Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 55: Xa cách




Sáng sớm hôm sau, Phương Hạo và Chu Kỳ Sâm bắt taxi tới nhà thăm Lư Yên. Cô hiện đã cùng Triệu Hâm Lỗi chuyển qua nhà mới, nhà cửa vẫn đang tu sửa nhưng có thể thấy được bầu không khí rất ấm cúng. Qua vài ngày điều chỉnh, trạng thái của Lư Yên đã tốt hơn, tuy vẫn còn đôi chút nét tiều tụy, cũng không trang điểm gì nhưng tinh thần vẫn rất tích cực. Triệu Hâm Lỗi suy nghĩ tới biến cố bất ngờ trong công việc của Lư Yên nên mấy hôm nay cũng không đi làm mà ở nhà cùng cô. Thấy Phương Hạo và Chu Kỳ Sâm đã đến, anh ta mới chạy tới công ty.

Hai người họ ở nhà tâm sự với Lư Yên hơn hai tiếng rồi cùng cô đi ra ngoài ăn bánh bao chiên[1]. Buổi chiều Chu Kỳ Sâm phải tới sân bay đón chuyến bay còn Phương Hạo thì tiếp tục đi xem phim cùng Lư Yên.

Biết được Phương Hạo và Trần Gia Dư có bước tiến triển trọng đại, Lư Yên hiển nhiên vui vẻ không nhắc tới công việc, ngược lại trò chuyện cả nửa ngày với anh về chuyện tình cảm. Phương Hạo khá ngạc nhiên vì lời Lư Yên giống hệt với những gì Chu Kỳ Sâm đã nói tối qua –

“Chị không bất ngờ khi em với Trần Gia Dư ở cạnh nhau lâu dần rồi nảy sinh tình cảm. Em hoàn toàn là mẫu người mà cậu ta sẽ thích, hai người thật sự rất xứng đôi.” Nghe được lời này từ miệng người bạn thân mười năm của Trần Gia Dư, Phương Hạo có chút ngỡ ngàng vì được xem trọng.

Anh chỉ đáp: “Hiện tại cũng mới bắt đầu. Em thấy bọn em cũng chưa khớp nhịp 100%… Kiểu, vẫn đang trong quá trình tìm nhịp điệu ấy.”

“Chính xác.” Lư Yên nói, “Chị với anh Lỗi của em cũng vậy thôi. Cái này không vội được, cứ từ từ. Em phải nói chuyện với cậu ta nhiều vào. Cả em lẫn cậu ta, đừng có chuyện gì cũng nhịn trong lòng.”

“Ừm.” Phương Hạo khẽ đáp. Lư Yên không chỉ từng giúp đỡ anh trong công việc mà ở phương diện đời sống cũng từng khuyên bảo anh. Lời cô nói rất có trọng lượng với Phương Hạo.

Lư Yên nói tiếp: “Lần trước trên Weibo có nhắc lại cuộc thử nghiệm buồng lái giả lập vụ hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, bảo rằng vận tốc hạ cánh không cần nhanh như vậy, tuy không có phát ngôn chính thức nhưng hẳn là cũng ảnh hưởng cậu ta không ít. Bây giờ xảy ra vụ việc Đài kiểm soát Phố Đông bọn chị, về sau em lại khổ rồi. Mấy người… nhớ chăm lo lẫn nhau.” Nói tới đây, cô lại nhớ việc Phương Hạo và Chu Kỳ Sâm bay cùng một chuyến tới thăm mình, bổ sung thêm: “Có điều, chị thấy mọi người thật sự làm rất tốt công việc chăm lo.”

Phương Hạo chỉ nghe được một nửa, lập tức hỏi cô: “Thử nghiệm buồng lái giả lập gì cơ?”

“Thì tháng trước…” Lư Yên quay sang, hai mắt mở to nhìn anh, mất mấy giây cô mới nhận ra mình đã lỡ lời. Phương Hạo rõ ràng không biết gì về chuyện này, xem ra anh không lên Weibo cũng không nghe ai khác nhắc tới. Cô chỉ đành nói: “Ôi, chị xin lỗi, xem ra em chưa biết.” Nếu là lúc bình thường Lư Yên tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, thế nhưng tâm trạng cô dạo gần đây quá rối loạn. Thân ngồi trong nhà, tội vạ từ trên rớt xuống, đột nhiên bị cách chức, cả đời này không thể làm kiểm soát viên không lưu nữa, ai gặp biến cố như vậy đều khó gượng dậy nổi.

