Điền Quý lấy trong túi ra một cây nến đỏ đặt xuống đất, rồi rải gạo tẻ chung quanh thành một vòng tròn nhỏ. Anh chàng lẩm nhẩm đọc chú, trích ngón tay nhỏ một giọt máu vào bấc nến, rồi lấy diêm châm lửa đốt. Nến ướt không cháy được, ấy vốn là chuyện hiển nhiên. Thế nhưng ngọn lửa từ đầu que diêm vừa chạm vào bấc nến thì vòng tròn bằng gạo đã bốc cháy phừng phừng. Lưỡi lửa quái lạ liếm cả vào cánh tay áo Điền Quý, song anh chàng vẫn tỉnh bơ.
Trên bầu trời, ánh nắng bắt đầu rọi vào thế giới âm u lạnh lẽo này. Những cây chuối cao với cặp chân người lông lá run lên lẩy bẩy, những tàu lá của chúng héo rũ đi, buồng chuối thi nhau rơi xuống đất. Những quả chuối bứng mình ra khỏi buồng rồi bò tanh tách như giun đất, như sâu róm, song chẳng tài nào thoát khỏi sự thiêu đốt của ánh sáng mặt trời. Người mẹ ma khổng lồ rú lên, ánh nắng như những mũi dao xuyên qua người cô ta, làm khói đen bốc lên xèo xèo.
Thế giới của con ma vỡ tan tành.
Khung cảnh chung quang lần nữa biến trở lại thành phòng khách nhà Võ, chỉ khác biệt là hiện giờ đèn đóm đều tắt ngấm. Điền Quý đang ngồi trên chiếc ghế bám bụi, dưới đất la liệt đồ chơi của trẻ con. Huyền nằm gục trên bàn, không thấy động đậy gì.
Anh chàng lại gần, thử sờ lên mũi cô kiểm tra, thì thấy vẫn còn thở. Điền Quý lại lấy bùa dán thử vào trán Huyền, một đốm lửa nhỏ li ti từ từ hiện lên. Trông thấy cảnh này, anh chàng mới chặc lưỡi một cái, tháo lá bùa xuống.
Bùa này gọi là bùa Thám Hồn, mỗi ngọn lửa nhỏ hiện lên đại diện cho một hồn của người. Người bình thường có ba hồn, mà Huyền hiện tại chỉ còn lại có một, đã bị mất hồn.
Trong góc nhà, Điền Quý phát hiện có một bóng người đang ngồi co ro, tóc xõa tung che hết mặt. Cô ta cứ khóc rấm rứt mãi, cho dù có kẻ có trái tim bằng đá thật chắc cũng phải thấy thương tâm. Điền Quý lắc đầu, rồi nói:
“Cô mau trả hồn cho cô chủ nhà, rồi siêu thoát đi thôi.”
“Tại sao? Tại sao người khác thì hạnh phúc như vậy, chỉ có mình tôi phải chịu cái cảnh đó? Tôi đã làm gì sai cơ chứ?”
Con ma nữ càng khóc thảm thiết hơn trước.
Điền Quý thở dài, nói:
“Người và ma không cùng lối, cô và đứa con đáng nhẽ nên yên nghỉ mới phải.”
Ma nữ ngẩng đầu, làn da ả trắng như tro người chết, miệng ả toét ra thành một nụ cười càng thêm điên loạn. Giọng ả trầm xuống, khàn đặc:
“Ha ha! Yên nghỉ? Sao tao có thể yên nghỉ được? Tên sư cọ chết tiệt kia cũng nói thế. Mày cũng nói thế. Tất cả chúng mày đều muốn lừa tao, để chia cắt gia đình tao mà thôi.”
Ả nhảy chồm tới, đôi tay vươn ra muốn vồ lấy cổ Điền Quý. Anh chàng không tránh né, hai tay chắp sau lưng, mắt trừng lên nhìn con ma nữ, quát:
“Chồng cô đã chết từ lâu rồi, sao không đi tìm anh ta ấy?”
Ả khựng lại một chốc, rồi gào lên:
“Thằng sư cọ ấy bảo bọn tao đầu thai kiếp khác tiếp tục tình duyên! Nhưng thằng khốn ấy không bảo chồng tao lúc gặp lại người tình kiếp trước thì sẽ làm gì! Lũ người sống chúng mày đã ngày nào xuống âm phủ đâu mà biết chết rồi sẽ thế nào? Rặt một lũ lừa gạt.”
