Đâu Cần Em Nói Tiếng Cảm Ơn

Chương 2: Công việc mới




Lên xe tầm 10 phút, Vy Vy được bác lái xe đưa tới căn biệt thự thứ hai, mang phong cách Indochine đặc trưng tinh tế, sang trọng với gam màu trắng kiêu hãnh phản ánh "Gu" thẩm mĩ của gia chủ không tồi, tuy không bề thế như biệt thự chính nhưng phảng phất sự thân thiện, hài hòa. Giờ chỉ có dấu hỏi to đùng với Vy Vy, liệu chủ nhân của nó có dễ chịu như nó không? Thui kệ, làm công ăn lương, cứ lo việc mình trước vậy. Mang tinh thần sẵn sàng vào "cuộc chiến" Vy Vy hăng hái kéo valy theo bác lái xe vào nhà. Đón cô là bác gái cũng tầm 60 tuổi, tóc búi cao gọn gàng, quần áo còn thoang thoảng hương xả vải giống loại nhà cô hay dùng, chợt khiến Vy Vy dâng lên cảm giác quen thuộc, bác đón cô vào nhà, niềm nở hỏi: "Cháu gái đi đường có mệt không, lát bác làm bữa trưa, có kiêng ăn cái gì để bác tránh?"

Vy Vy hơi ngạc nhiên tự nhủ: Má ơi, bác ấy ân cần thật, mình đến làm công mà được đón tiếp cẩn thận thế.

Vy Vy không giấu được nụ cười đến tận mang tai, nhanh nhảu trả lời:

"Cháu chào bác ạ, cháu tên Vy Vy, nay tới làm, có gì bác chỉ bảo cháu với ạ, cháu cái gì cũng ăn luôn ạ, bác chu đáo quá."

Cô nàng bụng bảo dạ xem ra đi chuyến này có ý nghĩa rồi, hí hí. Bác gái tiếp lời: "Gọi bác là bác Hậu nhé, bác chuyên lo bếp núc, còn có cô Lan, cô Tâm dọn dẹp, làm vườn và chú Thắng lái xe bên nhà chính vừa đưa cháu qua đây."

Vy Vy tò mò hỏi: "Thế quản gia cũ nhà mình đâu bác? Có phải về hưu không ạ?"

Bác Hậu nhìn cô tủm tỉm cười: "Trước giờ chưa có ai quản gia hết, bác làm đây 8 năm, ai lo việc người nấy thôi. Bà chủ muốn củng cố lại cho nề nếp nên tháng trước đã tìm quản gia. Cả tháng rồi, giờ bác mới thấy cháu đến đầu tiên. Cậu chủ trước giờ cũng dễ chịu, phần lớn thời gian trong phòng riêng, thi thoảng có đi công chuyện và về nhà chính. Phòng cháu trên tầng 2, để bác đưa đi nhé. Nhớ là trong nhà không nên gây tiếng ồn, cậu chủ làm việc trí óc, không thích ồn ào đâu."

Vy Vy nghiêm túc lắng nghe từng lời dặn dò của bác Hậu, cô sẽ lưu ý ghi nhớ từng thông tin. Còn một thắc mắc to đùng phải hỏi: "Bác Hậu ơi, thế cậu chủ hiện có trong nhà không ạ?"

"Không có, nay cậu ấy lái xe ra ngoài, tối cậu ấy mới về. Nào nhanh theo bác lên phòng cháu thôi."

Vy Vy nhanh nhẹn theo bác lên phòng, tay vịn cầu thang gỗ sáng bóng, mát lịm, nội thất cũng chủ yếu đồ gỗ tông nâu, vàng, trắng vừa đi cô vừa quan sát, cảm thán nhà đẹp mê ly. Rất nhanh đã tới phòng cô, bác Hậu đưa cô chìa khóa và dặn dò thêm mấy câu trước lúc đi xuống. Vy Vy vẫn duy trì nụ cười hết sức chân thật, quan sát căn phòng không trang trí cầu kỳ mà rất nhã nhặn, có cả nhà tắm hiện đại. Ném phịch thân thể xuống giường, hai tay dang rộng thoải mái: "Tèn tén ten, như đi nghỉ dưỡng vậy trời, khởi đầu thế này có phải hoàn mĩ không, dù cho cái cậu chủ kia có thế nào thì môi trường này, có bà chủ, bác Hậu, chú Thắng cô đã gặp hôm nay rất đáng để cô cố gắng hết mình."

