Năm Đường Ý tốt nghiệp đại học thì ở lại Tây An thực tập cho một tòa soạn, những lúc rảnh thì chuẩn bị để thi vào biên chế của đài truyền hình.
Cùng ngày công bố kết quả, qua bảy năm thì trò chơi Truyền Thuyết đã chính thức bị khai tử, thanh xuân của một thế hệ cũng theo đó mà kết thúc.
Đường Ý họa vô đơn chí, thành tích của bài thi tự luận xếp thứ sáu, năm đó đài truyền hình ở Bình Thành thông báo giảm chỉ tiêu tuyển dụng, chỉ lấy đến người thứ năm.
Mẹ Đường hy vọng cô có thể về sớm một chút, nói là muốn nhờ bố Đường thông qua quan hệ nhét cô vào.
Đường Ý không có tham vọng gì lớn, nhưng cũng không muốn chiếm lấy vị trí của người khác theo cách này, nghiêm túc cự tuyệt, lại chuẩn bị cho kỳ thi năm sau.
Về sau cũng toại nguyện được về đài truyền hình Bình Thành, vô tình nghe được cô có thể vào đài truyền hình là do cha Đường phải xoay xở một chút.
Tin đồn lan rộng rất nhanh, Đường Ý không muốn tai tiếng, càng cố gắng làm việc, vậy nên thành tích đủ khiến mình cao ngạo thêm vài phần.
Không tính hai năm bình thường kia, cô rất hiếm khi có thời gian rảnh để suy nghĩ đến Giang Tiều Sinh.
Nếu không phải là lần xem mắt này.
Đường Ý thậm chí nghĩ đến việc bọn họ đời này không có cơ hội gặp lại lần nào nữa.
Về đến nhà, Đường Ý từ mẹ Đường nghe được một ít chuyện trong nhà Giang Tiều Sinh.
Năm anh học năm hai thì cha vì bệnh mà qua đời, năm cuối tốt nghiệp thì cùng bạn cùng quay về Bình Thành mở một phòng làm việc thiết kế một trò chơi, hai năm nay cũng có chút thành tích.
Nhắc đến quá khứ, Đường Ý không khỏi nghĩ đến nữ chính trong những câu chuyện của anh năm ấy.
Nhưng trong lời nói của người lớn, cô vẫn chưa nghe được cái tên quen thuộc ấy.
Mẹ Đường cùng bà mai tán gẫu qua điện thoại, quay sang hỏi Đường Ý: “Cảm giác thế nào?”
Chuyện cô yêu đương với Lý Bạc Xuyên lúc trước người nhà đều biết, về sau chia tay, bên cạnh cô vẫn chưa có ai, mẹ Đường vẫn luôn cho rằng cô vẫn còn đắm chìm trong đoạn tình cảm đau thương này.
Đường Ý lười giải thích, mặc kệ họ đoán như nào cũng được, cũng ít đi được rất nhiều phiền toái.
Chỉ là ngày càng nhiều tuổi, cô lại là con một, mẹ Đường không khỏi lo lắng, hiếm thấy cô chịu chấp nhận đi xem mắt, trong lòng thấp thỏm không yên.
Bất kỳ người nào đi nữa, Đường Ý đều có thể nói ra được người này tốt hay không tốt.
Nhưng Giang Tiều Sinh.
Là mộng ước tươi đẹp khó có thể thực hiện được khi xưa của cô.
Không biết có phải là do tình cảm ngày trước hay không, Đường Ý nhất thời không thể nói được là tốt hay không tốt.
Mẹ Đường thấy cô ngẩn ra, vỗ nhẹ chân của cô: “Mẹ nói với con đấy, có nghe thấy không?”
Đường Ý hoàn hồn: “Nghe thấy ạ.”
Mẹ Đường còn muốn nói gì đó, nhưng Đường Ý ngắt lời nói: “Mẹ, con hơi buồn ngủ, con đi tắm rửa đã.”
“Cái con nhóc này.” Mẹ Đường tiếp tục nói: “Có được hay không con phải nói lại với mẹ, không thì lúc bác con đến mẹ không biết nên nói chuyện lấy bác ấy như nào.”
Đường Ý đứng dậy đi về phòng.
Được vài bước thì cô bỗng nhiên có đáp án, quay đầu lại nói: “Rất tốt ạ.”
Mẹ Đường vui vẻ ra mặt, Đường Ý chỉ cảm thấy tất cả đều như là đang trong mơ.
Sau hôm ấy, Đường Ý và Giang Tiều Sinh gặp nhau xã giao vài lần, ăn vài bữa, xem phim vài lần nhưng không ai chọc thủng tầng ngăn cách họ trước.
Cứ như thế rồi đến cuối năm.
