Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thiên

Chương 30: Tranh Đoạt




Chương 30: Tranh Đoạt

Dưới thung lũng, Địa Ma Xà quanh thân tràn ngập ma khí, xông tới t·ấn c·ông bốn người trước mặt, há chiếc miệng với hai chiếc răng nanh dài định nuốt trọn.

Cả bốn bị ma khí vây lại xung quanh, rất khó di chuyển nhưng cũng cố gắng tránh thoát Đại Ma Xà. Sau đó, Diệp Vô Trần bộc phát linh nguyên, sau thân hiện ra hư ảnh hoàng long khổng lồ lao tới Địa Ma Xà, hai bên t·ấn c·ông, quấn chặt lẫn nhau muốn nghiền nát.

Mà bên này, Lâu Dạ Phong ba người cũng đồng loạt triệu hoán ra Linh của mình, đồng thời cầm lên pháp khí đến t·ấn c·ông, Tu vi ở đây thấp nhất là Hùng Ngưu và Vân Nhu chỉ mới Ngưng Linh trung kỳ, còn lại Lâu Dạ Phong cùng với Diệp Vô Trần đều là Tụ Hồn cảnh, không biết ai hơn ai.

Bốn người đồng loạt t·ấn c·ông khiến cho Địa Ma Xà chỉ biết đứng một chỗ gào thét, vận dụng hết sức lực, hóa ma khí xung quanh thành những hình thù đầu lâu kỳ quái lao ra ngoài. Ma khí có chứa lực lượng ăn mòn cùng hủy diệt khiến cho Vân Nhu cùng Hùng Ngưu vội vã tránh xa, Vân Nhu do không có được thân thể cường hãn như Hùng Ngưu nên b·ị t·hương nặng hơn, lập tức phun ra ngụm máu tươi, khí tức nhanh chóng giảm xuống.

Dù sao Ngưng Linh cảnh so với yêu thú cấp bảy tương đương với cường giả trên cả Pháp Tướng, cách biệt lớn như thế cho dù là thiên tài như Vân Nhu cũng bó tay chịu c·hết. Nàng nhanh chóng bị loại khỏi cuộc chiến, mất hết sức lực rồi ngã khụy xuống.

“Vân Nhu!” Lâu Dạ Phong nhanh chóng chạy tới cứu giúp, trên tay cầm ngân thương mạnh mẽ đánh tan hết thảy đầu lâu ma ảnh lao tới gần nàng, sau đó nhanh chóng lấy ra đan dược trị thương cho Vân Nhu nuốt vào.

“Mau đi thôi! Mạng sống của nàng quan trọng hơn!” Lâu Dạ Phong ôn tồn nói, sau đó cõng theo Vân Nhu sau lưng định trốn ra bên ngoài.

Hùng Ngưu thấy vậy cũng nhanh chóng tới hỗ trợ, một bên gắng sức đánh tan ma khí, một bên cũng dần tiến thoát ra khỏi khu vực bao trùm.

Linh nguyên của Hùng Ngưu có đặc tính rất lạ, nóng bức như lửa nhưng lại cường hãn như kim loại, mang theo loại khí tức giống như vô cùng hoang dã, như loài hung thú cổ đại t·ấn c·ông phá hủy mọi thứ.

Nhưng tu vi hắn cũng không chống chịu được lâu, pháp bảo là Xích Kim Giáp mặc trên người cũng đã không gánh nổi hao tổn sức lực mà dần dần giảm công hiệu.



Chỉ có Diệp Vô Trần dường như vẫn còn sung sức, hắn cầm trên tay đại đao lam sắc, khí tức âm u lạnh lẽo chợt xuất hiện. Theo đó, một đao bổ xuống khiến cho long ngâm vang vọng, chất chứa hàn ý kinh khủng đóng băng không gian xung quanh, như thể có một con băng long đang bao bọc lấy vùng thiên địa này vậy.

“Khí tức long tộc quá thuần túy! Không lẽ thực sự là đại địch sao?” Luồng sáng hồng rực bỗng nhiên xuất hiện, tỏa ra lực lượng nóng rực thiêu đốt hết thảy hàn khí xung quanh, giúp cho Địa Ma Xà thoát khỏi cầm cố.