Phương Hạo hiểu cho hoàn cảnh của cô, đương nhiên cũng sẽ không vì chuyện này mà trách gì cô. Lúc đó, anh chỉ cố tỏ vẻ thoải mái, nói: ”À, không sao đâu chị Yên. Khi nào về em sẽ hỏi anh ấy.”

Thế nhưng ngay sau khi rời khỏi nhà Lư Yên, trên đường đi tới sân bay, Phương Hạo mở điện thoại lên. Anh quả thực không có Weibo, trước giờ anh chỉ toàn bấm vào xem các bài đăng lẻ được người khác chia sẻ trên Wechat, nên phải đặc biệt dùng data di động để tải về. Sau đó anh tìm kiếm các từ khóa liên quan như “hạ cánh khẩn cấp Hồng Kông” và “thử nghiệm buồng lái giả lập”, kết quả tìm thấy bài viết mà tài khoản có tích V nổi tiếng trong giới hàng không dân dụng đã đăng vào ngày kỷ niệm vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông 11/12, cái gọi là kết quả thử nghiệm buồng lái giả lập. Tuy bài viết theo dạng phổ cập khoa học, cũng không nói thẳng chỗ sai của Trần Gia Dư và Thường Tân, thế nhưng anh quá rõ một bài viết như vậy cùng kết quả thử nghiệm kia chắc chắn khiến Trần Gia Dư bận lòng. Người có thể canh cánh trong lòng tới hai, ba tuần với một lỗi nhỏ không bật đèn hạ cánh như anh ấy thì việc thật sự có một cuộc thử nghiệm như thế, cho ra số liệu như vậy có ý nghĩa gì với anh ấy, Phương Hạo tự nhận mình đủ hiểu Trần Gia Dư, anh có thể tưởng tượng được. Ngay cả khi nó do một tài khoản tích V đăng bừa, độ chính xác của số liệu đều khó có thể kiểm chứng nhưng cũng đủ tăng thêm gánh nặng tâm lý.

Hôm ấy chính là ngày anh và Trần Gia Dư chính thức xác nhận quan hệ. Anh tưởng trái tim hai người đã hòa nhịp cùng nhau, tưởng giữa bọn họ gần như không có gì là không thể nói. Trần Gia Dư vì một câu “Anh không nói rõ sự thật thì còn tàn nhẫn hơn” của anh mà gọi điện nói những lời thật lòng với Nghiêm Vũ, coi như cắt đứt sợi tơ vương mà Nghiêm Vũ đơn phương vương vấn không dứt được.

Thế nhưng, sự thực thì sao. Thế giới của Trần Gia Dư ở một bên thì đang mây giăng gió nổi, còn anh đến cả quyền tham gia cũng chẳng có. Cái lần mưa giông phải chuyển hướng hạ cánh tới Thiên Tân trước đó, anh đã thử nói chuyện với Trần Gia Dư về vấn đề với Hồng Kông của anh ấy, anh thậm chí còn từng kêu Trần Gia Dư ấy “có thể tìm ai đó để nói chuyện”. Trần Gia Dư khi ấy khá chống đối nên hai người không nhắc tới nữa. Chủ đề này thật sự rất nhạy cảm. Mấy tuần sau đó Phương Hạo luôn phải cẩn thận đánh võng quay nó, cuối cùng đến tận trước khi hai người tách ra trước kỳ nghỉ Tết cũng không nhắc lại. Thế nhưng, không nhắc tới không có nghĩa vấn đề không tồn tại. Anh không biết nên thấy phiền lòng vì vô tình biết được chuyện này khi gặp Lư Yên hay nên cảm ơn Lư Yên đã lôi ra “con voi trong phòng”.

