Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu

Chương 27: Psycho pass - take 12




Dịch & biên: Trần Bì



Có lẽ vì là người xếp đầu bảng trong ngành Tâm lý học, danh tiếng của Kougami trong giới sinh viên hình như rất cao. Ở trên đường, sinh viên mà hai người gặp phải mười người thì hết chín là chào hỏi Kougami.



Đậu thần chú thích: Phần lớn là nam sinh.



Đậu thần lại chú thích: Cái này gọi là tuýp nhân vật điển hình cho việc chỉ chơi với đám nam sinh, không hứng thú và cũng không biết đối phó với con gái. Có thể tham khảo hình tượng một thanh niên đầu lĩnh bọn con trai ở thời trung học và chỉ có hứng thú với bóng rổ/việc học/huynh đệ. (→_→)



Có điều Tiểu Đậu cũng đồng thời chú ý tới là, hầu như mỗi một vị nam sinh khi chào Kougami, ánh mắt đều sẽ như có như không lướt qua người cô, phối hợp với biểu cảm muốn nói lại thôi... Sau đó lại bồi thêm một câu ----



''Chà, nhanh như vậy đã làm quen với bạn mới rồi, giỏi thật nha Kou.'' Đứng trước mặt hai người là một anh chàng vóc người vạm vỡ, hắn cười hì hì vỗ vai Kougami.



Kougami thuận miệng ''ờ'' một tiếng, ''Đi ăn cơm rồi, lát nữa gặp.''



Tiểu Đậu: Ha ha, để tôi vãn hồi tôn nghiêm cho anh (...). Này người anh em, anh có biết câu anh nói ban nãy đã được bao nhiêu nam đồng bào lấy ra chào hỏi Shin-gia chưa? Mới đầu Kougami còn có thể kiên nhẫn giải thích một câu ''Chỉ là giáo sư Kamohara bảo bọn tôi làm chung luận văn mà thôi'', đến lúc sau cũng lười trả lời.



Khụ, Đậu thần có lời khen cho cái tính thẳng thắn đó của Shin-gia.



Một trong các yếu tố thiết yếu của tình yêu học đường ---- Tin đồn ''Hai người kia không phải đang hẹn hò đấy chứ''... chẳng hạn.



Thế là, sau khi thành công dùng ''Hình tượng ra vào có đôi'' một đường tạo cảm giác tồn tại, cả hai rốt cục tới căn tin. (←3←)



---- Từ lúc hai người tiến vào nhà ăn, xung quanh thỉnh thoảng vẫn có tầm mắt đánh giá quét qua. Đậu thần không chút áp lực mặc cho họ xem, lúc nhận nước ngọt Kougami đưa tới càng cười thêm Shogo gấp bội (...).



# Bàn luận: Chúng ta vẫn chưa rõ quan hệ giữa học bá và cô gái xinh đẹp thần bí vừa chuyển trường bắt cặp đi ở phòng ăn ngày đó #.



Chờ Kougami ngồi xuống đối diện, Tiểu Đậu xoay ống hút nhẹ nhàng thở một hơi: ''Cuối cùng cũng kết thúc.''



Kougami chưa phản ứng lại, ''Cái gì?''



Tiểu Đậu nhếch miệng cười, ''Trên đường tới đây không ngừng bị hỏi gần như cùng một câu, chắc Kougami - kun khổ não lắm nhỉ?''



Kougami khẽ hít một hơi, lộ biểu cảm sầu khổ: ''Mấy thằng đó... Luôn thích để ý những chuyện không đâu.''



''Nhìn thấy có con gái đi chung với cậu nên mới ngạc nhiên à? Bởi vì ngày thường Kougami Shinya thuộc tuýp đối với nữ sinh là hoàn toàn chỉ đứng xa mà nhìn?''



''... Vậy nên cái chủ đề này có thể...''



''Tại sao sợ phái nữ như vậy?'' Ý cười của Tiểu Đậu càng rõ ràng.



Kougami vẻ mặt không nói gì, ''Nói là sợ thì có khoa trương quá không? Chỉ không có hứng thú mà thôi...''



''À...'' Tiểu Đậu chầm chậm chớp chớp mắt, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy. Ý cười dần dần thu lại, cô chuyên chú nhìn hắn, khẽ thì thầm, ''Là vậy sao...''



