Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 17




Kỳ thực, “điểm đen” có thể chọc cho Cảnh Mộ Chi tức giận, cũng không phải là việc y không nghe lời, cũng không phải là việc y cứ trêu tức hắn, mà là… Kha Tiểu Thuần.

Cũng không phải y cố tình chọc vào “điểm đen” đó, cũng không phải y cố tình tìm hiểu tọc mạch gì, chỉ là, trong một lần ngẫu nhiên, y tình cờ thấy được.

“Điểm đen” lẳng lặng nằm trong phòng ngủ của Cảnh Mộ Chi, bên dưới chồng quần áo.

Tối hôm qua một đêm thức trắng, hừng đông mới mơ màng ngủ mất, khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng chỉ còn một mình y, Cảnh Mộ Chi vậy mà đã sớm đi làm. Nghe hắn nói, gần đây luôn theo dõi tình hình đầu tư tại Mỹ, chắc là hôm nay cũng như thế.

Toàn bộ biệt thự vắng tanh không một bóng người, thím Vương hình như đã đi ra ngoài mua thức ăn, mà đến tối nay y mới phải đi làm. Không có ý định làm heo lười ăn không nằm không, y vén tay áo lên, bắt đầu quét tước gian phòng. Đem chăn mền đi giặt rồi phơi nắng, lại định lấy tây trang của Cảnh Mộ Chi đưa đến tiệm giặt ủi… Vì vậy mở tủ quần áo ra kiếm, nhưng đúng lúc định đóng lại thì thấy một hộp giấy cất gọn trong đó.

Y từ trước đến nay không có sở thích lục lọi đồ đạc cá nhân của người khác, lần này ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay mở ra.

Trong hộp giấy có một quyển sách, còn có một khung ảnh tinh xảo, trong khung ***g hình Cảnh Mộ Chi… chụp chung với một người con trai.

Người thiếu niên kia xinh đẹp nhìn đến thích, ngũ quan tinh nhã, mặt mũi hiền hòa, có một đôi mắt sáng trong ánh nét cười, vô cùng thân thiết dựa vào Mộ Chi.

Ngưng mắt nhìn một lát, ngón tay Tiêu Thạch nhẹ nhàng vuốt qua mặt kiếng, dừng lại ở trên mặt Cảnh Mộ Chi.

Trong một khắc hình chụp ghi lại, đã phác nên nụ cười hiền hòa của hắn, biểu cảm dịu dàng hiếm thấy, cùng trìu mến cưng chiều, tựa như sâu trong nội tâm hắn chân thật, rõ ràng đến mức chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhận ra.

Người thiếu niên kia thật ra là ai? Tay y dần run rẩy…

“Cậu ấy là Kha Tiểu Thuần.”

Thanh âm chán chường khêu gợi từ phía sau truyền đến, Tiêu Thạch quay đầu, thấy khuôn mặt giống y đúc người kia của Cảnh Thần Chi đang nửa cười nửa không dựa vào cửa.

Hình như hắn rất thích lẻn vào nhà người khác nhỉ.

“Đúng vậy sao?”

Tiêu Thạch cất kỹ khung hình vào chỗ cũ, cầm lấy tây trang trên giường, định đi ra ngoài, Cảnh Thần Chi đưa tay cản y lại, từ trên người hắn, ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.

“Cưng thật là bình tĩnh nhỉ, thấy ảnh chụp thế này mà còn vững vàng như thế.”

Hắn nhìn kỹ sắc mặt y, nhìn không ra sự đổi thay nào, chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh nhợt nhạt.

“Anh uống say.”

Cảnh Thần Chi viền mắt đầy tơ máu, nhìn qua thật tiều tụy, là bởi vì ngủ không ngon, hay là do uống cồn quá nhiều?

“Mọi người đều tỉnh có mình tôi say, không tốt sao?”