Tết Nguyên đán năm 2013, Đường Ý dự định cùng Giang Tiều Sinh ăn tất niên, nhưng hôm ấy, ở đài có quá nhiều việc, cô tăng ca đến 12 giờ, còn Giang Tiều Sinh thì đến cả một tin nhắn cũng không nhận được.
Một năm mới lại tới đúng như đã hẹn, nhưng người đã hẹn lại không đến.
Đường Ý cho rằng chuyện của cô và Giang Tiều Sinh đã kết thúc rồi, lại không nghĩ rằng đó mới chỉ là bắt đầu.
Ngày hôm sau, Đường Ý biết được đêm hôm trước Giang Tiều Sinh bị tai nạn xe cộ.
Não bị chấn động nhẹ, xương cẳng chân bị gãy.
Cô vội vàng chạy đến bệnh viện, không kịp đề phòng đã gặp bố mẹ anh.
Mẹ Giang đã sớm nghe về cô, nhưng theo lời giới thiệu của Giang Tiều Sinh, mối quan hệ của họ cũng chỉ ở mức bạn bè.
Mẹ Giang cười: “Vậy các con cứ nói chuyện đi, bác xuống dưới trả tiền viện phí.”
Đường Ý ngồi ghế ở bên mép giường, nhìn chằm chằm cẳng chân bó thạch cao của Giang Tiêu Sinh, muốn nói lại thôi: “Anh…”
Giang Tiều Sinh nhìn cô: “Hôm qua em có đến không?”
Đường Ý lắc đầu: “Không, lúc tan làm đã là 12 giờ rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Giang Tiều Sinh cười nhẹ: “Không phải để em chờ.”
Đường Ý có chút buồn cười, lại hơi chua xót.
Cô vẫn luôn đợi anh mà.
Đường Ý không dám nhìn anh, nhìn chăm chú vào đuôi giường: “Sao anh lại bị tai nạn thế?”
“Qua đường không chú ý, người ta rẽ phải gấp quá, không cẩn thận đụng phải.” Giang Tiều Sinh nói: “Gần chỗ đài truyền hình của bọn em.”
Đường Ý không hiểu sao lại nói: “Chắc là hôm nay sẽ có tin tức về vụ tai nạn.”
Giang Tiều Sinh hơi nhướng mày: “Thế em có muốn phỏng vấn đương sự không? Lấy tư liệu trực tiếp.”
Đường Ý đùa: “Cũng không phải là không được.”
Giang Tiều Sinh trầm mặc vài giây, rồi nở một nụ cười, anh có lẽ cảm thấy rất buồn cười, Đường Ý ngồi gần mép giường, đầu gối cảm nhận được ván giường đang rung.
Đường Ý nhìn anh, cảm thấy tai nạn lần này không giống tai nạn, mà lại giống chuyện vui hơn.
Ngày thường cô làm việc luôn tay luôn chân, chỉ có chạng vạng tối thứ tư và chiều thứ bảy có thời gian rảnh đến bệnh viện thăm Giang Tiều Sinh.
Ngày Giang Tiều Sinh xuất viện, cơn mưa tuyết to bất chợt rơi xuống Bình Thành.
Mẹ Giang làm xong thủ tục xuất viện, quay về thì thấy Giang Tiều Sinh chống nạng đứng bên cửa sổ, nói nhỏ: “Tuyết lớn như vậy chắc Tiểu Đường sẽ không đến đâu.”
Giang Tiều Sinh ngồi vào mép giường, trên điện thoại đang hiện tin nhắn tối hôm qua của Đường Ý.
Anh do dự, cuối cùng nói: “Chờ chút nữa đi.”
Ngày hôm ấy là ngày tuyết rơi lớn nhất từ trước đến giờ.
Tiếng thời sự vang lên trong phòng bệnh đang đưa tin những rủi ro do cơn bão tuyết gây ra.
Giang Tiều Sinh gửi tin nhắn cho Đường Ý, tìm được dãy số của cô trong danh bạ, gọi liên tục nhưng không có ai bắt máy.
Sự kiên nhẫn chờ đợi dần tan biến thành sợ hãi và hoảng loạn.
Chập tối lúc 6 giờ, gió tuyết đột nhiên dừng lại, cả thành phố chìm trong màu trắng chói lóa.
Mẹ Giang xách hành lý lên: “Đi thôi.”
Giang Tiều Sinh chống tay vào bàn đứng lên, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.
Đường Ý một thân tuyết trắng, bộ dáng chật vật rơi vào mắt Giang Tiều Sinh.
Trong nháy mắt, Đường Ý phảng phất như thấy tuyết ngoài kia đã tan, nghe thấy mùi hoa cỏ ngày xuân.
Mẹ Giang kinh ngạc nói: “Sao lại thành cái bộ dạng này rồi?”