Bầu không khí trong nháy mắt xảy ra thay đổi khác lạ.



Bàn tay đang cầm cái nĩa của Kougami ngừng lại.



''Đêm nay đầu tiên nên lập kế hoạch hoàn thành phần hai của bản báo cáo được không?'' Tiểu Đậu thu hồi ánh mắt, biểu cảm tự nhiên cười. ''A, đúng rồi... Tôi muốn mượn sách thực thể, nhưng ở phòng trữ sách khu tây không tìm được...''



Đề tài chuyển quá nhanh, Kougami thoáng sửng sốt.



Tiểu Đậu bình tĩnh chờ Kougami chậm rãi tiêu hóa.



Ừm, tôn chỉ của mập mờ chính là lướt nhẹ thì dừng (...), con đường bằng phẳng tiến công học bá chính là phải lấy sở thích và hứng thú làm chủ, đột nhiên tập kích làm phụ~ (←3←)



Một lát sau Kougami mới hòa hoãn lại, ''Nếu là sách, không thể dùng ebook sao?''



Tiểu Đậu lộ ra khuôn mặt có chút buồn rầu. "So với cuốn ebook nhìn không thấy sờ không được thì vật cầm trong tay vẫn khiến người ta an tâm hơn.''



Nghe vậy, Kougami dừng hết động tác gắp thức ăn lại, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tiểu Đậu.



Kế đó hắn toát ra một nụ cười.



''Thật không ngờ đấy, lại có thể tìm được người cùng sở thích..." Vẻ luống cuống trên mặt Kougami đã quét đi sạch sành sanh, nụ cười dạt dào sung sướng và sức sống phát ra từ nội tâm, ''Lời vừa rồi của cậu, không thể đồng ý hơn.''



Khụ.



Đậu thần sử dụng kỹ năng ''Sự cám dỗ từ sách thực thể'' với bụi Kougami Shinya mọc hoang.



Hiệu quả nổi bật. Bụi Kougami Shinya mọc hoang đã tiêu trừ lòng cảnh giác.



Thế là lần đầu tiên ăn chung đã trôi qua trong bầu không khí vui vẻ khi thảo luận về chuyện sưu tầm sách thực thể ----



Tuyến đường ''Trước là người bạn thú vị hợp gu + Dù là con gái cũng có thể làm huynh đệ'' chính thức được mở ra.



Vì thế, bữa cơm này ăn tới cuối cùng, Tiểu Đậu cũng thuận lợi lấy được lời mời ''Đi phòng trữ sách tìm sách cùng nhau'' cho ngày hôm sau.



...



Do có nhắc nhở của N', lần này Tiểu Đậu không cần lại tốn sức ngẫm nghĩ thiết định bối cảnh nữa. Lược qua quá trình dựng trại đóng quân trong căn hộ thuê bên ngoài của Tsurutome Rin không nhắc tới, Tiểu Đậu không còn nỗi âu lo ''Mỗi ngày tỉnh lại đều nhìn thấy đại mỹ nhân đang bán triết học'', ngủ một đêm thật ngon. Sáng sớm hôm sau, cô tinh thần phấn chấn xuất phát sớm, đến quảng trường đã hẹn sẵn với Kougami mà đợi.



Không thể không nói, tuy rằng môi trường 3D hay hoặc chính quyền ''phân loại hóa'' con người ở cái thời đại này rất có mùi của Bộ quần áo mới của hoàng đế, thế nhưng đối với những công dân ưu tú có năng lực, sắc cảm lại trong suốt thì nó vẫn như ở vườn địa đàng ----



Cũng tỷ như khung cảnh trong trường Đại học-phú hào- Nitto...



Chúng quả thật khá đẹp à.



--- Cho nên khi bồ câu trắng được mô phỏng y như thật trên quảng trường vỗ cánh bay đi, lộ ra Kougami đang đứng đắm chìm dưới ánh mặt trời trước đài phun nước, Tiểu Đậu vẫn bị chói một chốc.



Cái gì mà áo ba lỗ nhạt màu, bên ngoài khoác áo sơ mi tay ngắn, cái quần vừa người bọc lấy bắp đùi thon dài, mái tóc bị gió thổi phất phơ, thanh niên tuấn tú gì đấy...