Cảnh Thần Chi cười to, quen thuộc đi tới quầy bar trong phòng khách, lấy ra một bình rượu whisky, rót cho mình một ly.

“Anh uống đã nhiều lắm rồi.” Tiêu Thạch đuổi theo, nhíu mày nhìn hắn.

“Thay vì lo cho tôi thì cưng nên tự lo cho mình đi.”

“…”

“Thứ mất đi vĩnh viễn là thứ tốt nhất.”

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tiêu Thạch nhìn hắn.

“Hắn có nói qua chuyện Tiểu Thuần với cưng không?” Thấy Tiêu Thạch trầm mặc, Cảnh Thần Chi lộ ra chê cười tiếu ý, “tôi biết hắn một chữ cũng không nói, hơn nữa, hắn nhất định không muốn cưng hỏi bất cứ một điều gì.”

Đúng là Cảnh Mộ Chi rất không muốn nhắc về ba chữ “Kha Tiểu Thuần”, nhớ lần trước y chỉ lỡ miệng mà hắn đã sầm mặt buông y ra, trong lòng kiềm không được, Tiêu Thạch liền cảm thấy đau đớn.

Thiếu niên “Kha Tiểu Thuần” trong bức hình kia có ý nghĩa gì với hắn? Thím Vương từng nhắc qua, Kha Tiểu Thuần tuổi còn trẻ đã vì bệnh tim mà mất, hắn cả đời đều quên được cậu sao. Đôi mắt của mình rất giống Kha Tiểu Thuần sao, có phải vì thế mới lại gần được hắn? Bằng không, bình thường như y, làm sao có thể cùng hắn phát triển tình cảm đến mức này?

Nhớ lại lúc cao trung bị mắng chửi một lần, giờ đây y vẫn sợ… Nếu như quả thật là như vậy, thì Cảnh Mộ Chi nhất định rất yêu thương thiếu niên kia…

Trong đầu tràn ngập suy nghĩ khiến y thống khổ, Tiêu Thạch hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Nhắc tới Kha Tiểu Thuần, tựa hồ cũng chạm vào nỗi đau của Cảnh Thần Chi, hắn cứ nốc từng ly rồi lại từng ly, xem rượu là nước lã.

“Anh thật sự uống nhiều lắm rồi đó.”

Cảnh Thần Chi lại đưa ly, dốc toàn bộ chất lỏng vào miệng, “Cưng không tò mò sao? Cũng không hỏi tôi chuyện Kha Tiểu Thuần? Này là cơ hội ngàn năm có một đó nha, cưng mà hỏi là tôi sẽ kể cho hết luôn.”

Tiêu Thạch không nói, chỉ là đưa tay đè lại tay hắn, “không nên uống nữa, rất hại thân thể.”

Cảnh Thần giật mình một khắc liền lập tức cười to.

“Hiện tại ta biết hắn vì sao lại chọn cưng rồi… Cưng thật giống tiểu Thuần, dịu ngoan nhu thuận, trầm mặc ít lời. Ta muốn y làm gì thì y sẽ làm, vĩnh viễn không nói không, cũng vĩnh viễn không hỏi vì sao, xem như thiệt thòi vô vàn, cũng nhịn lại không lên tiếng…”

Cười to bỗng nhiên lại thành thở dài thật sâu, mang theo nỗi đau không thể nói, Cảnh Thần Chi cả người tỏa ra bi ai, làm y cũng cảm thấy rất đau đớn.

Kha Tiểu Thuần rốt cuộc là một cậu trai như thế nào, có thể làm cho Cảnh Mộ Chi lưu luyến trong mơ như thế, còn có thể làm cho Cảnh Thần Chi thống khổ như vậy… Không không, y cũng không muốn biết chuyện đó, biết rồi thì y phải làm sao?

Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, bao nhiêu người đau khổ mong đợi, mà còn cầu không được đợi không được. Nếu như, làm thế thân của Kha Tiểu Thuần mà có thể ở lại bên cạnh người kia, vậy vĩnh viễn làm thế thân là được rồi.

