Dắt Sói Lên Giường

Chương 7: Con Trai Của Chủ Tịch Thẩm




Thẩm Thiên Nhạc câm nín, không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ biết mặt Thẩm Quân ngày càng gần mặt mình, hơi thở ấm nóng của anh kề sát bên lỗ tai. Cô nhắm chặt hai mắt, nhưng mãi một lúc vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Đến khi mở mắt, Thẩm Thiên Nhạc thấy Thẩm Quân đang mỉm cười nhìn mình, anh đưa tay đoạt lấy ly nước trên tay Thẩm Thiên Nhạc.

"Tôi cũng xuống để uống nước, chị không cần phải nhắm mắt lại làm gì. Tôi không có ý định hôn chị đâu."

Thẩm Thiên Nhạc: "..." Đầu cô như bốc khói, chỉ muốn nhào đến đấm cho tên này mấy phát.

Nói rồi Thẩm Quân quay người đi lên lầu.

Thẩm Thiên Nhạc ngơ ngác đứng im tại chỗ, chợt nhận ra là mình đã suy diễn lung tung. Hai má cô đỏ lên quên cả việc uống nước. Cô cũng không biết mình quay lại phòng ngủ bằng cách nào, chỉ biết sáng sớm lúc mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường.

Sáng thứ hai Thẩm Quân đã dậy từ sớm. Lúc xuống nhà Thẩm Thiên Nhạc thấy anh đang ngồi ở phòng khách cùng Thẩm Minh Hạo nói gì đó, anh mặc một bộ vest đen sọc xám nhạt ôm sát vào người. Từng điểm nổi bật trên cơ thể hiện rõ sau lớp quần áo. Thân hình cường tráng, bờ vai rộng vững chắc khiến Thẩm Quân càng thêm trưởng thành hơn.

Thường ngày Thẩm Thiên Nhạc chỉ thấy Thẩm Quân mặc quần áo thể thao thoải mái. Hôm nay mặc như vậy lại có chút không quen.

Tên nhóc này sao lại đẹp trai như vậy chứ. Thẩm Thiên Nhạc đấu tranh tư tưởng không để bản thân bị nhan sắc yêu nghiệt kia ra mê hoặc.

Cô bước xuống lầu tiến về phía họ: "Ba! Con chuẩn bị xong rồi, mình đi thôi."

Nghe thấy giọng nói, Thẩm Quân ngước mắt lên nhìn. Chỉ là vừa nhìn thoáng qua ánh mắt anh liền tối lại, tỏ vẻ rất khó chịu.

Trên đường đến Thẩm thị, Thẩm Minh Hạo ngồi một xe, còn Thẩm Quân cùng Thẩm Thiên Nhạc ngồi xe khác theo sau.

Từ lúc lên xe Thẩm Quân đã không nói một lời, đã thế gương mặt lại càng nhăn nhó. Thẩm Thiên Nhạc nhìn thấy biểu cảm này thì cũng chịu hết nổi.



Cô rướn người về phía anh: "Sao thế? Không thích đi làm à?" Ăn chơi lâu như vậy, bây giờ lại bị trói buộc bởi công việc nghiêm túc làm sao cậu ta chịu đựng được. Thẩm Thiên Nhạc mím môi cười thầm.

Thẩm Quân một lần nữa nhìn quét qua người cô. Anh nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đôi vai gầy cùng hai cánh tay trần. "Chị đừng có ăn mặc như thế được không? Tôi không thích."

Thẩm Thiên Nhạc nghe thấy vậy thì bật cười. "Sao lại không thích, tôi mặc thế nào cũng đâu liên quan đến cậu."

Thẩm Quân: "Cái váy này chị không thấy mỏng hả? Đã thể còn hở hết cả cổ ra ngoài, còn nữa... vai, rồi tay cũng hở kìa. Tại sao phải mặc ôm sát vào người thế làm gì? Nói chung là quá hở hang, tôi không thích chị bị người khác nhìn chằm chằm..."