Đẹp thay, đẹp lắm thay. (:3 っ)3



Đậu thần... Ừm, cũng không kém? Tối qua lật tung tủ quần áo của nàng Tsurutome, vẫn kiểu nữ thần trắng trong đó. Vậy nên hôm nay vị mỹ thiếu nữ điềm tĩnh tóc dài xõa vai, váy trắng bay bay đang chầm chậm bước tới này, đủ hớp hồn rồi ha?



Kougami không chút nhận ra lực sát thương của mình, lấy bàn tay đang đút trong túi quần ra nhẹ nhàng vung lên: ''Ê, bên này.''



Thế là đôi nam nữ đẹp mắt không góc chết ấy cứ như vậy từ từ đi qua bóng cây xanh miết làm từ bối cảnh 3D, hài hòa đi vào phòng trữ sách tràn ngập hơi thở trí thức --- Thời đại này ebook thì muôn hình vạn trạng mà sách thực thể đã thành vật hi hữu, thư viện sách cỡ lớn đã sớm mất hết, chỉ có Nitto đủ giàu mới có chỗ lưu trữ lượng sách vở như thế này.



Tình huống cơ bản trong phòng trữ sách rất khớp với tưởng tượng của Tiểu Đậu, hai người đến hơi sớm, bên trong căn bản không có ai ---- Ừm, vừa vặn phát triển gian tình. (→3→)




Hôm qua cả hai đã liệt kê các loại sách, việc kế tiếp phải làm chính là đi tìm từng cái từng cái một. Sau đó mỗi người phân công hợp tác, bắt đầu tìm sách.



Mười phút sau, Tiểu Đậu ôm sách dừng lại trước một giá sách loại G chứa quyển sách cuối cùng, sờ cằm nhìn lên số hiệu lưu trữ sách ở tầng cao nhất.



Suy nghĩ một chút, cô chuyển sách to bản nặng trịch trong ngực sang bên cánh tay rồi giơ tay với...



Còn kém rất nhiều. Ừm, lại nhón chân.



... Đầu ngón tay miễn cưỡng ngừng ở dưới gáy sách, nhưng vẫn cứ kém cự ly mấy tấc là với không tới.



Phía sau truyền đến tiếng bước chân và âm thanh của Kougami: ''Này, Tsurutome, tìm xong chưa?''



Tiểu Đậu khó khăn đáp lại: ''Chờ tý, còn thiếu cuốn này thôi...''



Tiếng bước chân ngày càng gần, cô còn đang chuyên tâm dốc sức giơ tay...



Bỗng sau đầu duỗi ra một cánh tay, lướt qua bả vai cô rồi bám vào giá sách, dễ dàng với tới độ cao mà cô nãy giờ chưa chạm được: ''Cuốn nào?''



''Ôi!?'' Tiểu Đậu thoáng giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, tầm mắt đối diện với Kougami đứng ở phía sau đang từ trên cao nhìn xuống cô.



Lúc cô quay đầu lại thì sợi tóc sau đầu bay lên vài sợi, quét qua cánh tay và trên ngực hắn.



Kougami có chút mất tự nhiên ưỡn người ra sau.



Đậu nhi thoáng nhăn nhó, ''Chậc... Đừng đột nhiên xuất hiện sau lưng người khác chứ Kougami - kun, làm hết hồn.''



''Hửm? Rất đột ngột sao? Là cậu quá chuyên tâm đấy chứ...'' Kougami chuyển đường nhìn sang giá sách, ''Cuốn nào?'' Hắn lại hỏi một lần nữa.



Tiểu Đậu quay lại nhìn giá sách, ngón tay gian nan chỉ vào phía trên bên phải: ''Là cái này, 《2666 》.''



Ngón tay Kougami lướt qua mấy gáy sách.



Không giống tay của Makishima, ngón tay hắn khớp xương càng thêm rõ ràng cường tráng nhưng vẫn không mất thon dài...



Hắn lập tức lấy ra quyển sách cô cần.



Tiểu Đậu theo bản năng giơ tay đón, Kougami lại ở giữa không trung nâng cánh tay lên vượt qua tay cô, cứ thế làm cô với không tới.