“Hiện tại nói những cái này để mà làm gì, dù sao… cậu ấy cũng đã mất…”

Lung lay đứng lên, Cảnh Thần Chi lảo đảo bước đến sô pha.

“Cẩn thận.”

Liều mạng đỡ lại thân thể nặng nề của hắn, nhưng thực sự trọng lượng đó quá lớn với y, bước chân loạng choạng, vừa ngã xuống sôpha y liền bị hắn đè lên.

“Này, anh có ổn không.” Y lay lay hắn.

Cảnh Thần Chi cố nâng mi mắt nặng trĩu, bóng dáng trước mắt quá quen thuộc, nhất là mắt sáng trong…

“Tiểu Thuần…”

Nhẹ nâng khuôn mặt kia lên như báu vật mà hôn, hôn chậm từ khóe mắt xuống chóp mũi xuống khóe môi…

Cái hôn này tựa như một cái chạm tay lên lớp băng mỏng trên mặt hồ mùa xuân, chỉ cần hơi dùng sức sẽ tan vỡ, tựa như trái tim của y.

Sở dĩ Tiêu Thạch không dám động đậy, cả người căng thẳng cứng ngắc, bởi vì chính là không dám động đậy.

“Tiểu Thuần…”

Những cái hôn rời rạc ngày càng dày đặc hơn.

“Tôi là Tiêu Thạch, không phải Tiểu Thuần.”

Làm ơn đừng dùng khuôn mặt giống hắn như đúc mà nói với y những lời này.

Nhớ lại người kia tối qua vừa ôm y vừa nói mơ, trái tim y như bị đông thành đá, co rút từng cơn. Kỳ thực tim của y, so với y còn mỏng manh yếu đuối hơn, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ tan ngay trong nháy mắt.

Hay là nó căn bản đã sớm tan vỡ khi thật lâu trước đây, vào lúc hắn mắng y “biến thái”, “đồng tính luyến ái ghê tởm”…. Mặc kệ hiện tại nam nhân ôn nhu săn sóc thế nào, mặc kệ y thuyết phục chính mình quên đi thế nào, vết thương luôn luôn còn đó, vẫn ở đó, càng ngày càng bị khoét sâu.

Hạnh phúc ảo diệu chung quy không thể kéo dài, thế thân lại có thể nào đứng vào vị trí duy nhất? Nếu như là bởi vì đôi mắt giống nhau mà chiếm được tâm hồn cùng thể xác người kia, phần tình cảm này của y thật sự mới có ngày thành công.

Số phận an bài gặp nhau lúc này, tới lúc này, rồi lại nhẫn tâm chia lìa sao?

Cảnh Mộ Chi vừa về nhà liền bước vào thư phòng của mình, vừa đẩy cửa ra đã thấy Tiêu Thạch cùng anh trai mình dây dưa trên sôpha.

“Anh buông y ra!” Hắn xông lên, một tay túm áo Cảnh Thần Chi, “nếu như anh vẫn còn muốn làm anh trai tôi thì đừng trêu đùa y.”

“Chờ một chút, Cảnh Mộ Chi.” Canh lúc người khác không để ý mà lén lau đi nước mắt, Tiêu Thạch liền vội vàng kéo Mộ Chi lại, “anh ấy uống say rồi.”

“Em thế mà nói đỡ cho hắn?” Cảnh Mộ Chi không thể tin được nhìn Tiêu Thạch.

Chuyện cũ trước kia liền bị hình ảnh trước mắt này gợi lại, Tiêu Thạch cố gắng kéo hắn ra, y như Kha Tiểu Thuần cuồng dại dù cho bị Thần Chi vứt bỏ cũng không thay đổi.

Anh trai mình hấp dẫn người khác ra sao, hắn là em đương nhiên hiểu rõ.