Thẩm Quân nói một tràng một hồi khiến Thẩm Thiên Nhạc không biết nên cười hay mếu. Cậu ta như vậy là đang lo lắng cho mình sao?

Hôm nay là ngày ra mắt Thẩm Quân với Thẩm thị, cô đến với tư cách là con gái của chủ tịch tập đoàn chứ có phải là nhân viên đâu mà anh bắt cô ăn mặc kín cổng cao tường. Hơn nữa nói nhiều như vậy chốt lại vẫn là không muốn cô bị nhìn chằm chằm. Tìm đâu ra được đứa em trai hờ thế này đây?

Từ trước đến nay trong những buổi tiệc hay ra mắt tập đoàn cô không phải cô vẫn mặc thế sao. Mặc như vậy thì có gì không được chứ. Không chỉ mình cô mà ngay cả những tiểu thư nhà khác cũng ăn mặc như thế, thậm chí còn quá đáng hơn.

"Tóm lại tôi không muốn chị mặc như vậy." Thẩm Quân cởi áo vest ra choàng lên người Thẩm Thiên Nhạc.

"Cậu cứ giữ lại mặc đi, tôi không cần." Thẩm Thiên Nhạc gạt tay anh ra nói tiếp. "Sắp đến Thẩm thị rồi, ăn mặc phải đàng hoàng chút. Nào! Mau mặc vào đi."

Thẩm Thiên Nhạc lấy áo ra đưa cho Thẩm Quân, đợi anh mặc vào rồi còn giúp anh cài lại cúc áo đàng hoàng.

Xe dừng. Thẩm Thiên Nhạc cùng Thẩm Quân bước xuống xe theo sau Thẩm Minh Hạo tiến vào Thẩm Thị.

Nhân viên đã tụ lại đứng sẵn thành hai hàng đồng loạt cúi chào. "Chào chủ tịch."

Thẩm Minh Hạo không mấy quan tâm đi thẳng về phía tháng máy. Trước lúc đi còn dặn dò Thẩm Thiên Nhạc dẫn Thẩm Quân đi tham quan cùng làm quen với nhân viên trong tập đoàn.



Thẩm Thiên Nhạc níu tay Thẩm Quân. "Tôi dẫn cậu đi làm quen với Thẩm thị."

Thẩm Quân: "Ừm."

Đợi hai người đi rồi nhân viên cũng bắt đầu giải tán, riêng có một số nhân viên nữ tụ tập lại chỉ trỏ người đàn ông vừa được Thẩm Thiên Nhạc níu đi kia.

"Anh ta là vậy?"

"Không biết, nhưng trong cuộc họp hôm trước chủ tịch có nói là muốn ra mắt một người với Thẩm thị."

"Vậy chắc là người đó rồi."

"..."

Đang lúc bàn tán thì có một giọng nói chen vào cắt ngang. "Cậu Thẩm Quân là con trai của chủ tịch, sau này sẽ cùng chủ tịch quản lý Thẩm thị."

Con trai? Thẩm Quân?

Họ làm trong Thẩm thị này cũng không phải là ngày một ngày hai, nhưng việc chủ tịch đột nhiên có thêm một cậu con trai thì đúng là quá bất ngờ.

"Chú Cao! Người đó là con trai của chủ tịch thật sao?"

Cao Kỳ đẩy gọng kính. "Là con trai nuôi, do tiểu thư đem về."

"À..." Chỉ với câu này bọn họ liền hiểu ra. Đúng là muốn mơ tưởng một chút cũng không được. Hoá ra Thẩm tiểu thư còn có sở thích bao nuôi trai trẻ. Có điều cậu trai trẻ này có lợi quá rồi, vừa có được Thẩm tiểu thư xinh đẹp lại còn được Thẩm Minh Hạo giao cho Thẩm thị trong tương lai. Đời người mấy ai may mắn được như thế đâu.