Sau lần đó Thẩm Thiên Nhạc cùng Tề Hiên chính thức ở bên nhau, giống như anh đã nói. Muốn bảo vệ, che chở cho cô cả đời.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tề Hiên cùng Thẩm Thiên Nhạc đã cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn đỏ chói. Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, liên tục chúc phúc cho hai người, dù như vậy nhưng Thẩm Thiên Nhạc vẫn cảm thấy trống rỗng. Ngay chính khoảnh khắc đó cô lại thấy nghi ngờ suy nghĩ của bản thân mình, không biết lựa chọn như vậy liệu có là đúng đắn hay không.
Tề Hiên bước đến ôm chầm lấy Thẩm Thiên Nhạc từ phía sau. "Em... đang nghĩ gì vậy?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, bây giờ cả hai đang ở căn nhà ở khu ngoại ô. Mỗi tuần Thẩm Thiên Nhạc sẽ đến đây một lần, không vì lí do gì hết, chỉ đơn thuần là cô muốn đến mà thôi.
Thẩm Thiên Nhạc: "Không có gì hết, vài tháng nữa là tiểu bảo ra đời rồi. Lúc đó nên đặt tên con là gì đây?"
Tề Hiên: "Chúng ta có thể nhờ trưởng bối đặt tên giúp." Giọng anh nhẹ nhàng, trìu mến như muốn ôm trọn lấy Thẩm Thiên Nhạc.
Không giống... Thẩm Thiên Nhạc chỉ cảm thấy nếu mình nói như vậy sẽ có một người liên tục nói ra những cái tên, bắt cô làm theo đúng ý người đó. Rõ ràng là người có tính tình chẳng khác nào trẻ con, luôn thích làm nũng với cô. Nhưng Tề Hiên thì khác...
Anh quay người cô lại, Thẩm Thiên Nhạc cùng Tề Hiên mặt đối mặt với nhau. Ánh mắt anh tràn ngập hình bóng của cô, xinh đẹp, dịu dàng lại có phần tinh nghịch, nhưng trong mắt Thẩm Thiên Nhạc tất cả mọi thứ đều ảm đạm, âm trầm. Màu sắc giống như chỉ dừng lại giữa trắng và đen.
Bất chợt anh cúi đầu xuống, hơi thở ấm nóng của người đàn ông phả ngay trên chóp mũi Thẩm Thiên Nhạc. Tim cô nhói lên, cảm thấy như bên trong bị xé rách, máu đang không ngừng chảy ướt đẫm trong lồng ngực trái thắt quặn.
Thấy Thẩm Thiên Nhạc không phản ứng lại, Tề Hiên cúi đầu xuống thấp hơn, đến khi môi hai người chỉ cách nhau vỏn vẹn chưa đầy một centimet thì bất chợt cô đẩy mạnh anh ra. Gương mặt Thẩm Thiên Nhạc tái nhợt, cô hớt hải chạy đi bỏ lại Tề Hiên đứng đó.
Không chỉ mình cô mà ngay cả Tề Hiên. Trái tim cả hai sớm đã hằn sẹo. Kẻ yêu nhưng không gặp được, không nhớ được, kẻ yêu nhưng không được đáp lại. Tất cả đều vô cùng đau đớn. Đau đớn đến mức đã thành thói quen có thể chịu đựng được.
Nhưng vẫn còn một người khác, người không chỉ mang trái tim hằn sẹo mà ngay cả tinh thần lẫn thể xác đều mục nát thối rữa. Chính là vì người đó cho rằng ai kia sẽ có thể chữa lành vết thương lòng của mình, nhưng đến cuối cùng cũng nhận ra mình đã quá tin vào những thứ không tồn tại...
Lúc đưa Thẩm Thiên về Thẩm gia, Tề Hiên cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Anh như vậy lại làm bầu không khí chật hẹp trong xe thêm ngột ngạt.
Sau cùng suốt cả quãng đường, cả hai đều không nói với nhau câu nào. Trừ câu tạm biệt lúc Thẩm Thiên Nhạc đến nơi vào trong nhà.
Tề Hiên lặng đứng trước cửa Thẩm gia chừng thêm năm phút, sau đó anh mới rời đi. Thẩm Thiên Nhạc vừa vào đến nhà liền một mạch đi lên lầu nhốt mình vào trong căn phòng dành cho khách.
Nơi này khiến cô cảm thấy quen thuộc, nên lúc nào trong lòng thấy bứt rứt Thẩm Thiên Nhạc sẽ đóng cửa ngồi im lặng trong đây. Mặc cho ánh sáng yếu ớt bao trùm lên cô...
Chỉ có Thẩm Thiên Nhạc là quên mất, nơi này vốn dĩ đâu phải phòng dành cho khách. Nó là nơi mang theo mùi hương của anh, hơi thở của anh, tất cả những thứ tốt đẹp nhất của anh bây giờ lại biến thành căn phòng trống rỗng dành cho khách.