“Anh ấy thực sự uống rất nhiều rượu, em nghĩ anh ấy không phải cố ý.”

“Ha ha…” trong lúc hai người đang nói chuyện, Cảnh Thần Chi lại đột nhiên khó hiểu cười rộ lên, “cưng vĩnh viễn không thắng được anh hai đâu. Kha Tiểu Thuần hướng về anh, Tiêu Thạch cũng vậy…”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc tới Tiểu Thuần?! Người đã đi rồi, anh không thương tiếc còn đem cậu ấy ra khoe khoang?” Cảnh Mộ Chi triệt để bị chọc giận.

“Có em trai thay anh nhớ về nó, anh có nhớ hay không cũng bình thường, không phải sao?” Cảnh Thần Chi làm như vô tình, làm như cam chịu, lại làm như đau đớn vô hạn mà cười to.

Lấy tay một ngón tay chỉ Tiêu Thạch, hắn lớn tiếng nói: “Người đã đi rồi? Hanh, hà tất phải giả bộ bình yên? ! Vì sao không nói cho y, ở trong lòng em, y vĩnh viễn chỉ là thế thân của Kha Tiểu Thuần, là người thay thế Kha Tiểu Thuần!”

“Anh dựa vào đâu mà nói thế? !” Cảnh Mộ Chi lớn tiếng quát cắt ngang.

“Không phải sao? Đôi mắt y giống hệt Kha Tiểu Thuần, thậm chí cả tính tình cũng giống…”

“Cảnh Thần Chi, đừng nói nữa.”

Tiêu Thạch gấp gáp kéo tay hắn, không cho hắn nói thêm gì nữa.

Không nên ác độc mà đánh thức y khỏi cơn mê này, y đã khổ sở níu kéo ảo ảnh, tuy rằng không bao giờ là thật nhưng cũng đã xoa dịu tâm hồn y biết bao.

Cảnh Thần Chi gạt tay y ra, không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào hai tròng mắt bốc lửa của Cảnh Mộ Chi.

“Em có dám thề rằng chưa từng xem Tiêu Thạch như là Kha Tiểu Thuần?”

Cảnh Mộ Chi trầm mặc, lặng yên này làm cho tim Tiêu Thạch như bị đao cắt.

“Ha, cũng không nói được.”

“Chuyện của em với y, không cần anh nhúng tay.” Cảnh Mộ Chi trầm giọng nói.

“Tốt thôi, tùy mấy người ha. Em trai thì nguyện ý lừa mình dối người, y thì nguyện ý bịt tai che mắt, mà anh đây vừa vặn làm bóng đèn, chỉ làm mấy người chướng mắt, anh đây đi là được chứ gì.” Cảnh Thần Chi chống tay, xiêu vẹo đi khỏi cửa.

“Anh ấy uống say như thế làm sao mà về?” Tiểu Thạch quan tâm hỏi.

“Không cần phải lo cho anh ta.” Cảnh Mộ Chi nghiêm mặt lạnh lùng ngăn cản y.

Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng máy xe khởi động, Tiêu Thạch cả kinh. Lẽ nào Cảnh Thần Chi định lái xe khi say như vậy thật sao?

“Chờ một chút!” Nhịn không được vọt ra ngoài cửa, y muốn ngăn Cảnh Thần Chi bỏ đi.

“Lẽ nào anh ta so với anh quan trọng hơn?”

Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng, lần này Cảnh Mộ Chi không có cản y nữa.

“Không phải vấn đề quan trọng hay không quan trọng, hắn là anh trai anh mà, hiện tại anh nổi nóng, nếu như anh ấy thực sự gặp chuyện không may, anh nhất định sẽ hối hận. Em chỉ đưa hắn về rồi quay lại ngay.”

Nói xong, y dứt khoát bỏ ra ngoài.