Ả cười lên khùng khục, nghiến răng vào nhau:
“Tao sẽ không tin chúng mày nữa. Không bao giờ!”
Điền Quý lắc đầu, tung ra một cái bát chụp lên đầu con ma nữ. Trôn bát hiện lên đồ văn âm dương ánh kim, soi sáng cả căn phòng khách. Cái bát từ từ xoay tròn, kéo con ma nữ vào bên trong. Ma nữ gào rú điên cuồng, đưa tay cào xé vào thành bát muốn thoát ra. Người nó bị cái bát hút, dãn dài ra như bã kẹo cao su.
Nhưng rồi cuối cùng, con ma nữ cũng không chống cự lại nổi, bị cái bát của Điền Quý nuốt chửng.
Anh chàng bỏ bát vào túi, sau đó lấy bảy viên ngọc mắt mèo ra, đặt lần lượt ở bảy hướng ứng với các quẻ Đoài, Li, Chấn, Cấn, Khảm, Tốn, Khôn của bát quái. Ở quẻ Càn, Điền Quý bày một lá phướn, còn anh chàng thì bước vào vị trí trung tâm.
Anh chàng ngước mắt lên nhà, thở ra một hơi dài.
Phượng Ngân vung thương lên, đánh dạt con mèo tinh không biết đến lần này là lần thứ bao nhiêu. Thanh Long thương nhả ra sấm chớp sáng lòe, thế nhưng vừa đụng vào biên giới của căn phòng thì lập tức dội ngược trở lại. Con mèo tinh khom người xuống, đồng tử nó mở rộng, bắp thịt ở chân căng lên như chuẩn bị vồ vào thêm lần nữa.
“Đẹp. Đẹp quá. Vừa đẹp lại vừa mạnh. Tao muốn cái túi da này.”
Con mèo tinh vừa vờn quanh, vừa lặp đi lặp lại câu nói này. Nó cứ nhìn lom lom vào Phượng Ngân với vẻ thèm thuồng cực độ, nước dải theo khóe miệng nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà.
“Ai lột da ai còn chưa biết đâu, đồ con mèo điên!”
Phượng Ngân vung tay, ngọn thương trong tay thu lại thành một thanh đao dài. Câu Trần đao vừa xuất hiện, đầu sói ở chuôi đao đã nghển cổ, tru lên một tiếng dài. Bóng tối đặc quánh trong căn phòng bắt đầu tụ lại, hóa thành những đầu sói khát máu.
Bọn chúng xù lông lên, trừng cặp mắt đỏ về phía con mèo tinh, thế nhưng không tài nào bứt hẳn người ra khỏi các bức tường được. Những bức tường trong không gian này cứ như những cái bẫy dính, còn lũ sói do đao Câu Trần tạo nên là lũ chuột xấu số mắc bẫy.
Con mèo tinh liếm mép, nói:
“Không cần chống cự làm gì vô ích. Ngoan ngoãn giao hồn của mày ra đây!”
“Thôi kiếu. Bị người ta cướp hồn một lần là đủ lắm rồi!”
Phượng Ngân quát lên một tiếng, sau đó phóng người lao về phía đối thủ. Lục Thần quyết chạy ngược càng lúc càng nhanh, lũ sói đói do đao Câu Trần điều khiển hiện ra càng ngày càng nhiều. Cô nàng vung đao một cái, mười mấy đầu sói trồi lên khỏi mặt đất, nhe nanh ra đớp con mèo.
Con mèo tinh nhảy bật lùi lại, nhưng vẫn chậm một chút. Cái đuôi của nó bị hàm sói nghiến đứt mất một nửa, máu xối ra ngoài càng kích thích tính hung bạo của lũ sói đói mồi. Đao Câu Trần trong tay Phượng Ngân rung lên bần bật, toàn thân đao tỏa nhiệt hầm hập, giống như chính thanh đao cũng đang bị mùi máu tươi kích thích.
“Con người hạ đẳng! Sao mày dám?”
Con mèo tinh rú lên, rồi nó lại lắc đầu, nghiến răng:
“Không! Không! Tao sắp thành người cơ mà. Người thì cần gì đến đuôi? Đúng! Không cần!”
Nó vừa dứt lời, thì đã thò tay xuống, tự giật đứt nốt nửa cái đuôi còn lại của chính mình. Mèo tinh đưa cái đuôi cụt lên miệng, nhai rau ráu rồi nuốt chửng. Nó rú lên một tiếng dài, bên mép còn nhễu nhại máu tươi và thịt vụn, nghe chừng có vẻ khoái trá lắm.
