Võ Đông Thăng nhìn theo cô gái bé nhỏ đang cất bước rời đi, cho tới khi bóng cô khuất dần anh mới bộc lộ hoàn toàn vui sướng mà nhảy cẫng lên.
" Là Kathy, thật sự là cô ấy "
Anh không ngờ đến một ngày nữ thần lại ngồi sau xe của mình, còn cùng anh kết giao bạn bè. Võ Đông Thăng đến cả khi ngủ cũng cười hạnh phúc mất.
...
Buổi trưa tan học, Võ Đông Thăng còn cố ý chuẩn bị quần áo tươm tất sạch đẹp để đến đón cô. Vậy mà đợi mãi vẫn không thấy Khả Ny ra cổng, anh khó chịu kéo áo một sinh viên xem qua dáng vẻ gầy gò, trong trí nhớ của Võ Đông Thăng dường như cậu ta có chút quen mặt là cùng Khả Ny học chung lớp "
" Biết Tống Khả Ny không? "
Cậu bạn sợ hãi gật gù, dáng người gầy sọm so với anh có chút đáng thương
" Cậu ấy đâu? Lớp học đã tan được nửa tiếng rồi vì sao vẫn chưa ra ngoài "
Cả người cậu bạn kia đều co rúm lại, đối mặt với tên đầu gấu của trường ai mà không có chút e dè
" Trưởng câu lạc bộ mà Khả Ny tham gia nói tìm cậu ấy có việc cho nên Khả Ny đã ở lại "
Võ Đông Thăng nghiến răng đẩy mạnh cậu bạn kia ra xa mấy bước, bản thân lại hùng hổ xăm xăm vào trường
" Lâm Kim Triều "
Cái tên này mới đầu anh chỉ thấy chướng mắt về sau không biết thế nào lại chán ghét như vậy. Càng lúc càng muốn cho tên đó một trận nhớ đời.
Võ Đông Thăng đi thẳng đến câu lạc bộ âm nhạc, cả một căn phòng trống lớn như vậy chỉ có hai người cô nam quả nữ, không chỉ vậy anh còn vô tình nghe được Lâm Kim Triều đâm thọt mình, cụ thể đàn anh kia đang cùng Khả Ny lên kế hoạch cho sự kiện sắp tới của khoa, vừa làm vừa nói
" Nghe nói Võ Đông Thăng hôm nay đưa em đến trường? "
Khả Ny viết viết bảng kế hoạch, cũng không nhìn đến Kim Triều
" Vâng, cậu ấy tiện đường nên chở em đi cùng một đoạn "
Lâm Kim Triều kiểm tra lại một loạt tiết mục biểu diễn cho sự kiện lần này, anh làm rất tỉ mẫn cẩn thận
" Em không nên quá thân cận với Võ Đông Thăng, nó làm xấu em trước mặt bao nhiêu người như vậy. Ở gần với loại người đó chỉ làm ảnh hưởng xấu tới em "
Tống Khả Ny dừng bút, cô nhìn Lâm Kim Triều với ánh mắt khó hiểu. Bình thường đàn anh không có chủ động nói đến mấy vấn đề này, sao cô lại cảm thấy hành động này giống như nói xấu sau lưng người khác vậy?
" Đàn anh, thật ra..."