Mà Cảnh Mộ Chi ánh mắt lo lắng vẫn nhìn theo bóng lưng, im lìm như tượng đá.

* * *



Ha ha ha ha… Nam nhân mà Tiêu Thạch chật vật đỡ lên giường đột nhiên bật cười một cách kì quái…

“Anh cười cái gì?”

Tiêu Thạch thở hắt ra, nhăn trán. Đây là phòng trọ cao cấp ngay trung tâm thành phố của Cảnh Thần Chi, toàn bộ gian phòng xa hoa trống trải, không có chút dấu vết cho thấy là đang có người sinh sống.

“Nghĩ đến cái vẻ mặt thối đần của em trai cưng, anh cảm thấy vui đến muốn cười.”

“Những lời vừa nãy anh nói ra, thuần túy chỉ là vì khiêu khích hắn sao.” Tiêu Thạch bất đắc dĩ mà nói, giúp hắn cởi giày, giúp đệm gối dưới đầu hắn, rồi kéo chăn vén xung quanh.

“Ngủ một giấc cho tốt đi, tôi đi đây.”

“Chờ một chút…” Cảnh Thần Chi kéo tay y, “ngồi với tôi một lát đi, cũng không được sao?”

Tiêu Thạch thở dài, miễn cưỡng ngồi xuống mép giường.

“Cậu thật dịu dàng, Tiểu Thuần cũng vậy.” Cảnh Thần thở dài.

“Kha Tiểu Thuần là của em họ của chúng tôi, là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau. Tiểu Thuần khi còn bé cũng rất dễ thương, ai gặp cũng mến, tất cả mọi người rất thích cậu ấy, em trai tôi cũng vậy. Nhưng không hiểu tại sao, lần này tới lần khác tôi vừa nhìn thấy tiểu tử kia thì trong lòng tức giận, không có việc gì cũng cố kiếm chuyện khiến cậu ấy khóc… Con người mà, mất đi mới biết quý trọng… Bất quá, tính cách của tôi xấu xa, cho dù biết vậy, cũng không thể đối xử với cậu ấy tốt hơn được… »

“Từ khi Tiểu Thuần ra đi, không tối nào tôi có thể ngủ tròn giấc, ở T thị mà nghĩ đến việc sẽ không còn gặp cậu ấy làm tôi không thể thở nổi, cho nên tôi bỏ ra nước ngoài… Đây là trời phạt tôi, không còn cách quay đầu được nữa…”

Lời vừa dứt liền nghe cô đơn ùa về.

Tiêu Thạch trầm mặc nghe lời thú tội của hắn, nhìn bàn tay của mình bị hắn níu lại, cho đến khi đối phương vì mệt mỏi và say sưa mà nhắm lại đôi mi, mới chậm rãi rút tay ra.

Đi đến phòng bếp sạch sẽ vắng vẻ như chưa từng được dùng qua, y nấu một ấm nước, rót đầy một ly, để lên trên tủ đầu giường kế bên Cảnh Thần Chi, vặn mờ ánh đèn bàn, khép lại rèm cửa sổ, rồi cẩn thận nhìn quanh phòng một lần nữa…

Khuôn mặt của Cảnh Thần Chi rốt cuộc cũng an tĩnh lại, nhìn thật mệt mỏi và ủ rũ. Chắc là do mất ngủ nhiều đêm nên mới phải dùng chất cồn để an thần? Vừa mở tủ lạnh ở bếp ra, ngoại trừ mấy cái trứng gà, cũng chỉ có thật nhiều lon bia. Phòng bếp đã như thế, quầy bar trong phòng khác còn đáng sợ hơn, chất đầy những chai vang đỏ thượng hạng.

Người đàn ông này giờ đây không hề xinh đẹp ngăn nắp như lúc mình gặp hắn lần đầu tiên.

Thật sâu trong đô thị này, mỗi người đều có một chuyện xưa cũ giấu đi, cùng với một vết thương không thể khép miệng.