Đường Ý tùy tiện vỗ vỗ cho tuyết trên người rơi xuống, thấp giọng nói: “Trên đường đến đây cháu bị kẹt xe, đường đều bị phủ kín tuyết.”
Mẹ Giang thấy thế, nói: “Bác đi chuẩn bị nước nóng cho cháu, mùa đông lạnh đừng để bị cảm.”
Giang Tiều Sinh lấy vài tờ giấy đưa cho Đường Ý: “Điện thoại bị sao à?”
“Rơi vào vũng nước nên bị sập nguồn.” Đường Ý xoa xoa tóc: “Thủ tục xuất viện của anh xong hết cả rồi à?”
Giang Tiều Sinh gật gật đầu, đưa tay lấy giấy còn dính trên tóc xuống, Đường Ý nhìn hành động của anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hai hôm sau, Đường Ý vì sốt cao nên phải nhập viện.
Nằm mê man ở trong phòng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ Đường với ai đó, nhưng mí mắt cứ trùng xuống, không thể mở ra được.
Giấc ngủ rất dài.
Đường Ý mơ một giấc mơ, trong mơ quay trở về trung học, cô không bị tai nạn xe cũng không nghỉ học, đồng thời cũng không gặp được Giang Tiều Sinh.
Cô dần dần từng bước học tập và sinh hoạt, đến tuối thì kết hôn với người thích hợp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
2. Ly Hôn Thì Đã Sao?
3. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
=====================================
Kết hôn rồi sinh con đẻ cái, sinh lão bệnh tử, cả đời sống một cuộc sống bình thường không lo nghĩ điều gì.
Chỉ là số phận xoay chuyển, khiến cho người ta đi đường vòng, rồi đi nhầm đường, đi một mình giữa bụi gai, không đụng tường nam không quay đầu lại.
Đường Ý tỉnh lại lúc gần tối, nhưng cô không lập tức mở mắt, ngoài hành lang có tiếng động đang tiến đến gần.
Cảm giác sau khi sốt cao làm cho người ta mệt mỏi khó chịu, Đường Ý ngủ đến mức cả người bủn rủn, một hồi lâu sau mới mở mắt.
Trong phòng bệnh không bật đèn, ánh hoàng hôn chỉ còn lại một chút.
Cô quay đầu thì thấy người ngồi cạnh giường là Giang Tiều Sinh.
Tay của anh chống lên đầu, như là đã ngồi thật lâu ở đấy rồi, cả người nhìn qua thấy có vẻ rất mỏi mệt, Đường Ý vừa động đậy một chút, anh tỉnh lại ngay.
Giang Tiều Sinh cúi người bật công tắc trên đầu giường, đèn trong phòng được bật sáng, anh đưa tay che mắt cho Đường Ý, Đường Ý thấy những đường vân rắc rối trên tay anh.
Chớp mắt một cái, anh lại thu tay lại, chống vào mép giường đứng lên, rót cho cô một cốc nước ấm: “Uống nước đi.”
“Cảm ơn.” Đường Ý mở miệng, giọng nói có chút nghẹn, uống xong cốc nước thì đỡ hơn chút, cô hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Gọi điện cho em, thấy mẹ em nói.”
Đường Ý cầm cốc: “Anh vẫn luôn ở đây à, mẹ em đâu?”
“Dì ấy quay về lấy đồ.” Giang Tiều Sinh thấy cái cốc của cô đã cạn nước, lại hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
“Không cần đâu.” Đường Ý đưa cốc, Giang Tiều Sinh cũng đưa tay ra cầm lấy, đụng vào tay cô, độ ấm của đầu ngón tay hai người đều rất cao.
Đường Ý cảm giác như bị bỏng, rụt đầu ngón tay lại.
Giang Tiều Sinh tự nhiên nhận lấy cái cốc để lên trên bàn, quay đầu nhìn cô, Đường Ý cũng nhìn anh, mắt của anh rất đẹp.
Hai người không ai mở miệng trước, cứ như vậy mà nhìn, như là đem thời gian cả đời để nhìn rõ.
Cũng không biết qua bao lâu, ở nơi xa ngoài cửa sổ bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi, Giang Tiều Sinh vừa nói một câu thì nó biến mất.
Anh nói: “Đường Ý, con người anh không tính là xuất sắc gì, nhưng cũng không phải là kém cỏi, em có muốn suy nghĩ về chuyện ở bên anh không?”
Lúc đó, bên ngoài cửa sổ tuyết lại rơi.
Đường Ý nhớ tới ngày trước xem được một câu trên mạng: Một toà thành rơi vào tay giặc, làm nên cuộc hôn nhân của Bạch Lưu Tô.
Trận mưa tuyết lần này, có thế nào cũng không thể che đậy được tâm tư của cô.