“Người? Cái loại vong ân phụ nghĩa như mày cho dù có biến thành hình người, thì cũng chỉ là loại mặt người dạ thú!”
Phượng Ngân vung thanh đao Câu Trần, quát.
Con mèo cười khùng khục:
“Sao lại không cơ chứ? Tao đâu có yêu cầu chúng mày? Tự chúng mày muốn đem bọn tao về nhà, tự chúng mày muốn nuôi bọn tao, đổi lại là thứ tình cảm chúng mày không tìm được ở đồng loại một cách dễ dàng. Không không! Đây là mua bán! Mà mua bán thì có ơn với nghĩa gì đáng nói đâu cơ chứ?”
Nó lại mài móng vuốt xuống sàn nhà, thè lưỡi ra liếm nốt máu ở khóe miệng, rồi tiếp:
“Tao là yêu tinh. Bọn tao là kẻ săn mồi, còn lũ con người tụi bay là con mồi. Mèo bắt chuột thì cũng không thể nói rằng con mèo là độc ác, phải không? Trên đời này làm quái gì có thứ công lý nào thỏa mãn được tất cả sinh linh? Bọn mày là cái thá gì mà áp đặt tiêu chuẩn của chúng mày lên bọn tao?”
Phượng Ngân lùi lại một bước.
Cô nàng không thể nào phản bác lại những gì con mèo tinh đang nói.
Con mèo cười khẩy, mép nhếch lên một cái, rồi nói:
“Lại nói, giết một hai người thì có sao? Chẳng phải chúng mày vẫn nhân danh công lý, đại biểu tự do mà giết hàng ngàn, hàng vạn người chúng mày gọi là đồng loại đấy à? Chà chà, thử nói tao nghe xem trên đời còn loài nào tự tàn sát đồng loại với quy mô như chúng mày không? Thế nên, loài ác độc nhất chẳng phải là loài người bọn mày ư? Đúng. Đúng vậy! Loài ác nhất là loài người, nên tao phải trở thành con người.”
Nó ngừng lại, im bặt.
Sau đó, con mèo tinh nhe răng:
“Mày không khống chế được thanh đao đó lâu hơn nữa đâu đúng không?”
Phượng Ngân giật mình, lúc này mới vỡ nhẽ ra là con mèo nó chỉ đang cố tình kéo dài thời gian. Thình lình, con mèo tinh nhảy xổ tới, móng vuốt giơ cao muốn chụp xuống đỉnh đầu cô nàng.
Phập.
Lưỡi đao nhọn hoắt cắm sâu vào ổ bụng con mèo tinh.
Con mèo rú lên đau đớn, loạng choạng lui về phía sau. Ở bụng nó, hiện giờ đã có thêm một vết thương dài toang hoác, máu chảy ra xối xả nhuộm đỏ cả lớp lông trắng muốt.
Phượng Ngân vẩy thanh đao đồng đen, lúc này cán đao đã dài ra đến hơn một mét rưỡi, biến đao Câu Trần từ một thanh đơn đao thông thường trở thành một cây siêu dài. Mũi đao tách ra làm đôi, lộ ra cái miệng sói lởm chởm răng đang ngấu nghiến da thịt của con mèo tinh.
Cô nàng thở ra một hơi dài, nói:
“Mày nói đúng. Chẳng có công lý nào thỏa mãn được tất cả các dân tộc trên quả đất, chứ đừng nói là các loài khác nhau. Thế nhưng, tao là con người. Bảo vệ đồng loại là thiên tính của tao, cũng giống như việc mày săn loài người là bản năng của mày vậy.”
Ngừng một chốc, Phượng Ngân mới tiếp:
“Thế nên... chúng ta trên cơ bản là không cùng một chiến tuyến.”
Cô nàng vung lưỡi đao lên, xả đôi người con mèo tinh ra. Từ vết chém, mấy chục đốm lửa ma trơi nhảy ra ngoài, bay lượn trong không khí. Ánh sáng màu lam dìu dịu tỏa ra, soi sáng căn phòng đọc sách. Bóng tối đen kịt như mực từ từ rút lại vào cái xác mèo nằm chết cứng trên sàn nhà, nơi ánh trăng rọi vào qua làn kính cửa sổ. Phượng Ngân đưa tay, kéo chốt mở toang cả hai cánh cửa ra. Lửa ma trơi theo gió bay khỏi căn phòng ảm đạm, sau đó biến mất dưới ánh trăng bàng bạc.