Dọn dẹp đơn giản đồ đạc cá nhân xong, Vy Vy nhanh chóng xuống tìm bác Hậu. Không khó để cô tìm vị trí bếp. Bác Hậu đã đeo tạp dề, nhanh nhẹn, thoăn thoắt đi lại trong khu vực bếp. Bếp thiết kế cũng cực thoáng, còn có view nhìn ra vườn. Vy Vy cũng nhanh hòa nhập, cô chủ động tới cùng hỗ trợ bác Hậu nấu ăn. Hai bác cháu tuy mới quen mà như lâu chưa gặp, Vy Vy cũng tranh thủ hỏi thêm bác nhiều hơn. Từ bếp có thể quan sát thấy khu vườn rất đẹp, thảm cỏ xanh, cây, hoa đủ màu sắc, có lát những viên gạch nối tiếp nhau làm lối đi, cuối khu vườn còn có bể bơi. Vy Vy càng nhìn càng cười tít mắt, cô coi đây quả là một trải nghiệm rất xứng đáng. Bữa trưa có canh cá nấu chua, trứng hấp vân và salad dưới đôi tay tài tình của bác Hậu một loáng đã xong. Vy Vy thắc mắc: "Buổi trưa chỉ có bác cháu mình ăn thôi ạ, mọi người không ăn cùng bác cháu ta ha bác?"

"Cô Lan dọn dẹp buổi sáng, cô Tâm phụ trách làm vườn, hai cô ấy xong việc là về, chú Thắng thì chủ yếu ở nhà bên kia, bác làm từ sáng tới hết bữa tối, xong cũng về, tối chỉ có cậu chủ thôi."

Oạch, Vy Vy bắt đầu đấy thấy vấn đề rồi, tối chỉ có cô với cậu chủ trong biệt thự thôi sao, đùa cô à, nam nữ thụ thụ bất thân nhá. Bác Hậu nhanh nhẹn gắp thức ăn cho cô, tiếp tục thao thao: "Cháu yên tâm, cậu chủ thích yên tĩnh nên chỉ ở trong phòng thôi, cậu ấy làm việc, ăn ngủ cũng trong ấy, à mà còn có Mập nữa, nãy giờ chưa thấy Mập đâu chắc lại đi đâu ngủ rồii"

"Mập là ai vậy ạ?" Vy Vy không khỏi tò mò.

Bác Hậu rút điện thoại, lướt lướt rồi đưa cô xem trong màn hình là con mèo Ba Tư lông trắng, xám ú nu đang híp mắt thư giãn trên sopha, không quên giới thiệu: "Nó là con mèo cưng của cậu chủ nuôi, chảnh lắm, bác chỉ chụp ảnh được lúc nó ngủ thôi, chứ nó mà dậy thì mặt cau có kiểu chớ tới gần ấy, ha ha."

Trong đầu Vy Vy chợt xuất hiện câu nói: Chủ nào tớ nấy, chắc nó lây chủ nó thôi.

Cô có chút hồi hộp, tò mò chờ tối nay gặp cậu chủ, ai cần gặp cũng phải gặp thôi. Cô là người làm công, phải diện kiến để còn biết đường làm việc thế nào chứ. Vy Vy ăn uống thoải mái cùng bác Hậu rồi chủ động dọn dẹp, rửa bát. Bác nhanh nhẹn ngăn cô lại. "Để đấy cho bác, bác dọn một loáng là xong, cháu đi sắp xếp phòng rồi nghỉ đi, việc trong nhà bếp cứ để bác, cái gì để đâu bác quen rồi, nhá đi lên đi."