(Con voi trong phòng: thành ngữ tiếng Anh “the elephant in the room”, chỉ một sự việc hoặc một vấn đề rất rõ ràng và hiển nhiên nhưng mọi người lại tránh né nó)

Một tuần sau đó, Phương Hạo không chủ động gọi cho Trần Gia Dư. Anh là người chậm bắt nhịp với mọi chuyện. Anh cảm thấy bản thân đã trở về từ Thượng Hải được mấy ngày nhưng vẫn đang tiếp thu sự thật rằng Trần Gia Dư trải qua việc số liệu cuộc thử nghiệm buồng lái giả lấp bị công khai khắp nơi trên mạng nhưng ba tuần liền vẫn không đề cập với anh dù chỉ một chữ, cũng như đang tiêu hóa cảm xúc của bản thân.

Tin nhắn Wechat thì anh vẫn trả lời. Qua Wechat không thể cảm nhận được giọng điệu, anh cũng không muốn đối phương phải lo lắng vô cớ. Thế nhưng nếu gọi điện thoại, với người thẳng tính như Phương Hạo, anh thật sự sợ sẽ không khống chế được giọng nói, ngữ điệu của mình. Anh không muốn trong thời gian Trần Gia Dư cách xa cả một đại dương, đang đi du lịch tại Nhật Bản còn phải đấu tranh vì vấn đề này, anh không thiển cận như thế. Trần Gia Dư cũng từng kể với anh rằng đi Nhật Bản là ước nguyện cuối cùng của mẹ anh ấy. Cả chuyến du lịch lần này nên dành cho anh ấy và gia đình anh ấy, không nên xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác. Thế nên có hai lần Trần Gia Dư nhắn tin hỏi anh “Nói chuyện điện thoại chút chứ?”, Phương Hạo đều tìm các lý do khác nhau để từ chối.

Cứ vậy, Trần Gia Dư ở bên này cũng không phải không cảm nhận được. Thật ra mỗi lần anh đều đã kiểm tra lịch làm việc chung, tìm lúc Phương Hạo không phải trực để hỏi xem cậu ấy có muốn nói chuyện không. Thế nhưng sau hai lần bị từ chối, Trần Gia Dư cũng mơ hồ cảm thấy được có gì đó không đúng. Hơn nữa, thời gian để Phương Hạo trả lời tin nhắn của anh cũng trở nên lâu hơn. Vốn dĩ chỉ vài phút, thậm chí là vài giây là cậu ấy đã trả lời nhưng nay phải chờ cả tiếng. Trần Gia Dư nghĩ không ra, vậy nên lần này anh không đánh tiếng trước nữa mà gọi điện trực tiếp cho Phương Hạo. Sau hai mươi giây máy bận, Phương Hạo cuối cùng cũng nhấc máy.

Trần Gia Dư đang cùng bố mẹ đi dạo trong chợ đêm Tokyo, thế nhưng anh cũng không bận tâm, hỏi: “Em dạo này… không có vấn đề gì chứ?” Anh sợ công việc của Phương Hạo xảy ra chuyện gì khiến cậu ấy khép kín bản thân, thay đổi thái độ đối với anh.

Phương Hạo đáp: “Không có gì.” Sau đó hỏi ngược lại, kêu Trần Gia Dư kể chuyện bên mình, “Anh đi chơi thế nào? Hôm nay đi những đâu?”

Trần Gia Dư nói hai câu về chuyến du lịch của mình, sau đó cũng không buông tha cho Phương Hạo, nhỏ giọng nói vào điện thoại: “Rốt cuộc làm sao vậy, Phương Hạo? Sao anh thấy tâm trạng em dạo này không ổn.”

Phương Hạo thở dài. Anh biết ngay với sự nhạy cảm của Trần Gia Dư, chỉ một cuộc điện thoại là anh trốn không nổi.

“Không có chuyện gì to tát đâu, anh không phải lo cho em. Chỉ là… gần đây nhiều áp lực. Thế như chị Quách đã quay lại rồi, so với Phố Đông thì vẫn ổn.” Anh chuyển chủ đề qua công việc. Mà đây cũng là nguyên nhân chính tạo nên tâm trạng và áp lực của anh, giải thích như vậy cũng không hẳn là sai.