Sau đó, bên trong nhiệt hỏa bừng bừng, đôi mắt kim sắc sáng chói bỗng nhìn về phía Địa Ma Xà, lực lượng linh hồn tràn ra thâm nhập vào khiến nó bình tĩnh lại.

“Nhị ca! Ngươi đến rồi sao!” Địa Ma Xà lúc này chậm rãi hồi tỉnh, hai mắt cũng trong sáng trở lại thành màu đen tuyền, ma khí xung quanh cũng đã rút lại.

Trước mắt nó là một con yêu hổ dũng mãnh, thân hình to lớn bốc lên nhiệt hỏa mãnh liệt, móng vuốt sắc bén có thể cắt đôi cả một ngọn núi.

“Nhân loại?” Yêu hổ nhìn Diệp Vô Trần, ánh mắt lóe sáng đầy dè chừng. Nếu tên trước mắt thực sự không phải nhân loại mà là long tộc thì bọn hắn cũng khó mà ra tay nổi.

“Xích Viêm Hổ, ngươi cùng Địa Ma Xà bị nhốt tại trong bí cảnh này bao lâu? Không nghĩ muốn thoát ra bên ngoài sao?” Diệp Vô Trần thấy đám ngươi Lâu Dạ Phong đã rời đi xa, lúc này chợt quay ra nói với hai yêu thú, tâm thái của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, lại thêm có Long Linh quấn quanh tạo cảm giác như địa vị tôn quý, khiến ai nhìn vào cũng muốn thần phục.

“Ngươi muốn nói là có cách giúp chúng ta thoát ra bên ngoài sao?” Đúng lúc Xích Viêm Hổ cùng với Địa Ma Xà còn đang chần chờ không nói, thì một yêu thú khác lại xuất hiện ngay giữa bọn họ, giọng nói tinh quái nói ra.

“Ngươi là…Độn Không Tí? Lại cũng là cấp bảy?” Diệp Vô Trần cho đến lúc này mới sinh ra ngạc nhiên, trước mắt hắn có thể nói là một loại huyết mạch cực kỳ khan hiếm trên thế gian, có thể vận dụng năng lực liên quan đến không gian chi lực- Độn Không.



“Sao? Ngươi có thể giúp ba huynh đệ chúng ta thoát ra ngoài hay không? Nếu được, cùng lắm thì theo ngươi hành tẩu thiên hạ, trợ ngươi bước l·ên đ·ỉnh phong cũng không có gì ngại!” Độn Không Tí khẽ híp mắt, hai răng cửa nhô ra khiến nó trông có thêm vào phần gian xảo.

Thế nhưng, đối với Diệp Vô Trần, đề nghị như vậy vào lúc này quả thực là lựa chọn tốt nhất cho hắn. Dù sao một tên Tụ Hồn cảnh dù có mạnh đến đâu cũng không thể một mình chống lại cùng lúc ba yêu thú hơn mình tận hai đại cảnh giới.

Hắn lại nói: “Vậy còn Huyền Dương Quả thì sao?” Hắn đến đây mục đích chính là thứ quả này, khiến hắn dễ dàng hơn khi tấn thăng Hợp Thể cảnh, nói bỏ qua thì không thể nào.

“Tuy chúng ta là yêu thú, tu luyện cũng không cầu kỳ như nhân loại các ngươi, chỉ cần khai thác hết tận huyết mạch là có thể thăng cấp. Thế nhưng, ngươi phải biết Huyền Dương Quả không chỉ trợ các ngươi tấn thăng Hợp Thể mà còn có thể khiến cho huyết mạch của chúng ta được tẩy rửa, tăng lên phẩm cấp nhất định!” Độn Không Tí nói ra, thấy Diệp Vô Trần không có vẻ ngạc nhiên liền cười, sau đó nói tiếp:

“Ở đây có đúng bốn quả, mỗi người chúng ta chia nhau!”