Dưới sự đốc thúc của bác, Vy Vy đành lên phòng mình. Cô mở cửa sổ cho thoáng, cửa nhìn ra cổng chính, góc nào view cũng đẹp, giờ mới để ý hai cây tùng la hán tán rộng, tạo dáng kỹ càng gần cổng, xung quanh cỏ cây, hoa lá đủ loại nơi đây đúng là được chăm sóc rất tốt. Vy Vy mở điện thoại, giờ đã qua một giờ trưa, cô đi thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi ngủ một giấc. Căn phòng thoải mái, giấc trưa yên bình, lúc Vy Vy tỉnh dậy đã hơn 3 giờ chiều. Cô quyết định đi tắm, xong xuôi buộc tóc gọn gàng, tô một lớp son dưỡng hơi phớt hồng, dù sao cũng không cần trang điểm làm gì, trông tươm tất là được rồi. Valy mang theo vỏn vẹn 05 bộ đồ đơn giản, hai bộ ngủ, cũng coi là đủ mặc. Vy Vy chọn sơ mi xanh da trời kẻ trắng, quần kaki suông dài mầu nâu sữa, chẳng biết mặc gì cho phù hợp, thôi thì ăn mặc gọn gàng vẫn là thượng sách vậy.

Lúc Vy Vy xuống nhà, đã thấy thêm một người nữa bên cạnh bác Hậu. Cô đoán là một trong hai cô cô Lan hoặc cô Tâm. Thấy cô xuống, cô ấy vẫy vẫy tay: "Vy Vy lại đây ăn hoa quả đi cháu."

Cô lễ phép chào hỏi và ngồi xuống bàn ăn. Bác Hậu ân cần: "Đây là cô Tâm, Vy Vy nhé, lát cháu có thích ra vườn xem rau thì đi cùng cô ấy, cây cối ở đây một tay cô ấy chăm sóc hết đấy."

Cô Tâm cũng nhiệt tình không kém bác Hậu, Vy Vy cảm thấy mỗi ngày tiếp xúc với các bác, các cô thế này cũng là sự may mắn của cô. Trước cô cũng rất thích môi trường làm việc của mình ở trung tâm Tiếng Anh. Học trò của cô chủ yếu từ cấp tiểu học tới Trung học, khá ồn ào nhưng luôn sôi nổi, chúng làm đủ trò nghịch ngợm, chọc cô cười, bất giác nhỡ lũ trò ghê. Cô Tâm cắt ngang suy nghĩ của Vy Vy: "Cháu đã có bạn trai chưa? Nhà cô còn mấy thằng cháu zai chưa vợ, cô giới thiệu cho."

Vy Vy cười tủm tỉm: "Cháu chưa cô ạ, cháu còn tập trung công việc đã ạ, khi nào cháu ế báo động đỏ cô làm mối cho cháu nhé."

Cô Tâm xua tay: "Ai chứ, cháu là cô duyệt luôn, lát đi thăm vườn rau với cô, cô liệt kê từng đứa cho cháu chọn."

Ba người phụ nữ thành cái chợ trong bếp, cười cười nói nói, trong không gian căn biệt thự vì thế mà có sức sống hơn. Chiều tắt nắng, Vy Vy theo cô Tâm ra vườn, thì ra ngoài cây cối, hoa lá còn có góc vườn trồng rau. Cô Tâm quả tài tình thật. Giàn cà chua lốm đốm quả vàng, đỏ sai chĩu chịt, chắc chắn cà chua trong salad, canh cá hôm nay cô ăn cũng từ vườn đây mà ra. Vy Vy thích thú, ngắm nghía vườn rau. Ngoài cà chua có cả ớt, xà lách, cải thảo, lưa leo, hương thảo và húng bạc hà. Vy Vy chợt nghĩ trong đây đúng là không nhàm chán, đi ngắm chỗ này, chỗ kia cũng hết ngày (Ủa, rồi bà đi làm hay đi chơi mà nghĩ kỳ vậy trời). Hai cô cháu loay hoay quanh vườn cũng hơn 6 giờ, cô Tâm lại đi tưới cây quanh nhà, Vy Vy lại trở vào bếp với bác Hậu. Bác Hậu đang lau khu bếp sáng loáng, thấy Vy Vy trở vào nhà bác dặn: "Vy Vy à, ăn tối đi cháu, tí bác với cô Tâm về, cháu chờ cậu chủ về nhé, chắc hơn 9 giờ tối cậu ấy mới về."

Bác vừa thấy con Mập loanh quanh đây, cháu chơi với nó cho đỡ buồn. Cháu lại đây bác chỉ hệ thống điện cho cháu nhé. Hai bác cháu sau màn dặn dò một lúc là bác Hậu với cô Tâm rủ nhau ra về. Căn biệt thự bỗng trống vắng thấy rõ.