Thời gian chính là thứ giết chết một con người?
Một giây, một phút, một giờ, một ngày, một tháng, một năm... cho đến cuối quãng đời còn lại. Thẩm Thiên Nhạc thật không biết mình đã quên đi anh được hay chưa, chỉ biết không lúc nào là không nhớ, không đau. Trái tim vỡ vụn liệu có hàn gắn lại được hay không? Đã là câu hỏi mơ hồ còn trong hồi ức của Thẩm Thiên Nhạc.
Chỉ là cô cảm thấy mình không nên sống trong cái bóng của quá khứ như thế mãi. Ông lão đó có lẽ đã giúp cho cô nhận ra được sự thật, chính bản thân cô phải chấp nhận thực tại rằng anh đã rời đi rồi. Hơn nữa không phải cô còn có tiểu bảo bối đáng yêu này sao? Vì thế phải sống thật tốt, thật vui vẻ... Sau này muốn nó thấy được mẹ nó mạnh mẽ đến mức nào.
Thẩm Thiên Nhạc đã nghĩ như thế...
Cô bình thản sống những ngày tháng tẻ nhạt không có anh bên cạnh. Lâu lâu sẽ đến căn nhà nhỏ ở khu ngoại ô nằm xa thành phố T dạo chơi, sau đó sẽ đến Chiết Thanh ăn chực một bữa thật no nê.
Mỗi lần như vậy Trương Hàm Ngôn đều mặt mày nhăn nhó đến mức không thể nào khó coi hơn.
"Thẩm đại tiểu thư à! Con ăn nhiều như thế ta không làm nổi đâu. Vả lại con còn không chịu trả tiền. Ông già này biết sống sao đây?" Trương Hàm Ngôn lèm bèm đặt đĩa thức ăn xuống bàn.
Thẩm Thiên Nhạc rất bình thản nhét thức ăn đầy miệng, cô nói: "Không sao! Cái này là Tiểu Manh Manh ăn, không phải con. Chú phải cảm thấy vui khi nó chịu ăn chịu uống như thế chứ? Hơn nữa chú định bắt một đứa trẻ chưa lọt lòng trả tiền cơm sao?"
"..."
Trương Hàm Ngôn câm nín. Ông biết rõ Thẩm Thiên Nhạc chỉ lấy đứa bé làm cái cớ. Thực chất lúc cô không vui sẽ ăn rất nhiều để quên đi. Nhưng bây giờ thấy Thẩm Thiên Nhạc như vậy, lòng Trương Hàm Ngôn cũng nhẹ nhõm phần nào, có lẽ con bé đã quên được rồi.
Ông nhẹ ngồi xuống ghế đối diện, mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây tử đằng xao động kịch liệt, lá cùng hoa bay rợp trời. Khung cảnh vừa đẹp đến mê người lại vừa thê lương đến đáng sợ...
"Sao lại gọi nó là Manh Manh? Còn chưa ra đời mà!" Trương Hàm Ngôn lơ đãng nói.
Thẩm Thiên Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ. Cô đặt cái nĩa đang cầm trên tay xuống bàn. "Tại con thích. Ừm... nếu là con gái, tên như vậy sẽ dịu dàng, mỏng manh. Còn con trai... thì chắc là dịu dàng, ôn nhu..."
Trương Hàm Ngôn cười bất lực. "Đứa trẻ này rõ ràng là không có tiết tháo, con tùy tiện quá rồi."
"Vậy sao?"
"Ừm!"
Sau đó hai người không nói thêm câu nào nữa. Thẩm Thiên Nhạc cũng không muốn nói. Cô cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài...
Giống như công chúa ngủ trong rừng, sẽ có một ngày hoàng tử bạch mã đến trao nụ hôn đích thực cho cô... Nhưng cô biết rất rõ... hoàng tử của mình sẽ không đến. Cô cũng sẽ không thể tỉnh lại...
Bên ngoài ô cửa sổ, hoa tàn vẫn không ngừng rơi. Lần đó cô cũng cùng Thẩm Quân ở đây ngắm tử đằng rơi... Chỉ tiếc lần này chỉ có mình cô.
Ngày tháng không có anh, thế giới trở nên u tối. Trái tim Thẩm Thiên Nhạc như nguội lạnh. Nó hệt như những cánh hoa mỏng manh kia, bay về phương xa không biết sẽ dừng lại ở đâu.
Nhưng...
Lại một lần nữa...bi kịch ập đến. Cũng có thể đó là chuyện tốt. Hình như trong trí nhớ của Thẩm Thiên Nhạc đã không còn bất kỳ người nào tên là Thẩm Quân nữa rồi. Hình bóng của anh dần bị thay thế bằng một người khác... Bi kịch xảy ra vào ngày hôm ấy, cũng chính là hôm nay.
