Dấu Ấn Của Hoàng Tửu Ác Ma

Chương 20




Chương 18

Thiên Vẫn kinh hồn mở mắt thật to, lúc này mới phát hiện canh nóng đã gây tổn thương sống lưng rộng lớn nam tính ngăm đen kia, bị bỏng mảnh đỏ đậm, xem ra rất khó coi nha.

Nếu Đỗ Ưng Dương không xả thân đến che chở cô, canh nóng sẽ sối lên làn da mềm mại của cô,nhất định không chỉ có đỏ,mà là lập tức nóng đến nổi mụn nước.

“Dùng khăn lạnh cũng vô dụng, phải vào phòng tắm để dội nước lạnh.” Thiên Vẫn nhanh chóng phân phó, buông Tiểu Dụ còn đang khóc nức nở ra, dùng hai tay không vạch áo lên nửa người trên của Đỗ Ưng Dương. Ông trời!Khắp lưng hắn đều bị phỏng, nhất định là vô cùng đau nha!

Định Duệ mở nước lạnh, sau đó chạy vội trở về, lúc này lao thẳng tới trước mặt Tiểu Dụ.

“Không bị thương a?” Hắn ôm cô bé cẩn thận kiểm tra, giọng nói lo lắng.

Tiểu Dụ khóc thút thít, cánh tay gầy nhỏ ôm chặt cổ Định Duệ, ôm thật chặt giống như con gấu Koala bám trên người hắn.

“Tiểu Dụ,đừng sợ.” Cô bé tựa trong lòng Định Duệ.

“Không sợ, không sợ, anh đưa em đi lau sạch.” Vẻ mặt của Định Duệ càng khẩn trương, ôm Tiểu Dụ chạy lên lầu hai tìm thuốc trị phỏng.

Thiên Vẫn nhìn thấy trong mắt, nhịn không được hừ một tiếng.

“Đầu tiên là hỏi hắn,sao đó hỏi tiếp Tiểu Dụ, trong mắt con còn có người mẹ này không?” Cô bĩu môi đẩy Đỗ Ưng Dương vào phòng tắm, không so đo với tiểu khốn khiếp này nửa.

Vòi hoa sen chảy ra bọt nước lạnh như băng xuống đầy đất,cô đứng ở cửa phòng tắm,bắt đầu cởi quần áo của hắn,động tác thuần thục như đang chăm sóc đứa bé.

“Đau không?” Cô hỏi, nhìn thấy những vết phỏng nhíu mày.

Đỗ Ưng Dương lắc đầuđể cô tùy ý cỡ nút dây lưng, kéo quần dài xuống nửa người.

“Đâu có thể nào không đau? Anh là người có da có thịt chứ không phải làm bằng bằng sắt, nếu đau thì nói một tiếng,không có gì phải mất mặt.” Cô lải nhải nói, đem dây lưng bỏ qua, cởi bỏ núc quần, mạnh mẽ lôi kéo, phái nam bên trong quần lót làm cho cô sửng sốt.

Ack, xuất hiện trước mắt không phải là quần lót phim hoạt hoạ mà cô thường thấy……

Ban nãy cỡi thuận tay nhưvậy là vì tình huống khẩn cấp cô nhất thời hồ đồ đem hắn trở thành Định Duệ, vội vã muốn xử lý chỗ bị phỏng này.

Nhưng mà sau khi cởi ra quần dài cô mới phát hiện, “Cảnh quan” trước mắt cùng Định Duệ xê xích nhiều quá. Tuy nói là cha con nhưng chung quy tuổi tác chênh lệch,cái khác không nói, chỉ là cái này…… Ack, còn có phân biệt trên dưới a!

Máu nóng xông lên trên mặt cô xấu hổ quay đầu sang một bên, hai má một mảnh đỏ hồng.

Cô ngẩng đầu lên phát hiện Đỗ Ưng Dương đang cúi đầu, ánh mắt đoạng lại ở trên mặt cô, mà cô đang ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, đối diện phái nam đang nhô lên của hắn, tư thế vô cùngái muội……

Thiên Vẫn sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, bất đắc dĩ mất trọng tâm cả người ngã về phía sau.

“A!” Cô bối rối hô nhỏ, tiếp theo một tiếng trống vang lên, đầu móng tay đụng lên vách tường, đau đến cô nhe răng trợn mắt liên tục hít không khí.

“Không sao chứ?” Trên đỉnh đầu truyền đến câu hỏi.

“Không sao, không sao.” Thiên Vẫn xoa cái ót cô gắng tỏ ra kiên cường,khó khăn đứng lên,cũng không hề nhìn cái chỗ làm cô đỏ mặt tim đập mạnh.“Anh tự mình cỡi quần áo dùng nước lạnh dội sơ, em sẽ vào trong tủ lấy thuốc mỡ ra.” Cô vội vàng muốn chạy trốn.

Cô còn chưa bước được mấy bước, eo bỗng nhiên căng thẳng, đầu tiên là hơi nóng vờn quanh, tiếp theo là nước lạnh ẩm ướt ý đột nhiên vây quanh người.