Đang tính mở miệng giúp Võ Đông Thăng phân bua không ngờ anh ở bên ngoài đã không nhịn được nữa mà xăm xăm tiến vào
" Loại người như tôi là loại người gì vậy hả? "
Lâm Kim Triều trố mắt nhìn anh cũng không chút chột dạ, Khả Ny có hơi bất ngờ lập tức đứng dậy
" Sao cậu lại ở đây? "
Anh bước đến đứng ngay bên cạnh Khả Ny, bộ dạng khinh khỉnh nhìn Lâm Kim Triều đầy thách thức
" Đợi cậu ngoài cổng nhưng không thấy đâu, hóa ra là bị ai kia giữ lại. Sao hả? Bình yên không chịu lại muốn gây sự với tôi "
" Tôi chính là có sao nói vậy "
Hai vị đại hiệp này thật sự là không ai nhịn ai, Khả Ny chỉ đành kéo tay Võ Đông Thăng ra sức giữ anh lại sợ hai người bọn họ gây ra ẩu đả thì lại phiền phức
Cô nhét bảng kế hoạch vào người Lâm Kim Triều, thái độ vội vàng
" Cái này em hoàn thành xong rồi, anh cùng mọi người xem xét rồi cho ý kiến nhé, nếu không phù em thì em sẽ chỉnh sữa lại sau "
Cô kéo tay Võ Đông Thăng ra khỏi câu lạc bộ
" Chúng ta trở về, trở về thôi. "
Ra đến cửa anh vẫn không quên ngoái lại nhìn Lâm Kim Triều, xem như hôm nay hắn ta gặp may nhưng đằng nào anh cũng đã ghi thù rồi. Dám kể xấu mình cho nữ thần nghe, đúng là chán sống.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay, Tống Khả Ny giữ tay anh cả đoạn đường ra cổng Võ Đông Thăng không kiềm được hạnh phúc, dù có hơi tức giận nhưng anh cảm thấy bản thân cũng đã được đền bù xứng đáng.
Đến vị trí chiếc xe mô tô cô mới bỏ tay anh ra. Vừa rồi thái độ của 2 người bọn họ đúng là dọa cô giật mình
" Cậu đón mình sao không nói trước? Làm mình tưởng...mình tính đi bộ về "
Thật tình cô chỉ tưởng rằng Võ Đông Thăng làm như vậy là có ý bày tỏ lòng hối lỗi, ai ngờ anh ta thật sự xem mình là tài xế riêng của cô chứ.
" Từ nay về sau chuyện đưa đón cậu đi học sẽ do mình đảm nhận "
Võ Đông Thăng phán một cậu chắc nịch khiến Khả Ny có hơi lo sợ, mồm cô đã sớm tròn như chữ O rồi.
" Cậu...không cần như vậy đâu "
Đại lễ này cô sao dám nhận, Võ Đông Thăng tha cho cô cuộc sống yên bình cô đã sớm tạ ơn trời đất rồi.
Nghe Tống Khả Ny từ chối lời đề nghị của mình mặt anh buồn đi trông thấy.
" Cậu vẫn là không tha thứ cho tôi đấy thôi. Vì cậu tin lời Lâm Kim Triều nghĩ thôi thật sự xấu xa đúng không? "
Khả Ny xua tay cố giải thích cho cậu ta hiểu
" Không, không phải thế. Cậu nghĩ nhiều rồi "
Không cần nghe ai nói chính cô đã thử trải nghiệm, đúng là có chút xấu xa.
Dù vậy nhưng cũng không thể nào nói thẳng thừng như vậy được, Khả Ny lại cảm thấy dù mình có cố giải thích như thế nào đi nữa thì cậu ta cũng vẫn một bộ mặt ủ dột như thế. Xong rồi, cô chỉ đành giơ tay đầu hàng
" Thôi được, vậy thì cậu cứ đến đón mình mỗi khi đi học nhé. "
Chiêu giả vờ đáng thương này dùng cho nữ thần thật sự có hiệu quả. Nụ cười trên môi sớm đã không kiềm được
" Vậy có phải chúng ta nên trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc không? "
Khả Ny gật gù định cho cậu ấy số điện thoại nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, thấy cô chần chừ anh hỏi lại
" Có chuyện gì sao? "
Cô nghĩ nghĩ rồi chốt lại một lời cuối cùng
" Cậu phải hứa từ mai đi theo mình đến lớp học hành cho tử tế, không được tùy tiện trốn học nữa. "
" Vậy nếu mình đi học có phải cậu sẽ luôn ở bên cạnh chỉ bảo không? Nếu phải thì mình mới suy nghĩ lại "
Cô nghĩ thầm nếu Võ Đông Thăng chịu đi học ít nhất cũng sẽ không gây sự khắp nơi, lần này xem như cô hy sinh vì đại cuộc vậy. Tống Khả Ny mạnh dạng đáp
" Tất nhiên rồi "
Võ Đông Thăng mừng rỡ ra mặt, anh kéo tay cô rồi đập thật mạnh hai lòng bàn tay vào nhau.
" Chốt kèo "