Dập Lửa

Chương 1: 2015




“Ai có thể dùng tình yêu để chiếm lấy núi Phú Sĩ cho riêng mình?”

—— Dưới núi Phú Sĩ – Trần Dịch Tấn

Lúc Đường Ý về đến nhà là đã nửa đêm, trong nhà không còn dáng vẻ quạnh quẽ ngày trước, từ huyền quan đến phòng khách đều được thắp đèn, ánh sáng ảm đạm trùm lên căn phòng.

Bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng có chút ấm áp.

Cô lẳng lặng đứng ở huyền quan, trên ngón trỏ còn móc cái chìa khóa, lòng bàn tay siết chặt lấy hai cạnh của nó, trong chốc lát lại thả ra, rồi mới nhấc chân bước vào nhà.

Người đàn ông ngồi dựa vào sô pha trong phòng khách, Đường Ý định mở miệng nói chuyện, thì thoáng thấy một chiếc bánh sinh nhật trông có vẻ dư thừa trên bàn, cổ họng nghẹn ứ như có gì đó mắc vào, muốn nói điều gì đó nhưng nói không nên lời.

Hôm nay là sinh nhật của Giang Tiều Sinh.

Cô thế mà lại không nhớ đến.

Người đàn ông đang ngủ có lẽ nhận thấy cái gì đó, đột nhiên tỉnh lại, vô ý thức làm động tác đẩy mắt kính, nhưng tay không đụng được kính, người thì cũng đã tỉnh hẳn.

Đường Ý nắm chặt lòng bàn tay, chiếc chìa khóa tì vào khiến cô nhói đau nhưng giọng nói lại chẳng lộ ra nửa phần đau đớn: “Xin lỗi anh.”

“Hả?” Giang Tiều Sinh bị cận thị nhẹ, lúc anh nhìn ai đó mà không mang kính thì luôn mang lại cho người ta ảo giác đa tình, bây giờ cũng đang nhìn Đường Ý kiểu như vậy: “Cái gì?”

“Sinh nhật của anh, em quên mất.”

Không phải vội đi công tác không về kịp.

Cũng không phải một lý do nào khác có thể thông cảm.

Cô chỉ đơn giản là đã quên mất.

Đường Ý ngoại trừ tình cảm, những cái khác chưa bao giờ giấu diếm, luôn thẳng thắn đến nỗi khiến người ta không biết nên trách mắng như nào.

Giang Tiều Sinh nhìn thấy cô, hơi mỉm cười: “Không sao, cũng không phải một ngày quan trọng gì.”

Nhưng Đường Ý cũng không vì sự thông cảm này mà trấn an bản thân, cô càng hy vọng anh có thể tức giận, cho dù là cãi nhau cũng được, cũng tốt hơn là sự hiểu chuyện bây giờ.

Chỉ là cho đến hôm nay, giữa bọn họ, anh vẫn làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì.

Đường Ý không muốn qua quýt cho xong, ý nghĩ đền bù nhảy đến: “Ngày mai em được nghỉ, chúng ta có thể ra ngoài ăn một bữa không?”

“Chỉ sợ không được.” Giang Tiều Sinh đứng lên, dáng người cao lớn của anh che khuất hơn nửa ánh sáng, trên mặt hiện nét mệt mỏi: “Sáng mai anh phải quay lại Bắc Kinh rồi.”

Nửa năm trước, phòng làm việc của Giang Tiều Phong hợp tác với một công ty game ở Bắc Kinh để phát triển một trò chơi mới, mấy tháng gần đây đã đến giai đoạn kết thúc, toàn bộ người của phòng làm việc đều đến Bắc Kinh công tác.

Có một chút thời gian liền muốn trở về, nhưng lại sợ làm gián đoạn công việc của cô ấy, nên không nhắn một tin hay gọi một cuộc nào.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Đường Ý càng thêm áy náy: “Thế sáng mai em tiễn anh ra sân bay.”

Lúc này, Giang Tiều Sinh cũng không từ chối, lại nói: “Cũng khuya rồi, em lên tắm rửa một lát, rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.”