Không chờ cô kháng nghị, bỗng cảm thấy trong lồng ngực nhẹ đi, sách khổ lớn nặng trịu trên tay cũng hắn cần đi.



Kougami lưu loát chồng mấy cuốn sách vừa lấy lên một tay rồi ôm chúng, ''Đi thôi.'' Nói xong hắn đi đầu cất bước.



Đậu nhi nhìn bóng lưng Kougami, không tiếng động cười.



... Chàng trai phong độ ga lăng cái gì đấy, không sao chứ?



Khụ khụ.



Một trong các yếu tố trong tình yêu học đường, '' Sách đặt ở chỗ cao không lấy được'' (...).




Kế hoạch đã thông qua ♂



...



Tóm lại, tiết mục ngắn hằng ngày không nhanh không chậm trình diễn.



---- Do tìm thấy ''Sở thích chung'' và vì bài luận văn nên địa điểm tụ hội của hai người thường hay chọn ở phòng trữ sách.



Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong lúc thời hạn nộp luận văn càng ngày càng gần, hình thức ở chung của hai người từng ly từng tý thay đổi...



Luận văn Kougami lựa chọn quả thực tương đối khó nhằng, vừa bắt đầu còn tạm, đến cuối học kỳ càng cảm giác thời gian không đủ xài. Tiểu Đậu luôn luôn chuyên nghiệp, mặc dù độ thiện cảm vẫn phải kéo, học tập cũng không bỏ mặc nên cũng học bài.



Tiểu Đậu đã sớm nghĩ tới, nếu chưa biết phải nán lại cái thế giới này bao lâu thì phải chuẩn bị tốt trường kỳ kháng chiến... Không lẽ yêu đương hẹn hò hai mươi hay ba mươi năm chán chê rồi đi về sao? Vô cùng lãng xẹt, học thêm chút kỹ năng cũng tốt.



Cho đến nay Đậu thần đã có mấy danh hiệu rồi nhỉ? Ừm, tay kiếm cừ khôi, chuyên viên bán đồng đội (...), tay súng thần, nhà tâm lý học...



Nói đi cũng phải nói lại, học tâm lý thực dụng biết bao. Trước đây nhân tính mà Đậu thần ngộ ra từ thi đấu chỉ là nghiệp dư, bây giờ trực tiếp đi vào giới chuyên nghiệp, tiện lợi đến cỡ nào! Trở về thế nào cũng phải đoạt hai ba cái cúp thi đấu quốc tế mang về chơi, cho tên Đại Đậu độc miệng thích châm chích kia thèm chết luôn...



Dừng lại, rẽ về chủ đề cũ, miễn cho đụng phải bệnh nhớ nhà.



Vừa nãy đang nói đến thời hạn sắp tới, nhiệm vụ học hành càng ngày càng nặng... Vì thế, hai người dần dần bắt đầu cùng nhau rớt hình tượng.



Mới đầu hình ảnh hằng ngày là mỗi người một bàn cặm cụi ghi chép, đến lúc sau ở lại trễ hơn, lục ra tài liệu là lập tức ngồi xuống bắt đầu múa bút thành văn, thỉnh thoảng cắn bút đăm chiêu gì gì đấy.



Đương nhiên, Đậu thần dù là ngồi dưới đất, thắp đèn chiến đấu ban đêm thì cũng dạt dào mỹ cảm.



Nói cách khác ----



Hai người lén lút thức đêm ở phòng trữ sách, dưới ánh đèn màu da cam ấm áp chiếu rọi...



Sườn mặt xinh đẹp của cô nàng Tsurutome này được mạ thêm một tầng sắc màu êm dịu, cái bóng từ lông mi và hốc mắt đậm nhạt thích hợp, phảng phất một mỹ nhân tranh sơn dầu. Cái cằm từng chút từng chút gà gật, sợi tóc vụn nhỏ bên tai cũng theo đó mà rũ xuống, tăng thêm mấy phần non nớt đáng yêu.



Trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, bờ vai chợt ấm, được trùm lên thứ gì đó...