Thẩm Thiên Nhạc mệt mỏi nằm xuống chiếc giường lớn, mắt cô mơ hồ thấy gương mặt ai đó. Cuối cùng vẫn không đánh thắng cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Một tuần nữa trôi qua, Thẩm Thiên Nhạc cùng Tề Hiên đi thử đồ cưới. Váy được đặt may riêng cho cô, còn khách mời thì chỉ mời những người thân quen trong gia đình nên hầu như khá kín tiếng.
Hôm hôn lễ diễn ra, bên ngoài lễ đường, nơi không ai để ý nhất có một người đàn ông lặng lẽ đứng đó nhìn người con gái mình yêu nắm tay một người đàn ông khác cùng bước vào lễ đường, mà không phải là anh.
Lễ đường được trang trí trang trọng, màu chủ đạo là màu trắng thuần khiết, ngay cả thảm trải cũng là màu trắng. Đèn chùm sáng loáng treo giữa lễ đường rực rỡ. Nhưng bù lại trên khắp nơi trong lễ đường đều được phủ bởi hoa hồng đỏ rực. Hai hàng ghế trải dài chật ních khách mời. Họ cùng nhau nói chuyện rôm rả và chờ đợi cô dâu xinh đẹp cùng chú rể xuất hiện.
Trong phòng chờ, Thẩm Thiên Nhạc khoác trên mình chiếc váy cưới trắng muốt, dù bụng cô có nhô cao nhưng vẻ xinh đẹp cũng không vì thế mà bị mờ nhạt.
Tô Doãn Đình từ ngoài đẩy cửa bước vào trong, cô nhìn chiếc váy trắng trên người Thẩm Thiên Nhạc sau đó lại nhìn xuống cái bụng đã nhô cao kia.
"Ngày mấy là bé con ra đời nhỉ." Tô Doãn Đình tiến đến cùng nhìn Thẩm Thiên Nhạc trong chiếc gương lớn. Nó phản chiếu bóng hình của cả hai người.
"Cô cũng thắc mắc sao?" Thẩm Thiên Nhạc ngồi xuống cái ghế gần đó, đưa mắt nhìn Tô Doãn Đình đang chật vật kéo cái váy đang mặc trên người.
Mất một lúc lâu sau, Tô Doãn Đình khó khăn ngồi xuống ghế đối diện với Thẩm Thiên Nhạc. "Ai cũng thắc mắc mà, đến lúc đó tôi muốn có một vé được làm mẹ nuôi. Được không?"
Từ lúc Tề Hiên cùng Thẩm Thiên Nhạc qua lại với nhau. Cô đã gặp được Tô Doãn Đình. Tề Hiên nói cô ấy là bác sĩ riêng của Tề gia, nên luôn ở nhà của anh. Cũng từ đó hai người thường xuyên nói chuyện với nhau, rồi dần trở nên thân thiết.
"Làm mẹ nuôi thì cũng phải có tiêu chuẩn."
"Thôi bỏ đi! Tôi thấy mình không làm được rồi."
Thẩm Thiên Nhạc cười với Tô Doãn Đình. "Tôi tưởng cô sẽ cố gắng chứ?"
"... Nếu tiêu chuẩn cao quá thì có lẽ là không làm được."
"Vậy đành hạ thấp tiêu chuẩn làm mẹ nuôi của tôi xuống thôi!"
Tô Doãn Đình nhìn lên đồng hồ treo phía trên cao, đột nhiên giọng cô chùng xuống. "Đến giờ rồi, mau ra ngoài đi."
"Ừm!" Thẩm Thiên Nhạc khi nghe nói đã đến giờ rồi, không hiểu sao cô lại thấy khó chịu. Tim cô nhói lên, giống như cô đã thất hứa với ai đó, một lời hứa vô cùng quan trọng.
Nhưng sau cùng, chuyện gì đến vẫn phải đến, cô ra khỏi phòng chờ đi đến nơi có người đàn ông đang chờ đợi cô...
Cánh cửa lớn của lễ đường mở ra, bên trong ánh sáng chói lóa chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Nhạc. Cô sững người, người đứng trên lễ đường không phải Tề Hiên mà là một người khác. Người đó... đang cười với cô, nhưng do ánh sáng quá chói nên Thẩm Thiên Nhạc không thể nào nhìn rõ mặt.
Cô đứng bất động tại đó, từng cánh hoa hồng đỏ rực bay lượn giữa không trung. Nó rơi xuống tóc Thẩm Thiên Nhạc, rơi quệt qua gò má của cô chạm vào nước mắt đang ngưng đọng.
Cánh hoa mang theo nước mắt rơi xuống thảm trải trắng tinh giống như vật rơi vào hồ nước làm lay động cả mặt hồ tĩnh lặng.