay không kịp.

Tô Nguyên Bạch, Đông Ứng Lai, Thường Phi đều nhìn Văn Du từ bên ngoài đang bước nhanh vào.

Văn Du khẽ gật đầu với mấy người coi như chào hỏi, tới trước mặt La Chiếu, bẩm báo: “Thám tử báo tin, Mông Sơn Minh hoàn toàn yêu cầu nhân mã trong nước Yên rút lui. Mông Sơn Minh tập kết ba trăm vạn chúng, chia làm năm đạo lui về, hướng rút lui đều là sông Đông Vực.

Sông Đông Vực chính là ranh giới nước Yên và nước Tống chia nhau mà trị. Nghe tin vậy, Tô Nguyên Bạch, Đông Ứng Lai, và Thường Phi không ngồi nổi nữa, đều buông chén trà xuống đứng dậy.

Văn Du tiếp tục báo cáo: “Theo như thám tử ở sông Đông Vực báo lại, quân Yên đang trắng trợn chặt cây, buộc bè gỗ, rõ ràng đang chuẩn bị cho đại quân vượt sông. Xem ra Mông Sơn Minh không gấp rút tiếp viện Kinh thành tấn công Đại Tống ta.”

Tô Nguyên Bạch nói: “Chẳng lẽ Mông Sơn Minh thực sự có thể ngồi nhìn Kinh thành Đại Yên thất thủ?”

“Haizz!” La Chiếu nhìn chằm chằm vào địa đồ, thở dài: “Ta đã xem thưởng lực ảnh hưởng của Mông Sơn Minh tại nước Yên. Ta không ngờ lão ta lại có thể nhanh chóng kiềm chế nhân mã nước Yến. Ngay từ đầu lão ta đã nắm chặt tiến thối quân Yên trong tay, điều khiển thuận tiện như cánh tay! Nước Yên loạn như thế, quân tâm tan rã, lại bị lão ta thu vào trong tay nhanh như vậy, lão gia hoả này thực sự rất không đơn giản.”

Đông Ứng Lai nói: “Không phải Đại đô đốc nói triều đình nước Yên sẽ liều mạng hạ lệnh cho lão gấp rút tiếp viện chặn đường quân ta, ta sẽ quần cho lão chết mệt sao?”

La Chiếu đáp: “Khẳng định là vậy! Về cơ bản, tình hình triều đình các quốc gia đều giống nhau, đơn giản chỉ là xem quốc quân bên nào khống chế cân bằng tốt hơn mà thôi.”