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Thiên Nhạc tạm biệt Trương Hàm Ngôn quay về Thẩm gia.
Trong lúc lái xe, không biết vì nguyên nhân gì Thẩm Thiên Nhạc lại đến con đường nơi mà lần đầu hai người gặp mặt.
Trời đã xế chiều, xe cộ qua lại thưa thớt. Xe cô dừng lại đậu sát bên lề đường, phía bên kia đường là nơi cậu bé cô nhặt được từng ngồi bó gối. Cả người cậu bẩn thỉu, nhơ nhuốc. Ánh mắt thì vô cùng sợ sệt... Mọi thứ như quay về bảy năm trước đây.
Thẩm Thiên Nhạc mở cửa xe bước xuống đi về phía đó. Đầu óc cô trống rỗng, hình như ở đó có một cậu bé đang ngồi thì phải? Có phải là anh ấy không?
Bước chân Thẩm Thiên Nhạc dần nhanh hơn... Cô không để ý bất cứ thứ gì nữa mà lao nhanh qua bên kia đường. Thế giới như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng bước chân của Thẩm Thiên Nhạc.
KÉT...
Tiếng phanh xe chói tai vang lên giữa con đường vắng lặng.
...
Thẩm Thiên Nhạc ngã phịch xuống đất, cô thấy trước mắt nhòe đi, Thẩm Quân ở phía đó đang đứng dậy đi về phía cô. Anh cúi người xuống chìa tay ra với Thẩm Thiên Nhạc. "Có muốn đi cùng anh không?"
["Có muốn cùng tôi về không?"]
Thẩm Thiên Nhạc run rẩy giơ tay lên nắm lấy khoảng không vô định, bất chợt bụng dưới cô đau thắt quặn. Máu từ thân dưới chảy ra thấm ướt chiếc váy trắng cô đang mặc trên người lan ra mặt đường...
Trước mắt tối sầm lại, Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy toàn thân đau đớn rồi lịm đi. Trước lúc nhắm mắt cô mơ hồ thấy gương mặt của ai đó rất giống Tề Hiên đang chạy nhanh về phía mình.
Thẩm Minh Hạo hớt hải chạy đến bệnh viện, đứng ngoài phòng phẫu thuật còn có Tề Hiên. Gương mặt anh lo lắng đi đứng không yên.
Bước chân ông chậm dần, tiến tới phía anh. "Có chuyện gì? Sao con bé lại..."
Hôm nay Tề Hiên đến Thẩm gia thăm Thẩm Thiên Nhạc thì không thấy cô đâu. Cũng vừa lúc Thẩm Minh Hạo bận việc nên phải ra ngoài. Theo lời của người hầu anh biết cô đến nhà hàng của chú mình ở khu ngoại ô.
Ngay lập tức Tề Hiên lái xe đi tìm Thẩm Thiên Nhạc, cũng là lúc anh thấy cô nằm bất động giữa con đường vắng thưa thớt xe.
Đèn trên cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Phải mất hơn một tiếng sau bác sĩ mới đi ra.
Vị bác sĩ trẻ hỏi ai là người nhà của Thẩm Thiên Nhạc. "Ai là người nhà của bệnh nhân vậy? Làm phiền có thể đến quầy thanh toán tiền viện phí giúp tôi."
Thẩm Minh Hạo ngay lập tức lên tiếng đi theo bác sĩ đó rời đi, để lại Tề Hiên đứng trước cửa phòng phẫu thuật.
Một lúc sau xe đẩy Thẩm Thiên Nhạc ra ngoài, đưa cô vào phòng bệnh sau phẫu thuật.
Trên đầu cô quấn băng trắng, gương mặt tiều tụy không huyết sắc. Tề Hiên cau mày đứng trong phòng bệnh hỏi bác sĩ điều trị.
"Cô ấy... có làm sao không?"
"Bệnh nhân bị mất máu nhiều, động nhẹ đến thai nhi nhưng cũng may không sao. Có điều... lúc trước cô ấy có bị thương tổn gì ở đầu không vậy?" Bác sĩ lật bệnh án lên xem hỏi anh.
"Tôi không rõ." Tề Hiên trả lời cứng nhắc, thai nhi? Em ấy có thai rồi, là con của người đó? Đầu óc anh trống rỗng chỉ còn lại câu hỏi này.
Bác sĩ nhàn nhạt nói thêm. "Trong não có máu đông, sau phẫu thuật rất có thể sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ. Cô ấy có thể mất trí nhớ tạm thời hoặc... mất vĩnh viễn."