Không cần mở mắt, cô cũng biết yếu tố thứ ba trong tình yêu học đường đã vào tay ---- ''Phòng trữ sách lúc nửa đêm, vì cô bạn ngồi cùng bàn phủ thêm áo khoác''.



Lại một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau.



Tiểu Đậu ngáp một cái tỉnh lại, phát hiện trên người còn đắp áo khoác của Kougami. Mới tỉnh ngủ nên nhiệt độ còn thấp, Tiểu Đậu rùng mình, kéo áo khoác cao lên rồi mặc trực tiếp lên người, sau đó ánh mắt mông lung tìm kiếm bóng dáng Kougami khắp nơi.



Từ phía đông có tiếng sột soạt vang dội truyền đến.



Tiểu Đậu men theo tiếng động mà tìm, phát hiện gian phòng cạnh giá sách phía đông bình thường luôn khóa đã mở ra, bên trong lại còn đặt đầy ắp giá sách. Cô đi vào, lập tức nhìn thấy lối đi nhỏ ở giá sách hàng thứ hai có bóng người lay động.



''Kougami - kun?'' Cô vừa hô vừa đi qua.



Tiếng động dừng lại chốc lát, âm thanh của Kougami xa xa truyền đến: ''Ờ, cậu tỉnh rồi à?''



''... Cậu làm thế nào mở căn phòng này được vậy?'' Tiểu Đậu nhìn lướt qua giá sách cao ngất bên cạnh, ''Nời này thế mà lại để sách à...''




Giọng điệu Kougami rất vui vẻ, ''Hồi sáng tôi nhất thời phấn khởi đoán mật mã cái vách ngăn, kết quả lại đoán đúng.'' Hắn dừng một chút, theo đó là tiếng đập vào trầm đục, ''Nơi này hình như đều là sách quý bị mấy lão già khóa lại.''



Trong lúc nói chuyện, Tiểu Đậu đã vòng qua giá sách, thấy được Kougami đang làm gì ---- Ngay tức thì cô biến sắc.



Giá sách nơi này cao hơn phía ngoài đến hơn một mét, Kougami đang đứng đong đưa nghiêng ngả trên một cây thang dài làm bằng gỗ, duỗi tay với sách khổ lớn tuốt trên đỉnh.



Cái thang vừa nhìn đã thấy không êm rồi, Tiểu Đậu nhìn đều phải lau mồ hôi: ''Này, đợi đã... Miễn cưỡng quá rồi, xuống đây đi?''



''Yên tâm,'' Kougami tiếp tục lo chuyện của hắn, ''Vấn đề không lớn.''



Cái thang kẽo kẹt kẽo kẹt lắc lư càng kịch liệt.



Tiểu Đậu gấp rút tiến lên đỡ cái thang giúp hắn: ''Không phải vấn đề yên tâm hay không, nếu rơi xuống thì tiêu tùng, cậu quá mạo hiểm rồi!''



''Horace từng nói, loài người nâng cao trí tuệ từ trong mạo hiểm...'' Kougami gian nan gắng sức duỗi dài cánh tay, hầu như hơn nửa người đã treo lơ lửng giữa trời. Do hắn phải giơ cao cả hai tay, vạt áo của cái áo ba lỗ bị vén lên, lộ ra một phần thắt lưng gầy gò. Vì còn phải nói chuyện nên tiếng nói lẫn vào chút âm gió, ''Vậy chẳng phải tôi đang lấy trí tuệ sao?''



Tiểu Đậu dở khóc dở cười: ''Tôi thấy trước khi cậu lấy được trí tuệ, coi chừng đập hư cái đầu dùng để chứa nó trước đấy. Đi xuống đi!''



Kougami xì cười, ''Đã leo lên thì nhất định phải lấy được.''



''Suy cho cùng thì cậu đang cố chấp cái gì!...''



''Tự ái người đàn ông?''



''... Đủ rồi... Này!?''



Cái thang rốt cục không chịu nổi trọng lượng của Kougami, vốn ốc vít đã cũ kỹ lỏng lẻo một tiếng cạch rạn nứt, toàn bộ cái thang mất tự nhiên đổ xuống!



Kougami phản ứng cực nhanh, trước khi cái thang ngã xuống đã mượn lực nhảy lên. Hắn dùng một tay vịn đỉnh giá, chân dài mắc vào bệ chứa sách, cả người treo trên giá sách!