Diệp Vô Trần tuy không muốn, thế nhưng lại không có cách nào khác. Hắn có thể uy h·iếp đám người Lâu Dạ Phong nhưng không thể uy h·iếp được Độn Không Tí. Phải biết, huyết mạch Độn Không Tí đạt đến tầng thứ nhất định còn có thể nuốt chân long, theo như ký ức truyền thừa Long Đế thì quả thực có chuyện đó.

Nói rồi, Diệp Vô Trần bắt đầu lại gần muốn hái xuống Huyền Dương Quả, thanh đạo trên tay vung một cái đã lấy được một quả cho vào trong túi trữ vật.

Ba yêu thú cũng lần lượt tới chuẩn bị hái xuống, nhưng đột nhiên, bọn chúng tỏ ra cảnh giác, từ xa đang có thứ gì đó chất chứa sát ý mãnh liệt lao tới gần.

“Đây là…lực lượng của chân ý?” Diệp Vô Trần cùng với Độn Không Tí cùng nhau kinh ngạc, sau đó vội vã tránh lui.

Luồng huyết quang lao nhanh như gió, nhằm thẳng vào vị trí Huyền Dương Thụ mà tới. Huyết quang kéo theo sát ý kinh người, ảnh hưởng đến không gian xung quanh, giống như cảm giác là một t·ên s·át n·hân tàn bạo đang ở bên trong.

Ầm!



Tiếng vang cực lớn hiện lên, trong khói bụi mịt mù, thân ảnh người đến dần dần xuất hiện khiến cho Diệp Vô Trần không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngươi là Dã Chính? Ngươi lĩnh ngộ được chân ý?”

Người tới đúng là Dã Chính, mà lúc này toàn thân hắn bốc lên sát ý ngút trời, huyết quanh trên hai mắt hiện ra cực kỳ lãnh khốc và tàn bạo.

“Diệp sư huynh, phần Huyền Dương Quả này, ít nhất cũng nên chừa lại cho ta một phần chứ?” Dã Chính nở nụ cười rét lạnh, giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc nào.

“Kẻ này lĩnh ngộ ra Sát lục chân ý, hắn đã đi qua Tu La Uyên!” Độn Không Tí cùng với hai yêu đồng thời nói, trong đó ánh mắt của Địa Ma Xà có vẻ hiện lên chút khác biệt.

“Không ngờ được, vậy mà ngươi lại có thể lĩnh ngộ chân ý ở cảnh giới này! Khiến ta không thể không khâm phục!” Diệp Vô Trần b·iểu t·ình lạnh nhạt, hắn cũng không sợ Dã Chính bao nhiêu bởi vì bản thân cũng đã lĩnh ngộ ra chút chân ý, chỉ là chưa hoàn chỉnh mà thôi.

Thế nhưng, đang định mở miệng từ chối thì lại nghe Địa Ma Xà bên cạnh nói lên: “Có phải ngươi đã được Tu La Uyên chấp nhận đúng không?”

Dã Chính quay sang nhìn Địa Ma Xà, trong mắt hiện lên huyết quang mạnh mẽ xông tới nó, khiến cho Địa Ma Xà như tỉnh ngủ, giữa trán bỗng lóe lên chữ “Sát”.

“Hóa ra là ngươi! Ngươi chính là thuộc về nơi đó? Vậy từ nay hãy đi theo ta!” Dã Chính mở miệng, khóe môi cong lên thành nụ cười vui vẻ.

“Địa Ma ra mắt Thánh Tử!” Địa Ma xà chạy lại, cúi thấp dưới chân Dã Chính, sau đó lại quay sang nói với Xích Viêm Hổ và Độn Không Tí: “Đại ca, nhị ca, đến lúc ta hoàn thành sứ mệnh của bản thân rồi. Huyền Dương Quả của ta nhường lại cho Thánh Tử đi!”

Thấy thế, Độn Không Tí lúc này bỗng thở dài, sau đó đáp: “Ngươi gọi ta một tiếng đại ca nhưng ta chưa từng giúp ngươi việc gì. Huyền Dương Quả của ngươi cứ giữ lại, còn của ta sẽ đưa cho hắn!”

“Đại ca…!” Địa Ma Xà ấp úng, nhưng cuối cùng đành phải thôi, hắn hiểu rõ tính cách của Độn Không Tí thế nào.