Đường Ý nhìn anh đi đến phòng ngủ, thu hồi tầm mắt rồi lại thấy cái bánh trên bàn, hơi mở miệng, gọi anh lại: “Giang Tiều Sinh.”

Người đàn ông dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt như đang chờ đợi một cái gì đó.

Chỉ tiếc là cách khá xa, ánh đèn lại ảm đạm, Đường Ý khi đó vẫn chưa thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy trên đồng hồ điện tử ở góc tường hiển thị đã quá 12h đêm.

Một ngày mới rồi.

Đường Ý nói: “Ngủ ngon.”

Giang Tiều Sinh không vội lên tiếng, chỉ ở chỗ cũ nhìn cô, trầm mặc một lúc, Đường Ý ngẩn người khi nghe tiếng anh khẽ thở dài.

Sau đó liền nghe một âm thanh không rõ cảm xúc gì: “Ngủ ngon.”

Lông mi Đường Ý hơi run, trong lòng dấy lên một cảm xúc nhói đau như có thứ gì đó bén nhọn đâm vào da thịt.



Gả cho Giang Kiều Sinh đối với cuộc đời Đường Ý là một niềm vui không thể ngờ tới.

Khi ấy, cô vừa trở về Bình Thành, đến tuổi kết hôn nhưng lại chẳng có ai bên cạnh, mẹ cô sốt ruột, dăm ba bữa lại sắp xếp một buổi xem mắt.

Đường Ý từ chối hết lần này đến lần khác.

Sau cơn mưa của một ngày thu, cô rốt cuộc cũng đồng ý, đành lòng gặp đứa con trai của bạn học cùng của mẹ cô, quan hệ xa đến nỗi mẹ Đường cũng chẳng nhớ rõ.

“Quan hệ hay cái gì đấy đều không quan trọng, con chỉ cần nhớ kỹ là tối nay, lúc 7 giờ, đến đúng địa điểm là được.” Mẹ Đường sợ Đường Ý thất hẹn, gọi đến mấy cuộc điện thoại để nhắc nhở.

“Biết rồi ạ, con đang đi trên đường rồi.” Trên đường đến điểm hẹn, Đường Ý lại nhận được cuộc gọi của mẹ, chưa nói được vài câu, xe taxi đã dừng ở điểm hẹn.

“Được rồi, mẹ, con đến nơi rồi, tí về nhà nói chuyện với mẹ sau nhé.”

Mùa thu ở Bình Thành là mùa mưa, mưa phùn rả rích.

Đường Ý xuống xe, chạy một mạch đến trước cửa nhà hàng đã hẹn, khi đến nơi thì người cũng đã dính mưa, ướt khắp người.

Cô nhìn vào cánh cửa thủy tinh chỉnh tóc, lại thầm tự cổ vũ, rồi mới đi theo nhân viên vào.

Trong phòng không thấy ai, chỉ thấy một chiếc áo tây trang đen được đặt lên ghế, nhân viên chỉ phụ trách đưa khách vào trong rồi liền đi.

Đường Ý do dự một lát, vẫn đứng trước cửa phòng, chưa đi vào.

Nhà hàng mô phỏng theo kiến trúc ở Giang Nam, cửa sổ phía bên kia hành lang được mở ra, lộ ra khung cảnh đình viện

Mưa thu rả rích, dọc theo mái hiên rơi xuống.

Đường Ý nhìn đến thất thần, bên cạnh đột nhiên phát ra một giọng nói: “Đường tiểu thư?”

Cô theo bản năng quay đầu nhìn qua.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, hai khuy đầu tiên không được cài vào, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, chứa đựng một tầng ánh sáng.

Qua vài giây, anh dường như xác nhận được thân phận của người vừa mới đến, khẽ cười: “Sao không đi vào?”

Đường Ý còn chưa hoàn hồn, đáy lòng nổi lên chút kinh ngạc, phản ứng có hơi chậm chạp, tất cả lời nói đều như bị cản lại ở trong cổ họng.

Giang Tiều Sinh vẫn chưa để ý thấy, tiến thêm một bước rồi vén rèm lên, nói: “Đến đây ngồi đi.”

