Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu

Chương 6: Gintama thiên - Kỳ bốn




Dịch & biên: Trần Bì



---- Đồng tử Sakashi Mame thu nhỏ lại, rơi vào im lặng. Một lúc lâu, cô mới do do dự dự lên tiếng.



"Kondou tiên sinh... từ khi mới quen biết em tới bây giờ... Đã vì em thay đổi rất nhiều...."



Cô cúi đầu, hai tay hơi siết chặt vào nhau.



"Em nhớ lúc mới quen Kondou tiên sinh, anh vì chuyện cái mông lông lá ấy mà hết sức khổ não, cũng không tự tin. Mà em cũng đã nói rõ, em không để ý, vì em thích mọi thứ của Kondou tiên sinh. Nhưng giờ đây..."



Cô nhắm hai mắt lại.



"Em dần nhận ra rằng... Có lẽ sự thay đổi của Kondou tiên sinh là trái với ý muốn bản thân. Mà người thúc đẩy Kondou tiên sinh từ bỏ những thứ đó, là em."



[Toshima Ryuya hơi cười khổ. "Điện hạ, ngài muốn thần vĩnh viễn phải ở lại trong cung làm bạn với ngài, muốn thần vứt bỏ bội đao và chiến mã ư?"]



"... Thói quen sinh hoạt cũng được, hay ngoại hình cũng được... Thấm thoắt anh đã thay đổi nhiều như vậy, nhượng bộ nhiều lần như vậy... Lần này chỉ là lông mông, nói kkhông chừng, lần sau anh sẽ buông tha cho 'bội đao' của mình. Tiếp đó, anh cũng có thể sẽ từ bỏ niềm tin, thậm chí là 'bản thân'... Đến lúc đó, Kondou tiên sinh... Vẫn còn là 'chính anh' sao?"



[''... Thần là một võ sĩ, từ khi có ý thức tới nay, ý nghĩa sinh tồn chỉ có chiến đấu ---- Ngài có hiểu không? Rời khỏi chiến trường, e rằng thần sẽ không còn giá trị, ngay cả muốn bảo vệ Điện hạ như ngày xưa đều làm không được... Đến lúc đó, thần sẽ không còn là thần..."]



"... Đến lúc đó, Kondou tiên sinh có còn là 'Kondou tiên sinh' mà hiện tại em yêu mến không?"



["Có lẽ thần cũng không còn là... ''thần'' mà Điện hạ mong nhớ nữa."]



Âm thanh Sakashi Mame run rẩy.



"Okita tiên sinh nói đúng, sự tồn tại của em, chỉ khiến Kondou tiên sinh thêm gánh nặng."



[Toshima là ưng, loài ưng tự do bay lượn trên chiến trường ---- Mà tình yêu của Yoshihime, là khối chì buộc chặt đôi cánh loài chim dữ. Cung điện của Yoshihime, là một chiếc lồng son hoa lệ mà lạnh giá.]



"Xin lỗi."



[... Điện hạ, để thần rời khỏi đi. Thần không thuộc về nơi này.]



"... Chúng ta... Kết thúc đi."



Nói xong câu đó, hai tay Sakashi Mame hơi vặn chặt.



Kondou trầm lặng giây lát, bỗng chậm rãi giơ tay lên, dừng lại một lúc rồi che mặt lại.



Tiếng cười miễn cưỡng của hắn xuyên qua khe hở truyền đến, có chút rầu rĩ.



"... Thực tế thì, cha của Sakashi tiểu thư đã gọi điện thoại cho anh. Ông ấy nói, hi vọng anh nghỉ công việc cảnh sát nguy hiểm luôn cầm đao đi qua đi lại ấy đi và về làm việc cho công ty ông. Thành thật mà nói, không chỉ vì mấy tên trong cục không khiến người bớt lo kia, nếu anh từ bỏ thân phận 'võ sĩ' mà sinh hoạt, vô luận như thế nào thì đây cũng là điều khó tưởng tượng nổi."



Nghe thấy thế, Tiểu Đậu cũng sửng sờ.



... Hoá ra, mình còn có đồng đội?



Kondou giơ tay lên gãi gãi bộ tóc ngắn phía trước mấy cái. Con mắt hẹp dài nheo lại, trong lúc nhất thời khiến người ta xem không rõ.