Thiên Vẫn hét lên một tiếng, trong lúc không phòng bị liền bị xối nước lạnh cả người ướt đẫm.

“Em chỉ bảo anh tự vào, chứ không bảo anh kéo em vào nha!” Cô ở trong nước hét lên muốn chạy đi,nhưng cánh tay của Đỗ Ưng Dương lại ôm càng chặt,nói rõ là không chịu buông ra.

Thật ra người bị phỏng không phải là cô, người đàn ông này tại sao lại kéo cô vào nước lạnh nha?

“Buông tay.” Cô cảnh cáo nói.

Đỗ Ưng Dương không để ý ngoảnh mặt làm ngơ.

Cô thở hổn hển một hơi,rồi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi ma chưởng. Nhưng mà sức lực của hắn quá lớn,cô căn bản không phải đối thủ, ngay cả eo bị ôm chặt cũng tránh không khỏi,sức lực thật lớn vừa chuyển,cô giống như búp bê vải giống như bị cầm lên, dán lên mặt tường cách cửa phòng tắm rất xa.

Gạch men sứ lạnh như băng làm cho cô không khỏi phát run. Mà mà sau đó phái nam to lớn thật chặc dựa vào cô, làm cho cô càng run rẩy.

“Ack……” Bởi vì quá kinh hãi, Thiên Vẫn chỉ có thể phát ra đơn độc âm tiết.

Đỗ Ưng Dương ép tới rất chặc,than thể hai người trong lúc đó không có khe hở gì, mỗi một tấc làn da đều đang kề sát,cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập cuồng loạn, lại phân không rõ đó là tim ai đập.

“Buông.” Cô thấp giọng nói, cuối cùng nhìn thấy trong con ngươi đen dấy lên ngọn lửa đặc thù.

“Không.” Hô hấp như lửa đốt cùng với giọng khàn khàn cự tuyệt, hắn lấy hai tay vây quanh,ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô.

“Không được náo loạn,em vừa mới đụng vào đầu bây giờ muốn đi bôi thuốc.”Cô đáng thương nói, hy vọng đại dã lang có thể đồng tình,để tránh cho hắn nổi lên thú tính quyết định lập tức hưởng dụng cô.

Cánh tay cứng như sắt vẫn không buông ra, chẳng qua là đưa tay trái nhập vào mép tóc của cô.

“Đau không?” Bàn tay to lớn đặt tay lên tóc cô, xoa lên chỗ đau kia.

“Đương nhiên đau.” Cô cố gắng giả dạng thành tiểu đáng thương, hy vọng hắn có lòng từ bi. Hắn xoa lên đầu cô, làm cô khẩn trương cực kỳ, không yên bất an, không biết hắn muốn làm cái gì. Không phải trong phòng tắm này,hắn muốn quấy rối cô nha? Người đàn ông này kích động chẳng lẽ cũng không chọn địa điểm sao?

Đỗ Ưng Dương phủ phía dưới, cô cảnh giác cao đến nỗi dường như thét chói tai ra tiếng ──

Hắn lấy môi hôn lên tóc của cô, sau đó đem môi hôn lên chỗ đau kia.

Đột nhiên có cử chỉ như vậy làm cho Thiên Vẫn không thể nhúc nhích, thét chói tai toàn nuốt hồi trong bụng,cả người cứng ngắc.

Cô có thể cảm giác được môi của hắn thật nóng một đường ẩm ướt hôn xuống, hơi thở nóng bỏng phả qua tai cô, lướt qua bên má rồi xuống môi.

Không thể tưởng tượng người đàn ông bá đạo cuồng ngạo lãnh khốc như thế lại có cử chỉ dịu dàng như vậy, mềm mãi cẩn thận làm cho cô muốn khóc, giống như cha cô hết lòng giữ tâm can bảo bối trong lòng bàn tay.Cô cắn môi kháng cự cảm giác tê dại do Đỗ Ưng Dương dẫn phát, cũng kháng cự cảm giác tán loạn kỳ lạ trong lòng.

“Đừng cắn chính mình.” Hắn trầm trọng hô hấp dựa gần vào cô.

Cô rõ ràng nhớ rõ, từng nghe qua những lời này ở đâu.Khi đó bọn họ trần trụi ôm nhau, mà môi của hắn đang nhấm nháp vật non mềm ướt át giữa hai chân cô, lấy đầu lưỡi true đùa cô, lấy răng hành hạ cô……

Ngượng ngùng nhớ lại làm cho cô than nhẹ ra tiếng, mềm mại rên rỉ ở trong phòng tắm,càng làm cho người ta hoài niệm.

Nước lạnh vẩy lên người, ướt đẫm vật liệu may mặc. Cô tuy rằng còn mặc áo sơmi, có thể nói là quần áo chỉnh tề nhưng mà sau khi thấm nước, vải áo dính sát vào trên người, như là hiện rõ từng tấc da thịt của cô,mà quần áo không còn tác dụng che đậy.

Tròng mắt đen đảo qua thân thể mềm mại của cô, hỏa diễm lại càng nóng vài phần.