Đạo Quân

Chương 997: Chẳng Lẽ Là Thần Binh Từ Trên Trời Rơi Xuống Sao? (1)




Trương Hổ không để ý đến ông ta mà chậm rãi bước vào trong doanh trướng, đi tới trước bàn sách, cả người ướt đẫm đứng đó, nước mưa nhỏ tong tong xuống mặt đất, nhìn Mông Sơn Minh.

Cung Lâm Sách bước vào, thấy có điểm bất thường, lại hỏi tiếp: "Sao thế?"

Trương Hổ không đáp lời ông ta, chỉ hỏi Mông Sơn Minh: "Có thể nói không?"

Mông Sơn Minh nhìn Cung Lâm Sách. Đã bị ông ta phát hiện và đi theo rồi, bây giờ không cần giấu giếm nữa. Ông khẽ vuốt cằm.

Không khó nhận ra tâm trạng Trương Hổ đang kích động. Vành mắt ông ta đỏ hoe, nghiêng đầu nhìn nóc lều, giọng nói nghẹn ngào: "Hai mươi nghìn huynh đệ mất rồi."

Cung Lâm Sách kinh ngạc, cái gì mà hai mươi nghìn huynh đệ mất rồi?

Khuôn mặt Mông Sơn Minh căng chặt. Ông biết là nguy hiểm, nhưng bỗng chốc tổn thất hai mươi nghìn người thì đúng là khiến ông cảm thấy khá nặng nề.

Đều là quân nhân nên ông biết những người đó có ý nghĩa với Trương Hổ như thế nào. Có dùng một trăm nghìn binh mã đổi lấy họ, Trương Hổ cũng không đồng ý.

Mông Sơn Minh hơi lặng đi, rồi hít sâu một hơi, hỏi: "Ba mươi nghìn người còn lại thì sao?"

Trương Hổ đáp ngắn gọn: "Qua rồi."

Cái gì qua rồi cơ? Ánh mắt Cung Lâm Sách đầy hoang mang, nghi ngờ.

Mông Sơn Minh nặng nề thở ra một hơi, sống lưng hơi thẳng lên một chút, trầm giọng nói: "Triệu tập chư tướng nghị sự!"

"Tuân lệnh!" Trương Hổ chắp tay, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi doanh trướng, ông ta liền đưa tay lau mắt. Không chỉ tổn thất hai mươi nghìn binh mã kia đâu, kế tiếp, ba mươi nghìn binh mã còn lại sắp phải thâm nhập vào trong lòng địch, đơn độc chiến đấu. Cuối cùng có bao nhiêu người có thể sống sót trở về đây? Ông ta không thể không lo lắng, chỉ muốn nước mưa lạnh băng này có thể làm cho bản thân mình bình tĩnh hơn một chút.

Mông Sơn Minh ngồi dưới ánh đèn, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Trương Hổ rời đi.

Cung Lâm Sách cũng nhìn theo một hồi, sau đó quay đầu, hỏi Mông Sơn Minh đang ngồi ngay ngắn: "Tình huống gì đây?"

Mông Sơn Minh: "Chẳng phải là Trương Hổ đã nói rồi sao?"

Cung Lâm Sách: "Nghe không hiểu."

Mông Sơn Minh: "Đã có ba mươi nghìn binh mã sang sông rồi."

"Ba mươi nghìn binh mã sang sông rồi á?" Cung Lâm Sách kinh ngạc. Đô phòng ngự trên sông phong tỏa như tường đồng vách sắt như vậy, lại còn là trong thời tiết chết tiệt này, ba mươi nghìn quân đó, sang sông bằng cách nào vậy?

Mông Sơn Minh nói thêm: "Năm mươi nghìn quân, năm mươi nghìn binh mã tinh nhuệ nhất của Trương Hổ, họ đều là các lão huynh lão đệ đi theo ông ấy chinh chiến đã nhiều năm. Cứng rắn vượt sông ở nơi hiểm yếu, tổn thất hai mươi nghìn người, ba mươi nghìn người may mắn qua sông thành công. Cung chưởng môn, chẳng phải là ông thúc giục ta xuất binh sao? Xuất binh ngay trong đêm nay, mong Cung trưởng môn có thể lệnh cho tu sĩ các phái toàn lực hỗ trợ."

Là lão huynh lão đệ của ai, Cung Lâm Sách không quan tâm, cũng không hiểu cảm giác này, và cũng sẽ không thèm để ý. Ông ta nhíu mày: "Trước đó, tại sao ngài lại gạt ta?"

Mông Sơn Minh: "Ta sợ người nào đó không xem lời nói của ta ra gì, lại lỡ miệng nói ra. Chuyện này mà truyền ra sẽ liên quan đến thắng bại của cuộc chiến. Lấy tính mạng của mấy chục nghìn người ra đánh cược, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại! Vì vậy trước đó tuyệt đối không thể để lộ ra bất kỳ tìn tức gì, cũng không thể có điều gì bất thường. Mong là Cung trưởng môn thứ lỗi!" Ông vẫn đang nhắc nhở đối phương phải giữ bí mật.

Mưa nhỏ dần, đối với người bí mật hành quân mà nói, vẫn phải bước đi trong bùn lầy.

"Không thể tiếp tục tiến lên, phía trước có trinh thám mai phục, chắc là tu sĩ, tình hình phía trước không xác định được, nếu lại cứ liều lĩnh xông lên phía trước thì rất dễ bị phát hiện."

Một tu sĩ nhanh chóng quay trở lại, bí mật dừng lại chỗ đại quân đang ẩn nấp.

Tướng dưới trướng Trương Hổ - hữu thống lĩnh Tôn Cao Thiên hỏi: "Nơi này cách kho lương thực có xa lắm không?"