"Khi ấy, anh đã nghĩ, nếu như lần này không thể thỏa hiệp, chắc chắn sẽ gặp phải nhiều trở ngại... Thế nhưng..."



Kondou nở nụ cười nhìn có vẻ sang sảng.



"Đúng là, quyết tâm của anh còn chưa đủ kiên định, ha ha ha..."



Ai da.



Sao lại cảm giác thanh HP (1) giống như bị thụt xuống một miếng...



(1) Thuật ngữ trong game, được hiểu là điểm sinh lực.



... Cầu mấy em gái đọc giả cho lọ máu hay cái gì đi. (:3 っ)3



Tiểu Đậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Kondou. Chống lại nụ cười có chút ngượng ngập, nhưng vẫn ẩn chứa khí chất khoan dung đặc trưng ấy, tâm tình cô lần đầu cảm thấy có chút phức tạp.



Tâm tình vừa phức tạp, không cẩn thận liền phức tạp tới tận một phút.





Dài đằng đẵng trầm lặng qua đi, Tiểu Đậu tiến lên một bước.



Sau đó cô giang hai tay, nhón chân, khẽ ôm lấy người võ sĩ cao to trước mặt.



Cánh tay đang nâng lên của cô từ từ hạ xuống, vỗ lên tấm lưng rộng rãi của Kondou như dỗ dành đứa trẻ.



Cô miễn cưỡng cười, mở miệng.



"Tạm biệt, Kondou tiên sinh...''



Không tự chủ được, cô toát ra một vài tình cảm chân thực, ''... Vô cùng xin lỗi.''



Âm thanh Kondou từ đỉnh đầu truyền đến, hơi khàn khàn.



''Mame - chan là cô gái tốt... Cái gì mà 'xin lỗi' chứ, thật ra...''



Bàn tay lớn như là động viên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô, tốc độ thong thả rất nhiều.



''Quả nhiên là do anh còn quá vô dụng đúng không?''



Cái ôm như của bạn bè thông thường, nhẹ đến nỗi vừa chạm liền rời khỏi. Đến khi buông ra Kondou, Tiểu Đậu nghe được âm thanh vang lên bên tai, ngẩn ngơ chốc lát.




[Nhân vật mục tiêu: Kondou Isao, đạt thành kết thúc BE. Đang tính toán số điểm... Người chơi số thứ tự 0925, điểm hiện tại: 1. Kích hoạt cột số liệu của người chơi, chúc mừng ngài chính thức tốt nghiệp kỳ thực tập, xin hãy tiếp tục cố gắng.]



...



Tiểu Đậu lấy tờ truyền đơn dự phòng từ trong túi ra, ánh mắt yếu ớt nhìn chữ viết phía trên.



~Sản phẩm mới nhất *Tướng quân diệt lông*, thành phần tinh khiết đến từ thiên nhiên, một đợt trị liệu hoàn mỹ loại bỏ lông mông, cả đời sẽ không tái phát, trả lại cho ngài một cuộc sống với bờ mông trơn láng không một sợi lông ♂~



---- Lúc trước cô lén lút nhét món đồ này vào hòm thư của trụ sở Shinsengumi đã mất bao phen trắc trở. Vì để phòng ngừa, cô còn giữ vài tờ dự bị.



Hiện tại cô đã không cần dùng tới...



Vò tờ truyền đơn thành một cục nhét vào thùng rác, cô xoay người đi đến cửa nhà trọ.



... Tâm tình, có chút thổn thức...



Một mạch thổn thức tới phòng trọ, Tiểu Đậu bảo N' đưa mình đến Hành lang thời gian, bắt đầu nghiên cứu chức năng mới vừa được kích hoạt. Cũng chính là cột số liệu của người chơi mà hồi nãy cô nghe thấy nhắc nhở.



Cô mở ra xem, không ngoài dự đoán là những tư liệu cơ bản như số thứ tự người chơi v.v.., phần lớn hạng mục đều là một chuỗi dấu chấm hỏi. Trái lại, cột điểm số lại làm cô chú ý: ''Cái này có ích lợi gì?'' Ngón tay cô lúc có lúc không chọt vào con số ''1'' màu vàng đang lơ lửng trong cột điểm, dù nó có bị phân tán thành bụi vàng, vẫn tiếp tục ngưng tụ lại.



