Thẩm Quân thấy cô bất động thì có chút lo lắng.
"Sao thế?" Anh ngồi dậy đỡ vai cô.
"Không... không có gì!" Thẩm Thiên Nhạc lảng tránh ánh mắt dò xét của anh. Hôm qua anh ấy không dùng bao, lỡ như... Lỡ như...
Thẩm Thiên Nhạc thật không dám nghĩ tới sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu cô mang thai thì phải làm sao đây?
Cái tên khốn chết tiệt này.
..
Thẩm thị.
Cả buổi sáng Thẩm Quân chỉ thấy Thẩm Thiên Nhạc tính tình bất ổn, cô thường hay không tập trung vào công việc, đầu óc lơ đãng để tận trên mây.
"Thư ký Thẩm à! Tập trung vào chút đi." Thẩm Quân nhẹ giọng nhắc nhở Thẩm Thiên Nhạc.
Bây giờ cô đang ngồi gục đầu bên bàn làm việc của anh. Nghe thầy Thẩm Quân gọi Thẩm Thiên Nhạc giật mình ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh.
Thẩm Quân đưa tay cốc vào đầu cô. "Làm sao thế? Đầu óc em ai đem đi rồi, để tận trên mây."
Cô nhào tới nắm lấy cổ áo anh. "Anh...anh không biết hay là cố tình?" Việc này nhất định phải làm rõ, dù sao vẫn phải phòng bị trước.
Thẩm Quân nhìn xoáy sâu vào mắt cô, anh đương nhiên biết chuyện Thẩm Thiên Nhạc đang nói đến là chuyện gì.
"Em lo sao? Nếu có chuyện gì thì anh sẽ chịu trách nhiệm."
"Có nghĩa là... Anh cố tình?"
"Không phải là cố tình."
Á... Cái tên chết bầm này. Thẩm Thiên Nhạc lui lại ngồi lại vào ghế, hai tay cô đan vào nhau siết chặt.
Nhưng dù sao khả năng có thai cũng thấp đúng không? Thẩm Thiên Nhạc cố gắng tìm từ trấn tĩnh bản thân.
Thấy Thẩm Thiên Nhạc cứ thất thần, Thẩm Quân thở dài kéo cô ngồi vào trong lòng. "Em không muốn nhìn thấy Tiểu Quân Quân à? Đáng yêu lắm cho mà xem."
"Ừm! Không muốn."
"..."
Hình như dù anh có nói gì thì Thẩm Thiên Nhạc cũng không chịu để vào tai.
Đến gần chiều thì Thẩm Quân bị Thẩm Minh Hạo gọi vào phòng làm việc.
"Tiểu Quân đến rồi à? Ngồi đi!" Thẩm Minh Hạo ngồi nhìn vào tập hồ sơ trên bàn, cũng không ngước lên nhìn anh.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Thẩm Quân đến cạnh bàn làm việc ngồi xuống ghế sofa.
"Tuần trước ta có gửi hợp đồng với một tập đoàn bên Đức, đã có phản hồi rồi. Ngày mai con đến gặp họ bàn chuyện đi."
"Dạ?"
"Có gì sao?"
"À... không có." Thẩm Quân nhận lấy tập hồ sơ Thẩm Minh Hạo đưa cho, xem qua một lượt.
Người lần này đứng ra đại diện là một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi. Không biết có phải là mắt anh có vấn đề hay không. Nhưng nhìn bà ta có nét giống Thẩm Thiên Nhạc.
Thẩm Minh Hạo thấy Thẩm Quân nhìn chằm chằm hình ảnh người nữ trên tập hồ sơ thì hơi khó hiểu.
"Có chuyện gì à?"
"Dạ không có. Mai mấy giờ sẽ họp ạ?"
"Ba giờ chiều, tại phòng tổng thống ở Huyền Dạ. Con chuẩn bị cho tốt đi."
