Dắt Sói Lên Giường

Chương 2: Nuôi Chồng Từ Bé




Về đến nhà Thẩm Thiên Nhạc tháo dây an toàn, quay sang bên nhìn thì thấy cậu đã ngủ rồi.

Hơi thở cậu gấp gáp lại còn không đều. Có lẽ là đang gặp ác mộng, hình như Thẩm Thiên Nhạc còn thấy môi cậu mấp máy nói gì đó.

Quản gia trong nhà chạy ra. Nhìn thấy cả người Thẩm Thiên Nhạc ướt sũng thì vô cùng lo lắng. Nhanh miệng hỏi han: "Tiểu thư cô có lạnh không? Mau mau vào nhà thôi..."

Nói rồi ông ta quay sang gào lên với đám người hầu: "Đi pha nước nóng cho tiểu thư tắm nhanh lên. Còn đứng đó nhìn, muốn bị trừ lương à?"

"..."

Nghe mấy người này nói càng làm đầu cô đau nhức hơn. Sao họ không thể nói ít hơn chút chứ.

Nhức đầu quá...

Thẩm Thiên Nhạc quay đầu về phía xe, hất cằm: "Tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé đó đi, rồi đưa nó vào phòng dành cho khách dùm tôi. Mà mấy người nói nhiều quá đấy."

Thẩm Thiên Nhạc nhìn quản gia gằn giọng: "Còn không muốn bị trừ lương thì nói ít thôi, chú Lâm à!"

"..."

Cả đám người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Rồi nhìn cậu nhóc nằm ngủ trong xe.

"Tiểu thư nhặt được cái gì về vậy?"

" Là... là một đứa trẻ đó."

"Từ khi nào lại có thể tùy tiện nhặt một đứa trẻ về thế?"

"Ầy! Đúng là điên thật mà."

"Tất cả các người im mồm rồi làm việc đi." Quản gia lớn tiếng quát đám người ở đang xì xầm bàn tán. "Các người có còn cần tiền nữa không vậy? Hửm?"

Tiếng bàn tán lập tức im bặt. Ai về việc nấy.

...



Trải qua trận dầm mưa vừa rồi, cả người Thẩm Thiên Nhạc lạnh buốt. Cô chỉ muốn nhanh nhanh đi tắm rồi ngủ một mạch đến sáng không quan tâm bất cứ gì. Ngay cả chuyện vừa bị tên khốn kia chia tay cũng muốn quên đi tất. Cô cúi đầu ngồi im lặng trong bồn tắm ngâm mình. Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng động vọng lại.

Cạch...

Thẩm Thiên Nhạc giật mình ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cậu nhóc kia đang đứng ở góc phòng tắm. Cái quái gì vậy? Chẳng phải cô kêu bọn họ tắm rửa cho nó sao, sao lại ở đây?

Thẩm Thiên Nhạc luống cuống tay chân không biết đặt vào đâu. Dù sao cậu ta cũng là nam cô lại là nữ, bây giờ lại cùng ở chung trong một phòng tắm như vậy có vẻ không ổn lắm thì phải.

Ánh mắt thiếu niên ngơ ngác nhìn quanh bỗng dừng lại trên người Thẩm Thiên Nhạc, nhìn chằm chằm.

Sống gần hai mươi mốt năm trên đời, cô chưa từng bị ai nhìn chằm chằm trong tình trạng như vậy bao giờ. Ngoại trừ mẹ cô.

Vậy mà tên nhóc này dám?

Thẩm Thiên Nhạc phẫn nộ hét lên. "Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn, cậu ra... ra ngoài cho tôi."

Cậu hoàn hồn chạy ra ngoài, tai và mặt đều đỏ bừng. Vừa rồi cậu mới nhìn thấy cái không nên thấy.

Năm nay cậu cũng đã mười sáu tuổi rồi, mấy cái chuyện nam nữ đương nhiên biết, chỉ là không hiểu vì sao vừa rồi mình lại có thể nhìn chằm chằm người ta như vậy. Đúng là xấu hổ chết mất.

Buổi sáng tại Thẩm gia.

Trên bàn ăn, Thẩm Minh Hạo một tay cầm cốc cà phê một tay cầm tờ báo im lặng xem.

Nghe thấy tiếng động, ông ngước mắt lên nhìn thì thấy Thấm Thiên Nhạc đang cầm tay một thằng nhóc đắt từ trên lầu xuống đi về phía bàn ăn.

Đợi Thẩm Thiên Nhạc dắt đứa trẻ đó ngồi vào bàn ăn ông mới lên tiếng nói: "Gì vậy, ta biết là con thích trẻ con nhưng không ngờ con lại đem hẳn một đứa trẻ về nhà, sao đây? con lại tính làm trò gì nữa."