[Sau khi điểm đầy tới 100, không cần công lược ra 100 cái kết thúc BE, cô cũng có thể về nhà.]



Tiểu Đậu nhạy bén bắt được trọng điểm: "Khoan khoan, lẽ nào điểm này không phải được tính toán dựa theo số lượng nhân vật công lược sao?''



[Mỗi một nhân vật mục tiêu, sau khi công lược thành công đều lấy được điểm số khác nhau. Trị số ấy được quyết định từ độ công lược khó khăn của họ. Hệ số độ khó của Kondou Isao là 1, vì vậy cô chỉ được một điểm.]



"Chẳng lẽ còn có điểm cao hơn?" Tiểu Đậu lên tinh thần.



[Nhìn mục trợ giúp.]



Tiểu Đậu theo lời ấn vào dấu chấm hỏi góc trên phía bên phải cột số liệu, chữ viết trước mắt ngay tức thì tản ra thành bụi vàng, tiếp đó lần nữa tổ hợp lại.



*Gintama ---- Bảng nhân vật có thể công lược:



Kondou Isao (CLEAR), Okita Sougo,???,??...*



---- Vẫn giống với giao diện của Nụ hôn chân tình, hình ảnh của nhân vật có thể công lược cô từng gặp qua đều sẽ biểu hiện trên danh sách thế giới, mà nhân vật chưa gặp thì lại chỉ có hình phác họa bằng đường viền.



Nói tới nói lui thì, nhân vật có thể công lược trong Gintama đúng là quá nhiều...



Nàng chỉ vào tên Kondou Isao, ngay lập tức nó sẽ nhảy ra một danh sách viết cặn kẽ tài liệu về hắn, cột hệ số độ khó rõ ràng viết con số "1" trơ trụi.



Tiện tay mở ra tên Okita Sougo...




Hệ số độ khó: 3.



Mắt Đậu Đậu tức khắc lóe lên tia sáng xanh: "Nói cách khác, tôi giải quyết cái tên này là có thể lấy được ba điểm?"



[Phải.] Giọng nói của N' không biết thế nào lại có mùi hứng thú rã rời.



Đậu nhi kiềm chế hưng phấn, tiếp tục nhẫn nại lật xem cột số liệu, để tránh khỏi bỏ sót chức năng mới chính mình không biết. Kết quả cô phát hiện phần lớn chức năng vẫn còn dấu chấm hỏi ---- Tỷ như chế độ điểm ---- Khi chiếm được câu trả lời là "Cần thỏa mãn điều kiện nhất định mới có thể kích hoạt đoạn diễn giải của phần này" từ N', cô cũng không dây dưa nữa.



Ý là, cũng như phần lớn trò chơi khác, có một số chức năng cần chính mình trong lúc vô tình phát động mới có giáo trình cụ thể?



Đậu nhi gãi cằm, mắt vô ý thức lướt nhìn; đường nhìn xẹt qua quyển sách khổ lớn in chữ "Toshima Ryuya" trên giá, ánh mắt không khỏi lay động giây lát.



Trong lòng vừa nghĩ, sách liền từ trên giá sách bay đến trước mặt cô, trôi nổi giữa không trung rồi mở ra.



Tiểu Đậu nhìn cốt truyện ở mặt trên loé sáng cứ như đèn kéo quân, dùng phong cách văn nghệ cảm thán.



"... Quả nhiên không phải cùng một loại người, dù có nhân nhượng đối phương thế nào đi nữa cũng không được lợi ích gì."



[Không phải cùng loại người thì không thể được sao? Nhưng Toshima và Yoshihime cũng có tuyến HE có thể đi mà.]



Lời còn chưa dứt, trang sách đã rào rào lật tới cuối cùng. Trên tờ giấy trống không hiện ra một nam một nữ, rõ ràng là Toshima Ryuya và Yoshihime ----



Vẫn là ánh trăng đó, vẫn là cung điện đó. Bóng một nam một nữ đứng yên ở dưới hàng hiên, dưới trang giấy hơi ố vàng làm nền, lại như mở ra một quyển sách hồi ức xưa cũ bị phủ đầy bụi.