Phương Hạo không rõ Trần Gia Dư có tin lời giải thích này của mình không, nhưng rồi nghe thấy đối phương trầm giọng nói: “Anh hiểu em, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Anh… Chờ anh về.”

Phương Hạo nghĩ thầm, Cái này phải để anh nói mới đúng, quả thực phải chờ anh ấy về, hai người họ có chuyện cần nói.

Lúc sau Phương Hạo cũng không nhớ nổi mình đã chấm dứt cuộc gọi này như nào. Anh không giỏi nói dối, thậm chí còn cảm thấy Trần Gia Dư đã sớm nhìn thấu, chẳng qua vì đang bị ngăn trở bởi đại dương và múi giờ chênh lệch nên mới không bóc trần.

Trần Gia Dư cúp máy. Lúc này, Trần Chính đang cầm điện thoại chụp ảnh cho Tào Tuệ dưới ánh đèn rực rỡ của Tokyo.

“Gia Dư, con chụp cho bố với mẹ con một tấm.” Trần Chính gọi anh lại.

Chụp cho hai người xong, Trần Gia Dư nói: “Để con tìm ai đó chụp một tấm cho cả ba người chúng ta.” Sau đó anh tìm được một người qua đường tốt bụng, rồi anh rảo bước đứng vào giữa Trần Chính và Tào Tuệ. Màn trập khép lại, kèm theo đó là ánh đèn flash, đóng băng thời gian tại thời khắc này. Trần Chính cao 1m8, Tào Tuệ cũng hơn 1m7 nhưng Trần Gia Dư vẫn là cao nhất. Năm ấy nếu cao thêm một centimet nữa thôi là anh trượt kỳ thi phi công, giới hạn chiều cao tối đa để tuyển phi công là 1m85. Bây giờ đây, bị kẹp giữa bố mẹ, Trần Gia Dư đột nhiên nghĩ tới chuyện này. Có đôi lúc một centimet có thể quyết định cả một cuộc đời. Nếu không làm phi công thì giờ anh sẽ ở đâu, làm gì, quen biết bạn bè như nào, yêu đương với người ra sao?

Anh phát hiện bản thân đã sống mấy chục năm cuộc đời nhưng lại chưa từng bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Là một sự tiếc nuối, cũng là một sự viên mãn. Trần Gia Dư nhìn bức ảnh chụp gia đình ba người nhà họ, cảm giác khó chịu trong lòng vơi bớt đi đôi chút. Cuộc đời con người chỉ có một con đường, một khả năng, năm mười mấy tuổi anh đã lựa chọn. Để rồi trên con đường này được quen biết nhóm bạn bây giờ của anh, cũng quen biết Phương Hạo – hiện tại là bạn trai anh, người yêu anh, nửa còn lại của anh. Suy nghĩ ấy tựa thân cây leo xanh sắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chậm chạp leo đầy trái tim anh.

Trước khi về khách sạn, Trần Gia Dư dẫn Tào Tuệ đi mua đồ, Trần Chính ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ xách túi đồ mua sắm cho bà. Tào Tuệ rất vui vẻ, mua mấy món đồ bảo mang về cho bạn bè. Lúc quay về, Trần Gia Dư đi qua một dãy các cửa hàng đồng hồ và trang sức, anh bèn bảo với Tào Tuệ và Trần Chính: “Chờ chút nhé, con cũng đi mua cái này.”

Từ lúc vào cửa hàng tới khi quẹt thẻ tính tiền, anh chỉ tốn tổng cộng chưa tới năm phút. Lúc xách chiếc túi nhỏ đi ra, Tào Tuệ kéo anh lại thì thầm: “Gia Dư, con không phải đang yêu đấy chứ?”

Trần Gia Dư híp mắt cười, sau đó quay sang, nói: “Không hẳn, nhưng…”

Tào Tuệ hỏi anh: “Trong lòng có ai rồi?” Bà cố tình tránh Trần Chính, vì biết ông chắc chắn sẽ có ý kiến với đối tượng của Trần Gia Dư.

Trần Gia Dư thấy bà chỉ hỏi, bèn thẳng thắn đáp: “Dạ.”