Thẩm Quân cúi người chào Thẩm Minh Hạo cầm theo tập hồ sơ quay về phòng làm việc. Lại là Huyền Dạ, nghe cái tên thôi đã thấy chán ghét, nhưng chắc hôm đó Chu Nhĩ Đan đang đi làm nên có lẽ sẽ không có ở khách sạn.
Anh đóng cửa phòng làm việc lại, đưa tập hồ sơ cho Thẩm Thiên Nhạc. "Sắp xếp thời gian giúp anh, ngày mai có cuộc họp quan trọng. Lúc ba giờ chiều..."
Thẩm Thiên ừ một tiếng. Sau đó sắp xếp lại thời gian làm việc cho anh.
...
Đến ngày cuộc họp diễn ra, không ngờ là Tề Chung cũng gửi hợp đồng muốn hợp tác với tập đoàn bên Đức kia.
Người phụ nữ làm đại diện hoàn toàn không để tâm gì lắm, bà nói. "Đàm phán xem bên nào sẽ dành được lần hợp tác lần này, thời gian của tôi có hạn."
Hôm nay đích thân Tề Chung đến, vừa nhìn thấy Thẩm Quân ông ta đã sững người, cả người như hóa đá đứng bất động nhìn cậu.
"Cậu... cậu là...?"
Thẩm Quân chào hỏi lễ phép với Tề Chung, chủ tịch Tề thị. "Chào ông, tôi là phó giám đốc của Thẩm thị. Cuộc họp lần này mong ngài chủ tịch đừng nương tay vì nghĩ tôi còn trẻ."
Giọng anh đầy kính trọng nhưng lại mang phần khiêu khích.
Thương trường như chiến trường, không những dựa vào thực lực mà còn phải dựa vào thủ đoạn thì mới có thể đứng vững.
Tề Chung lặng người, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được. Ông vỗ vai Thẩm Quân. "Người trẻ bây giờ tài giỏi, chỉ sợ lão già này đấu không lại. Vẫn là nên nhờ cậu nương tay mới phải."
Thẩm Quân cười nhạt, gật đầu với ông ta rồi bước vào trong.
Bề ngoài Tề Chung tỏ ra bình thản nhưng thực chất lại không phải vậy. Xuyên suốt buổi họp mắt ông ta dán chặt lên người Thẩm Quân.
Phong thái ngông cuồng giống hệt người đó. Thái độ chừng mực, cẩn thận. Nói năng tài trí, các bản kế hoạch được chuẩn bị rất mới mẻ, là một người vô cùng thông minh, không những thế còn có thể nói là mưu mô.
Tất cả đều giống hệt với phong thái năm đó của Cố Thiệu Phong, nhất là gương mặt kia, không lẫn đi đâu được.
Tề Chung hoàn toàn bị phân tâm, có thể nói cuộc họp hôm nay diễn ra vỗ cùng thuận lợi với Thẩm Quân, còn Tề Chung thì không được may mắn như vậy.
Sau buổi đàm phán, Hứa Quân Nhu ký kết với Thẩm Quân xong thì bắt tay anh. "Hợp tác vui vẻ. Lần sau gặp lại."
Thẩm Quân kính cẩn cúi đầu chào bà rồi ra về. Trước lúc đi anh dừng lại nói với Tề Chung. "Thật ngại quá, chủ tịch Tề nhường tôi lần này rồi."
["Thật ngại quá Tiểu Tề, lần này cậu lại nhường tôi rồi."]
Tề Chung thất thần, tưởng chừng như có câu nói cũ vang lên trong đầu...
Đợi Thẩm Quân đi khỏi ông ta lập tức gọi thư ký lại. "Điều tra về thân thế của cậu ta cho tôi."
Thư ký: "Vâng! chủ tịch."
Năm đó cả Cố gia đã chết hết rồi. Không thể nào còn sót lại người nào được.
Tay Tề Chung siết chặt. Hình như... còn đứa trẻ đó.
Cậu ta lẽ nào chính là Cố Ngụy Tiêu...?