Nhìn lại một lần nữa, y khẽ khàng đóng cửa phòng.

* * *



Đã gần nửa đêm, biệt thự vẫn bật những ngọn đèn sáng nhạt.

Ánh đèn từ phòng sách phát ra, Tiêu Thạch đi tới cánh cửa khép hờ, nhẹ nhàng gõ.

Nội tâm thấp thỏm bất an, y đưa Cảnh Thần Chi về giường, lại không để ý hắn đã về nhà tự lúc nào, không biết có giận dữ nữa hay là không?

“Vào đi.”

Hắn đẩy cửa ra, Cảnh Mộ Chi tựa lưng vào thành ghế bành xoay thật to, đối diện với máy tính, đèn màn hình tỏa lên mặt hắn, từng vùng sáng tối không rõ ràng.

Mỗi lần nhìn biểu tình này của hắn, Tiêu Thạch thật sự không rõ hắn đang nghĩ gì.

“Hắn đang ngủ?”

Ngón tay hắn chỉ vào hướng phòng của Cảnh Thần Chi, Tiêu Thạch gật đầu, “Anh trai anh… Hắn dường như rất say, cả phòng đầy vỏ chai rượu…”

“Hắn lại say rượu?” Cảnh Mộ Chi nhíu mày.

Dùng từ “Lại”, vậy ra chuyện này không phải chỉ xảy ra một hai lần thôi sao.

“Bạn của anh có một người làm bác sĩ, ngày mai anh sẽ gọi y đến nhìn xem một chút.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

“Vâng.”

“Em còn có chuyện gì sao?” Nam nhân lãnh đạm hỏi.

“Không có gì…” Tiêu Thạch muốn nói lại thôi, “Không nên làm việc đến quá muộn, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Anh biết, em ngủ trước đi.”

Hắn không thèm liếc nhìn y, chỉ chăm chú vào màn hình máy tính.

“Ngủ ngon.”

Cửa vừa đóng lại, Tiêu Thạch liền không kiềm nén được cơn run rẩy toàn thân.

Nam nhân thực sự tức giận, hơn nữa là rất, rất tức giận, rồi lại làm như không hề để tâm. Y nên làm cái gì bây giờ? Xin lỗi hắn sao? Hay là cố gắng làm hắn nguôi giận?

Ngay từ đầu hắn đã nói y không được gần gũi với anh trai hắn, có phải là hắn không muốn y biết chuyện của Kha Tiểu Thuần? Giờ đây y làm trái ý hắn, làm sao hắn tha thứ cho y đây? Hay là xin lỗi hắn liền, chờ lúc hắn lên giường rồi xin lỗi, không sai, cứ như vậy đi!

Nhưng mà, y đợi thật lâu, thật lâu… Đợi đến khi trời sáng, cũng không thấy Cảnh Mộ Chi xuất hiện.

—— hà tất phải giả vờ yên bình? ! Vì sao không nói cho y, ở trong lòng hắn, y vĩnh viễn là thế thân của Kha Tiểu Thuần, là người thay thế Kha Tiểu Thuần.

Thực sự là thế này phải không? Y rất muốn hỏi, rồi lại sợ nghe đáp án khẳng định, nếu thực sự như vậy, y thà rằng lừa mình dối người, giả câm vờ điếc cho xong.

Rốt cuộc thế nào mới có thể ở bên người cả đời bảo bọc nhau? Rốt cuộc thế nào mới có thể duy trì phần tình cảm mong manh tựa tơ vương này?

Y không dám hỏi, đây vĩnh viễn là thứ thắc mắc không bao giờ có được câu trả lời.

Nhắm lại viền mắt chua cay, đem thân thể cuộn lại, trùm chăn lên thân người chỉ còn lại cô đơn…

Ai, nếu như thực sự phải chia lìa, vậy cũng là chuyện không ai có thể ngăn được.