Đường Ý rốt cuộc cũng hoàn hồn, đôi lông mi rũ xuống che đi sự kích động nơi đáy mắt, yết hầu hơi nhúc nhích, rồi ừ một tiếng.

Ánh sáng trong phòng tối đi vài phần, Đường Ý ngồi vào chỗ của mình, rồi lại một lần nữa đưa mắt nhìn người đối diện.

So với lúc trước thì tóc đã ngắn đi một ít, khí chất của thiếu niên mới lớn đã phai nhạt ít nhiều, khuôn mặt không thay đổi nhiều lắm, đã cởi bỏ đi sự ngây ngô của thời niên thiếu, ngũ quan rõ ràng, mang theo trên mình hơi thở thành thục, vẫn là gương mặt vô cùng anh tuấn ngày xưa.

Anh nâng ấm trà thêm trà vào chiếc cốc rỗng trước mặt Đường Ý, hai ống tay áo được xắn lên, trên tay còn đeo chiếc đồng hồ đắt đỏ, khung viền trở nên lấp lánh khi được ánh sáng chiếu vào.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, vết sẹo để lại trên mu bàn tay cũng đã mờ dần theo năm tháng, không để lại dấu vết.

“Chắc cô Đường đang có tâm sự trong lòng?” Giang Tiều Sinh đặt ấm trà in hoa văn sứ Thanh Hoa xuống, vẻ mặt như hiểu thấu lòng người nhìn Đường Ý: “Nếu có gì bất tiện thì tôi cũng có thể hiểu được, dù sao thì xem mắt ——”

Anh không nói tiếp, nhưng ý tứ trong lời nói thì Đường Ý vẫn có thể hiểu được.

Cô cầm lấy chén trà đã được rót lưng nửa, nhấp một ngụm: “Không có, tôi chỉ hơi ngạc nhiên là người như anh Giang đây cũng phải đi xem mắt.”

Giang Tiều Sinh hơi không hiểu: “Tôi hả? Tôi như nào?”

Đường Ý liền nghẹn lời, trầm mặc một lúc rồi nói: “Tóm lại là đối với cảm giác của tôi thì người sẽ đi xem mắt và anh không giống nhau, quá——”

Trong chốc lát Đường Ý chưa nghĩ được từ nào phù hợp.

“Hừm, phô trương quá ấy à?” Giang Tiều Sinh nói tiếp.

“Không phải.”

“Chính là quá đẹp ấy.”

“Đúng rồi, chính là quá đẹp.” Đường Ý gật đầu tán thành.

Giang Tiều Sinh bật cười: “Xem ra cô Đường đây đánh giá tôi rất cao rồi.”

Đường Ý không nói gì, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

Một buổi gặp mặt cực kỳ hài hòa.

Đường Ý và Giang Tiều Sinh ăn ý với nhau ở rất nhiều mặt, khẩu vị giống nhau, sở thích cũng tương đương, thậm chí đến cả bộ phim yêu thích cũng giống.

Khi buổi hẹn kết thúc, cơn mưa vẫn chưa dừng lại.

Giang Tiều Sinh thấy mưa rơi triền miên, nhìn mặt đồng hồ rồi đề nghị: “Giờ cũng không còn sớm, để tôi đưa cô về.”

Đường Ý không có lý do để cự tuyệt.

Hai người mở ô cùng đi đến bãi đỗ xe, những hạt mưa rơi tí tách lên bề mặt, Giang Tiều Sinh chú ý đến bước đi của Đường Ý, bước chân nhịp nhàng không gấp gáp.

Đường Ý nhìn chằm chằm bàn tay cầm cái ô kia,có vài phần say mê.

Lát sau, tầm mắt cô nhìn về phía trước, sườn mặt người đàn ông rắn rỏi, quai hàm rõ ràng, còn có một nốt ruồi nhỏ màu nhạt ở bên cổ.

Không khác gì người trong trí nhớ của cô.

Cô nhìn vài giây, rũ mắt nhìn mặt đường ẩm ướt bên dưới, phảng phất như trở về bảy năm trước.

Cô nhớ rõ, hôm ấy thời tiết cũng như thế này.