Nói rồi khoé miệng ông khẽ nhếch lên cười. "Nó giống con năm đó nhỉ, chẳng nói câu nào cứ thích lầm lì."

Thẩm Thiên Nhạc thật sự không biết nên nói gì hơn, cô chỉ biết cười trừ. "Nhà mình không phải rất giàu có sao, nuôi thêm một đứa trẻ thì đâu có tốn bao nhiêu tiền. Được không ba?"

"Con đem nó từ đâu về vậy?"

"Dạ? Nó... bị bỏ bên vệ đường..." Vừa nói Thẩm Thiên Nhạc khẽ liếc mắt nhìn cậu. Vẫn không có động tĩnh gì.



Thấy cậu vẫn im lặng không nói, Thẩm Thiên Nhạc thầm nghĩ. Chẹp, không phải nó có vấn đề về trí não đó chứ.

Nhìn kĩ vài lần Thẩm Thiên Nhạc chợt nhận ra thằng nhóc này cũng đẹp trai ra phết. Hôm qua đưa nó về trên người toàn nước mưa, với lại quần áo cũng bẩn thỉu, nhơ nhuốc nên cô không để ý lắm. Đúng là một mỹ nam nha.

Thẩm Minh Hạo thấy con gái cứ nhìn chằm chằm thằng nhóc thì khẽ cười. "Gì vậy? Hửm!"

"Kh.. Không có... Không có gì hết ạ." Thẩm Thiên Nhạc chột dạ mím môi cầm ly sữa lên uống.

Thẩm Minh Hạo đặt cốc cà phê xuống bàn, đứng dậy cầm theo tờ báo đi về phía cửa lớn. "Ta đi đây, thằng bé đó con tính thế nào cũng được. Đừng gây chuyện là được."

Đợi ông đi khỏi Thẩm Thiên Nhạc quay sang nhìn cậu cười, lặp lại câu hỏi hôm qua. "Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, tên gì?"

Cậu ngước mắt nhìn cô, miệng mấp máy. "Tôi không biết."

Làm gì có ai lại không biết tên của mình được?

Thẩm Thiên Nhạc thở dài nhìn cậu. Nhớ lại bộ quần áo dính cả máu lẫn nước mưa mà hôm qua cậu mặc, cô chợt nhận ra điều gì đó. Ánh mắt lại càng trở nên thương hại.

Cô vô thức đưa tay lên vuốt tóc cậu, không ngờ cậu lại giật mình rụt cổ lại. Bàn tay Thẩm Thiên Nhạc giơ ngang giữa không trung vô cùng kì quặc.

Cô bỏ tay xuống nói: "Ừm, từ giờ cậu sẽ tên là Thẩm Quân! Được không?" Nói xong cái tên này ra, Thẩm Thiên Nhạc cũng tự thấy mình có khiếu đặt tên. Nghe cũng không tệ.

Thẩm Thiên Nhạc mỉm cười với cậu. Hôm nay cô mặc một chiếc váy suông dài màu xanh nhạt, tóc đen nhánh xoã ngang vai càng làm tôn lên làn da trắng của mình.

Thẩm Quân nhìn cô, mặt chợt đỏ lên rồi quay sang chỗ khác. Thẩm Thiên Nhạc không hề để ý đến biểu hiện của cậu. Riêng có mấy người hầu trong nhà thì tủm tỉm cười nhìn bọn họ.

Về sau trong nhà thỉnh thoảng Thẩm Thiên Nhạc sẽ thấy đám người hầu tụ tập bàn tán, nhưng những lúc cô xuất hiện thì lại im bặt. Chỉ biết ánh mắt họ nhìn Thẩm Quân rất kì lạ.

Thẩm Quân được đưa về nuôi, trong nhà lại nhiều thêm một người. Tất nhiên là cậu ở với tư cách chủ nhân, ngày ngày nhàn rỗi không cần phải chạm tay vào việc gì.

Cậu như vậy cũng không ai dám hé lời vì đơn giản cậu có một chỗ dựa là Thẩm Thiên Nhạc. Vị tiểu thư duy nhất mà Thẩm lão gia thương yêu nhất.

Thẩm Thiên Nhạc cũng tìm trường học có danh tiếng bậc nhất rồi đưa cậu vào học. Chăm sóc một cách quá đáng chỉ lo cậu ăn không no ngủ không đủ.

Đám người hầu cũng vì vậy mà cái miệng được giải trí không ít. Rõ ràng là nuôi chồng từ bé mà.