Hai người kinh hồn bạt vía song song ngậm miệng lại.



Chân Kougami lắc qua lắc lại giữa không trung...



Chỉ chốc lát sau, hắn thở một hơi: ''... Lên lũy an toàn.''



Tiểu Đậu há miệng định châm chọc, bỗng lại một tiếng kẽo kẹt khiến người ta ghê răng...



Toàn bộ giá sách đổ nghiêng xuống!



''Đờ mờ...!'' Tiểu Đậu không nhịn được bật ra tiếng Trung ---- Ngay sau đó cô bị mấy cuốn sách rơi xuống dồn dập nện trên người đập đến thất điên bát đảo, ngửa mặt té nhào xuống đất!



Kougami mặt hướng dưới rớt xuống phía cô, mắt thấy chuẩn bị thêm kiếp nạn thịt người!



Trong lúc nguy cấp Tiểu Đậu chỉ kịp nghiêng người, đỡ phải nằm ngửa hứng chịu xung kích trực tiếp.



Sách đổ rào rào xuống, mang theo một đống bụi bặm, hai người rất nhanh bị vùi lấp trong chồng sách.



Một tiếng bộp trầm thấp, giá sách tựa hồ là kẹt lại chỗ nào đó, ngừng nghiêng đổ.



Tiểu Đậu vô thức bảo vệ khuôn mặt, áp lực nặng nề trong suy nghĩ lại không đến.



Tro bụi quá nhiều, cô không nhịn được nhắm mắt lại ho sặc sụa. Thật vất vả cái mũi mới dễ chịu một tý, cô mở con mắt bị ho đến chảy nước mắt ra, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng trước mặt.



Kougami cong người, hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay chống đất ở cạnh bả vai cô. Cả giá sách ngã xuống trên lưng hắn, trái lại chống ra một khoảng không gian an toàn cho Tiểu Đậu đang ở phía dưới.



Kougami nhe răng, mặt mày đau khổ: ''Đau quá...''



Tiểu Đậu ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là đẩy ra một quyển tự điển cổ ngữ cực lớn vừa tuột xuống bả vai Kougami: ''... Này, cậu không sao chứ?''



Kougami ho khan, nét mặt chứa đầy thất bại: ''Ai mà biết, cứ cảm thấy sống lưng của trí tuệ sắp gãy rồi...''



Tiểu Đậu: ''Phụt.''



Kougami: ''Ê...''



Tiểu Đậu nghiêng đầu nở nụ cười.



Kougami: ''... Có thời gian mà cười thì giúp tôi nâng cái thứ này dậy đi.''



Tiểu Đậu: ''Ha ha ha, vẫn để như vậy cũng không có gì không tốt, đó là sức nặng của trí tuệ mà phải không?''



Kougami: ''Này này... Tha cho tôi đi.''



Tiểu Đậu vừa cười vừa lấy cùi chỏ chống người lên.



Gò má hai người chợt gần sát, Kougami hơi run run.



Hô hấp gần trong gang tấc, như có thể cảm nhận được.



Cô vẫn đang cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui vẻ, hai mắt rực rỡ sáng sủa khiến người ta không khỏi nhìn ngây ngẩn.



Hồi lâu, tiếng cười của cô từ từ nhẹ dần.



''Kougami - kun.'' Cô nói, ''Có thể gọi cậu là Shinya không?''



''Hả?'' Vừa bị trúng chiêu, Kougami hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, ngẩn ra một lúc mới nói: ''Chuyện đó đâu có gì...''



Nghe vậy, vẻ mặt thiếu nữ xuất hiện một tia thú vị, lại có một tia hiếu kỳ... Nhưng những tâm tình này cũng chỉ lướt qua thì thôi, càng nhiều là thứ gì đó như ẩn trong sương mù... Trong nháy mắt làm bầu không khí phát sinh trở nên mông lung mà kì lạ.



Một lát sau cô mở miệng.



''... Shinya.''



Kougami cảm thấy lồng ngực như bị âm thanh kia nhẹ cào một cái.



''Nàng khẽ cười một tiếng, ''... Hẹn hò không?''