Sau cuộc gọi giả bộ ổn kia, Phương Hạo cảm thấy bầu không khí giữa anh và Trần Gia Dư dường như đã tạm dịu bớt, anh cũng có thể tập trung toàn bộ tâm trí ứng phó với công việc. Hai tuần này, anh chỉ có một cảm giác duy nhất đó là đờ đẫn. Đờ đẫn đưa ra từng huấn lệnh theo đúng quy định cho các tàu bay trên không trung, đờ dẫn thực hiện theo kế hoạch luyện tập 100km của mình rồi đánh dấu tích phía sau hạng mục và khoảng cách được quy định cho mỗi ngày. Bên trên đã ban hành phương án cải cách, lương làm thêm giờ tăng thêm 10 tệ, thế nhưng áp lực tâm lý nặng nề không phải thứ tiền bạc có thể thay đổi được. Trong một tuần vừa qua, anh đã trực hai ca đêm, trải qua bốn đợt cao điểm bay, một sự cố tàu bay bị lỗi bộ tiếp sóng. Có thể kiếm được thêm 200 tệ lương làm thêm giờ nhưng lại vì căng thẳng và áp lực mà phải vào nhà vệ sinh nôn hai lần. Anh cảm thấy cuộc sống như vậy cứ lặp đi lặp lại hết ngày này tới ngày khác, áp lực tựa mực nước đang từ từ dâng cao bị vây trong một bức tường lớn, không biết tới ngày nào sẽ vỡ đê.

(Bộ tiếp sóng: tiếng Anh là transponder, hệ thống giúp tự động truyền tín hiệu về tình trạng của máy bay như độ cao, mã số máy bay về mặt đất)

Anh cũng không phải người duy nhất chịu áp lực này. Ngay cả người luôn lạc quan, rất có năng lực trong công việc như Sở Di Nhu cũng từng lén khóc thầm hai lần vì áp lực quá mức. Lần thứ hai là lúc cô tan ca xong đứng dưới chân Đài kiểm soát, vừa đúng lúc Phương Hạo cũng mới tan ca tối. Anh đứng bên cạnh, vừa vỗ vai, vừa an ủi cô, đưa cô khăn giấy. Mãi tới khi một chiếc Mercedes-Benz lái vào trong bãi gửi gần Đài kiểm soát, Trịnh Hiểu Húc từ trên xe bước xuống, sau đó bước những bước dài tiến lại, ôm Sở Di Nhu vào lòng. Phương Hạo chào Trịnh Hiểu Húc một tiếng, sau đó lùi lại nửa bước, để không gian cho bọn họ.

Trịnh Hiểu Húc ôm Sở Di Nhu một lúc rồi quan tâm hỏi Phương Hạo: “Hôm nay có đi xe không? Bọn tôi tiện đường chở cậu về luôn, dạo gần đây mọi người chịu quá nhiều áp lực rồi.”

Tuy Phương Hạo không lái xe tới nhưng vẫn từ chối: “Cảm ơn Hiểu Húc, tôi có chút việc phải quay lại phòng làm việc xem thử, hai người về trước đi.” Anh không bắt buộc phải quay lại phòng làm việc, thế nhưng anh biết tâm trạng Sở Di Nhu đang không vui nên cũng không muốn làm phiền thời gian riêng tư của hai người họ.

Trịnh Hiểu Húc nhìn anh, hỏi thêm: “Dạo gần đây không thấy anh Gia, chúng ta trước Tết cùng ăn bữa cơm đi.”

Phương Hạo mỉm cười, chỉ đáp: “Anh Gia đi Nhật rồi, có thể không kịp.”

Trịnh Hiểu Húc ngớ người, Sở Di Nhu kịp phản ứng, khẽ kéo tay anh ta.

Chờ tới khi chiếc Mercedes lái đi rồi, hai người họ dõi theo bóng người cao gầy của Phương Hạo quay vào trong Đài kiểm soát qua gương chiếu hậu, Sở Di Nhu lúc này mới lên tiếng, ngồi trong xe nói Trịnh Hiểu Húc: “Anh đấy, hết chuyện rồi sao mà nhắc tới chuyện đó.”