["Thưa điện hạ," Toshima khàn giọng nói rằng, "Nếu phải ở lại trong cung làm bạn với Điện hạ, thần... Sẽ không thể tiếp tục đụng vào thanh đao này, cũng không thể lại ra chiến trường nữa. Kẻ mất đi chiến mã và bội đao như thần, cuối cùng sẽ có một ngày ngay cả thân thể này cũng trở nên trì độn suy nhược..."



Vẻ mặt Toshima tràn ngập đau khổ và giãy dụa; Yoshihime không khỏi nâng lên gương mặt ấy, ngóng nhìn hồi lâu, [Nhẹ nhàng ôm hắn.]



Hắn ngẩn người, kế đó cẩn thận dè dặt ôm lại nàng. "... Công chúa điện hạ?''



Nàng nhẹ giọng thở dài. "[Nói cho ta biết phiền muộn của chàng.]"



Toshima cười khổ.



"Thật hổ thẹn, thần... Có hơi sợ hãi. Thần là một võ sĩ, từ khi có ý thức tới nay, ý nghĩa sinh tồn chỉ có chiến đấu ---- Ngài có hiểu không? Rời khỏi chiến trường, e rằng thần sẽ không còn giá trị, ngay cả muốn bảo vệ Điện hạ như ngày xưa đều làm không được. Đến lúc đó, thần sẽ không còn là thần..."



Hắn khẽ vuốt mái tóc dài sau đầu nàng.



"... Có lẽ cũng không còn là... ''thần'' mà Điện hạ mong nhớ nữa.''



"[Trở lại chiến trường đi.]" Nàng nhẹ giọng cắt đứt lời hắn. "Hãy trở về đi, Ryuya. Nơi này vốn không phải là nơi chàng nên lưu lại... Ngăn nắp tráng lệ, vàng son lộng lẫy, danh nghĩa là cung thất, thực chất là lao tù."



"!?" Toshima không thể tin giương mắt: "Thần không thể đi, làm sao có thể để lại Điện hạ..."




"Nói ngốc gì thế?" Nàng xì cười ra tiếng. "Ai nói ta muốn ở lại?"



---- "... Mang ta cùng nhau bỏ trốn đi."



Mấy tháng sau, hắn và nàng giục ngựa đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn xuống truy binh vẫn đang loanh quanh trong thâm cốc.



Nàng ngoái đầu nhìn hắn. Giữa một rừng hoa đang bay múa, bỗng dưng nàng nhớ tới lần đầu gặp gỡ. Cảnh tượng khi đó, hắn áo mũ nhuốm máu, băng hộ trán tung bay trong gió, khua đao chém giết tướng địch, rồi ngược ánh sáng đi về phía nàng.



Người võ sĩ ấy hệt như thiên thần phá tan trận địa quân địch. Khi giơ bàn tay nhuộm dần máu đen lên, hắn còn có chút bối rối, lau chùi trên vạt áo mấy lần, mới dám đưa tay về phía nàng.



[May mắn không làm nhục mệnh, thưa Điện hạ.]



Hắn mỉm cười nói.



Hồi ức đột ngột dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên ôm nàng chặt hơn rồi quay đầu ngựa, đánh ngựa chạy nhanh về hướng ngược lại với hướng thành trì phương xa.



Móng ngựa làm tung tóe tàn hoa, hắn ở bên tai nàng cười khẽ.



"May mắn không làm nhục mệnh, thưa Điện hạ."



Mang ta cùng nhau bỏ trốn đi.




---- Được.]



Hình ảnh Toshima và Yoshihime giục ngựa chạy gấp cùng mưa hoa đầy trời nhạt dần, trang sách lại trở nên trống rỗng. Tiểu Đậu cau mày đờ ra một hồi, mới khép sách lại.



[Cảm tưởng?]



Tiểu Đậu nhún vai, "Không hiểu."



[... Ha ha. Đại Đậu nói đúng, cô quả là chưa biết yêu mà.]



Ngài đây là không đi con đường quỷ súc nữa, mà theo Đậu huynh trưởng đổi thành đường lối Cung X Na (2) sao, tiểu đồng bọn?



