Một năm sau, ta đang nghĩ ngợi công chúa sắp cập kê, chẳng biết lúc nào đến đây, bỗng nhiên nghe những khách nhân đang đàm luận chuyện quan trọng ở Nam Đô.
Ta gảy bàn tính dừng lại, vểnh tai lưu tâm nghe.
Có khách người uống một chén rượu: "Sau lễ cập kê của Văn Kha công chúa, bệ hạ liền hạ chỉ, lập công chúa làm trữ quân!"
Có người phun một ngụm rượu tới, phản bác: "Ngươi cử chỉ điên rồ đi, lấy ở đâu thông tin thất thiệt này? Thái tử khoẻ mạnh, lại lập công chiếm đánh Kim trướng Hãn quốc, bệ hạ làm sao có thể vượt qua hắn truyền vị cho công chúa nhỏ tuổi."
"Ai, ngươi cái này không biết đi, Thái tử đã từ quan đi Bắc Mông, truy tìm Tây Lâm quận chúa rồi." Có người cười một tiếng, khoe khoang tin tức linh thông.
"Thì tính sao?" Người phun rượu nói, "Thái tử tra biên giới là lẽ thường, coi như thích quận chúa, đến lúc đó cũng sẽ thành hôn với quận chúa Bắc Mông thôi."
"Muốn tin hay không, hai ngày nữa dưới cổng thành sẽ bố cáo." Vị tkhách thứ nhất đàm luận, uống rượu cũng không tức giận, cười ha hả.
Hắn chắc chắn như thế, những người còn lại cũng là thật nửa tin nửa ngờ.
Nhưng còn có người nói thầm lấy: "Làm sao thật là có có người chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn”
Ta ngơ ngác đứng đấy, trong đầu một mớ bột nhão, công chúa nếu thay thái tử, vậy liền không thể gả đi Bắc Mông, Triết Anh làm sao bây giờ, đổi lại là danh môn quý nữ của Nam Đô,?
Hay là, hắn sẽ gả đến Nam đô?
Nghĩ đến Triết Anh người mặc hỉ phục, được trùm khăn cô dâu, từ xe kiệu bên trên bước xuống, ta rùng mình một cái.
Ngày thứ hai, Sơn Trà thở hồng hộc chạy tới, kéo tay ta chạy.
Trong tay của ta bút đều chưa kịp buông xuống, gấp đến độ gọi: "Sơn Trà, ngươi làm cái gì vậy?"
"Mau tới, Hồng Đậu xem đi, tin tức kia là thật!" Nàng lôi kéo ta chạy qua phố dài, chen lên đámngười ồn ào, quả nhiên thấy được bố cáo. Giấy vàng chữ đen, viết phế đi vị trí Thái tử, từ nay công chúa tiếp nhận, xuất cung khai phủ, tham nghị chính sự.
Đám người ồn ào đều tán đi, ta mới hoàn hồn.
Ta hốt hoảng quay người, nhìn thấy Vương Diệc trong các tay cầm muôi tay ôm hài tử tại phía ngoài đoàn người, nhíu mày nói: "Chưởng quỹ đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, Niệm Niệm tỉnh một mực khóc, để cho ta phải chạy đi tìm."
Hài tử trong n.g.ự.c hắn mới hơn trăm này khóc đến nước mắt chảy ngang, trông vô cùng đáng thương.
Ta buồn nản tiếp nhận hài tử, hỏi: "Chính là đang giờ cơm, ngươi đi như thế thì cửa hang làm sao."
Hắn liếc mắt: "Ngươi cùng Sơn Trà không ai đáng tin cậy, ta lại không quản, tùy ý để con bé khóc ngất đi sao?"
Ta khúm núm chịu tội, Sơn Trà cũng ỉu xìu mà không dám nói lời nào.
Một nhóm bốn người bước vào Duyệt Hương Lâu, bên trong chen chen chúc chúc đều là người, hiển nhiên là không rõ ràng tại sao đến ăn mà trong quán chẳng có ai.
Vương Diệc cao giọng: "Khách quan đừng vội, chúng ta đều trở về rồi, muốn cái gì cứ thoải mái gọi." Ta ngước mắt, một chút trông thấy trong đám người một bóng lưng quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm
Một khắc này, thời gian kéo đến thật dài, hắn chậm rãi quay người, lộ ra gương mặt rõ rang..
Ta dường như bị trời trồng.
Ánh mắt của hắn rơi vào hài tử trong n.g.ự.c ta, lại liếc mắt nhìn ta Vương Diệc bên cạnh ta đang ân cần chào hỏi đám người, nụ cười vốn ấm áp đông cứng lại trên môi.
Vương Diệc gặp hắn còn đứng đấy, đi qua cười hỏi: "Khách quan ngồi bên này, muốn ăn uống chút gì không?"
Triết Anh lạnh lùng nhìn hắn, từ trong hàm răng gạt ra một câu: "Cút."
Vương Diệc nhíu mày: "Ngươi......"
Sơn Trà hoả tốc xông tới, một tay lôi kéo cánh tay Vương Diệc, đem người kéo tới bếp sau.