Tu sĩ trả lời: "Có lẽ còn khoảng năm dặm nữa."

Sau khi Tôn Cao Thiên suy nghĩ một lúc, hạ lệnh nhân mã không cần ẩn náu nữa, năm ngàn nhân mã trực tiếp đi đường chính, chỉnh tề xếp thành hàng xuất phát, không nhanh không chậm công khai đi đến địa điểm mục tiêu của quân đội, cũng mặc kệ sẽ có người phát hiện ra hay không.

Trên đường đi gặp trạm gác vặn hỏi thì tu sĩ trực tiếp nhanh chóng động thủ xử lí.

Chưa qua trạm gác được bao xa, một con điệp nguyệt từ trong rừng núi bay ra quan sát, hiển nhiên là do tu sĩ nước Tống điều khiển nó đến đây.

Tu sĩ bên này cong ngón tay bắn ra một đồng tiền, nhanh chóng đánh rụng con điệp nguyệt bay tới kia.

Bên trong rừng núi lập tức vang lên tiếng quát: "Người nào đó?"

Hữu thống lĩnh Tôn Cao Thiên trả lời: "Nhân mã tuần tra canh gác của Từ Lai Bình đô phòng ngự trên sông."

Một người đi đến kiểm tra, hiển nhiên không hề dễ dàng bị lừa, muốn đích thân nghiệm chứng, bên này hai tu sĩ lập tức liên thủ xông lên, song phương trực tiếp đánh nhau.

Đột nhiên có vài tiếng động vang lên, tu sĩ bên này dễ dàng xử lí được mấy tu sĩ kia, nhưng tiếng đánh nhau quá mức lớn, lại còn gần sào huyệt của đối phương, hiển nhiên tiếng động này không thể che giấu được.

"Tăng hết tốc độ tiến về phía trước!" Hữu thống lĩnh Tôn Cao Thiên vừa rút kiếm vừa hô lên.

Lập tức, năm ngàn nhân mã trong đêm tối chạy như điên, một nhóm tu sĩ đi trước mở đường, không ngừng chém giết những tu sĩ đang chặn ở phía trước.

Nơi đây là kho lương quan trọng, có ba mươi ngàn nhân mã bảo vệ, hơn nữa còn có rất nhiều tu sĩ trấn thủ, báo động liên tục được truyền xuống, nơi đóng quân của nhân mã bảo vệ kho lương khẩn cấp tập hợp lực lượng canh phòng.

Bên này, nhân mã nước Yến xông đến tập kích bất ngờ, lập tức hô to lên một tiếng giết như rung cả trời đất trời.

Đại quân bảo vệ kho lương không nắm rõ tình hình, trời lại quá tối, không dám tùy tiện xuất kích, phòng thủ hoàn toàn, dùng mưa tên để "chào hỏi".

Bên này, nhân mã của nươc Yến cũng dồn dập lấy cung tiễn bắn lại, đứng trong tối bắn tiễn ra ngoài sáng thì khá là có lợi thế, trong lúc nhất thời hai bên rơi vào thế giằng co.

Chỉ là bên này rất chú trọng vào bắn tên.

Trong khi, bên kia mấy mũi tên lên dây bắn ra, cũng mặc kệ có nhắm chuẩn hay không, cứ nhắm hướng đối phương bắn ra là được.

Lần này, qua sông dưới sự yểm trợ của hoả lực, ba mươi ngàn nhân mã mang theo mũi tên lên bờ, toàn bộ tập trung vào năm ngàn người kia.

Nghe phía bên ngoài vang lên tiếng giết, chấn động cả trời đất, lại thấy mưa tên dày đặc, tướng phòng thủ kho lương sốt ruột vô cùng, một phần ba lương thực của hai triệu đại quân của đô phòng ngự trên sông đều ở chỗ này, nếu như nơi đây xảy ra chuyện gì, cái đầu của ông ta cũng không đủ để chặt.

Lúc này quan trông coi kho lương sai người đến báo, kho lương bị địch tập kích!

Khu vực phòng thủ của đô phòng ngự đoạn Hồ Khẩu, bên trong một tòa trạch viện nào đó, đại thống lĩnh - Từ Lai Bình đang ngon giấc trên giường.

"Đại nhân!" Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, một tên lính vừa gõ cửa vừa hô lên.

Từ Lai Bình giật mình tỉnh giấc ngẩng đầu, quát: "Chuyện gì?"

Ngoài cửa tên lính nói to: "Đại nhân, khu vực phòng thủ kho lương gặp phải tập kích của quân nước Yến với số lượng nhân mã lớn!"

Đột nhiên, Từ Lai Bình bò dậy, chân trần chạy ra mở cửa, nhìn thấy người lập tức mắng: "Con mẹ nó, số lượng lớn nhân mã nước Yến làm sao có thể xuất hiện ở khu vực phòng thủ của chúng ta được?"

"Đại nhân, không sai đâu, quan trông coi kho lương cấp báo, có rất nhiều nhân mã tập kích, số lượng không rõ, chỗ tu sĩ canh giữ kho lương cũng cũng truyền đến tin tức như vậy." Tên lính dâng cấp báo lên.

Từ Lai Bình sau khi xé thư báo và đọc thì thật sự giật nảy cả mình, lại vội vội vàng vàng hỏi: "Quân nước Yến ở bờ bên kia có động tĩnh gì không?"

Tên lính nói: "Tạm thời chưa có động tĩnh!"

Từ Lai Bình để chân trần đi qua đi lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Gặp quỷ rồi, ở đâu ra nhiều quân Yến vậy, bờ bên kia không có động tĩnh, xem ra là muốn cướp quân lương của đại quân ta."