(2) Ca sĩ Trung Quốc Cung Lâm Na, từng hát ca khúc tên là [Pháp Hải anh chưa biết yêu].



... A, nói đến Đại Đậu.



Tiểu Đậu hoảng hốt chốc lát.



Chính mình rời đi đã lâu như vậy rồi, không biết Đại Đậu thế nào...



Lão Đậu mất sớm, trong nhà chỉ có Đại Đậu Tiểu Đậu sống nương tựa lẫn nhau. Tuy rằng ông anh ruột này cả ngày độc mồm độc miệng thích kêu mình là Nhị Đậu Tử, thật muốn được ăn đòn mà, nhưng là...



Tiểu Đậu lắc lắc đầu, vung ra một đám ''nhưng là'' vừa mới lộ chút manh mối kia đi.



Ừm, lên tinh thần mau mau làm việc, làm xong rồi thì dừng tay về nhà.



Khi rời khỏi Hành lang thời gian trở về nhà trọ, Tiểu Đậu vẫn không nhịn được có chút tâm phiền ý loạn. Cô bèn mở TV, cắm vào súng trò chơi cảm ứng, bắt đầu chơi một game tên là 《Thợ săn khỉ 》.



[Đối với trò chơi, cô đúng là cố chấp...]



"Công việc phải làm mà thôi." Đường Tiểu Đậu chơi đùa một lúc, tâm tình trở nên tốt hơn, khống chế thợ săn khỉ trên TV giơ súng săn giết một con khỉ đột rất lớn, giọng nói thoải mái: ''Bây giờ không bảo trì cảm xúc tay, mai mốt khi về nhà còn thi đấu kiểu gì?''



[...] N' khẽ cười. [Người chơi bị cô đánh bại chắc hẳn sẽ rất khổ sở.]



Vì vừa giải quyết xong vấn đề của Kondou nên cô thả lỏng lại, cũng không cần bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu căng thẳng diễn kịch nữa. Đậu nhi lại khôi phục điệu bộ trước đây, nghe vậy toát ra một nụ cười có phần lưu manh --- Trên khuôn mặt lung linh xinh đẹp kia, lại hiển lộ mấy phần anh khí ----



"Khổ sở? Người tạo ra Otome game đúng thật không hiểu thi đấu.'' Ngón trỏ câu lại, lần nữa bóp chặt cò súng cảm ứng trong tay, "Trong giới thi đấu chúng tôi có câu châm ngôn, gọi là 'Có chiêu thì xài, không chiêu thì chết'.''



Lại một con khỉ đôt to bự trên TV kêu thảm rồi tạch.



Kèm với tiếng rên rĩ sắp chết của khỉ đột, cửa nhà trọ đột nhiên bị gõ vang, cũng che phủ lời đáp của N'.



Đường Tiểu Đậu liếc mắt nhìn đồng hồ bên phải trên TV, đã là mười một giờ đêm, ai sẽ đến thăm vào giờ này?



Cô đứng dậy tới cửa nhìn qua mắt mèo, ngay lập tức sửng sốt.



Okita Sougo đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt baby thanh tú hơi trắng nõn ngước lên, mặt không thay đổi ngẩng đầu nhìn mắt mèo.



Đồng phục bó sát người phác hoạ ra thân thể cân xứng của người thiếu niên, đầu tóc màu nhạt được ánh đèn hành lang điều phối càng tản ra ấm áp.



... Ôi má ơi.



Đây là muốn phát triển thành thể loại harem (3) à?



(3) Một thể loại của anime và manga, trong đó nhiều nam thích 1 nữ hoặc nhiều nữ thích 1 nam.



Tiểu Đậu thoáng chần chờ, mở cửa, ''Oki...''



Chưa kịp chào hỏi xong, cô đột nhiên bị kình phong từ trước cửa đánh úp lại, khiến câu nói bị mạnh mẽ chặn về!



Okita vung ngược trường đao lên, một giây sau đã đem cả đao lẫn vỏ đưa tới cổ họng cô!



Một tay bám vào trên khung cửa, thiếu niên thoải mái kéo ra cánh cửa nặng nề, vẫn duy trì tư thế giơ đao cúi đầu đối diện với mặt cô.