Tống Khả Ny ngồi trên ghế sofa có chút mong chờ, cánh cửa phòng tắm chợt mở, Võ Đông Thăng bước ra, anh trùm chiếc khăn tắm trên đầu có chút không tình nguyện. Mắt cô mở to, hai tay bịt chặt miệng giữ cho bản thân không thốt ra tiếng, nhưng mà...cô thật sự không nhịn được. Anh mặc bộ quần áo ngủ hình quả dâu của Khả Ny, tuy đã chọn trang phục rộng rãi nhưng nhìn anh vai u thịt bắp từng thớ cơ đều làm cho chiếc áo sắp bung đến nơi cô liền không chịu được.
" Cậu muốn cười cứ việc cười mình biết trông mình không khác gì thằng hề hết "
Sau câu nói đó của anh Tống Khả Ny liền không kiềm chế nữa, cô bật cười sảng khoái một lúc lâu vẫn không thể dừng, Võ Đông Thăng xụ mặt
" Cậu có chừng mực chút được không? "
Cô cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại, bụng cũng sắp quặn đau rồi nhưng lại trông thấy bộ dạng dỗi hờn của anh quả thật không phù hợp với bộ dạng hầm hố thường ngày
" Mình xin lỗi nhưng mình...mình không chịu được "
Cô vẫn trong tình trạng cười nấc, cứ cười mãi như vậy cũng khiến cho anh cảm thấy vui vẻ theo
" Cười đi cười đi, cậu vui là được "
Khả Ny xua tay, cô đứng dậy rời khỏi ghế. Nếu còn tiếp tục đối diện người này chắc cô chết mất thôi
" Mình đi đun nước, nấu chút mì gói 2 đứa lót dạ. Cả buổi chiều không ăn gì rồi. À đúng rồi cậu mang quần áo ướt sang bên kia bỏ vào máy sấy đợi khô là được "
Cô vui vẻ vào bếp đun nước sôi, tay chân thoăn thoắt xé hai gói mì cho vào bát. Trong lúc chờ đợi điện thoại bất chợt reo lên, là số của mẹ.
[ Bé yêu của mẹ đang làm gì vậy? ]
Vẫn là giọng nói ấm áp khiến cho người khác cảm thấy đầy ngọt ngào
" Ny đang nấu mì. Ở đây đổ mưa khá to nên chẳng kịp mua nguyên liệu nấu ăn thưa mẹ "
Bà khá lo lắng cho tình hình của con gái, đã một thời gian rồi chẳng thể gặp mặt con cũng chẳng biết tình hình ở đấy thế nào.
[ Cẩn thận không ốm đấy con ]
" Vâng "
Nước sôi, cô bắt đầu đổ vào từng bát rồi dùng dĩa đậy lại.
[ Hay là nghỉ lễ tới mẹ sang với Ny nhé? ]
Nghe Tống Hải An nói thế cô liền vội vàng trả lời
" Công việc mẹ bận rộn không cần đến đây với con đâu, với lại kỳ nghỉ này con cũng có sắp xếp cùng bạn bè đi trải nghiệm một chuyến. "
[ Ny đã làm quen được bạn mới rồi à? Nam hay nữ đấy? ]
Võ Đông Thăng tìm tòi Một lúc lâu vẫn chưa hiểu được cơ chế hoạt động của máy sấy quần áo, anh lên tiếng nói vọng vào bếp
" Tống Khả Ny, cái thứ này hoạt động thế nào đấy? "
Tiếng nói xuyên thẳng vào điện thoại đầu dây bên kia Tống Hải An cũng đã nghe thấy, bà im lặng một lúc rồi cười nói
[ Là bạn nam, mẹ rất vui vì mọi thứ đều ổn. Con cứ lo cho bạn trước tiên, khi nào rỗi thì gọi cho mẹ ]
Khả Ny biết chắc là mẹ đã hiểu lầm rồi nhưng lại không kịp giải thích cũng không biết giải thích thế nào, cô ậm ừ đáp
" Vâng "
Cúp máy, cô bưng hai bát mì đến phòng khách đặt xuống bàn rồi giúp Võ Đông Thăng khởi động máy sấy. Nhớ lại chuyện lúc nãy không khỏi bực mình
" Quả dâu nhỏ, tiếng cậu lớn thế "
Với bộ đồ quả dâu trên người cách gọi này quả thật rất hơp với anh. Võ Đông Thăng ngớ người ra, anh chỉ vào mặt mình
" Nhỏ, chỗ nào nhỏ? Chê mình à? "
Cô quay người trở về phòng khách đều trách anh khiến mẹ hiểu lầm không biết đã suy nghĩ lung tung gì rồi.
" Mì xong rồi, cậu ăn đi "
Dưới ánh đèn vàng của phòng khách hai con người ngồi bệt xuống sàn đối diện nhau từng chút ăn mì ngon lành.
Sau đó để giết thời gian Tống Khả Ny đem một loạt bài tập ra bắt anh thực hiện, bài làm xong trời cũng đến quá khuya mà mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Trong không gian kín như này không khí có hơi ám muội, một chút ngượng ngùng.
Cô đã quá mệt, hai mắt dường như muốn díp lại nhưng không thể để anh một mình, làm gì có đạo đãi khách như thế chứ. Chỉ là 2 phòng ngủ trên lầu một phòng của Khả Ny phòng còn lại là phòng làm nhạc, anh không thể lên đó nếu không bí mật của cô đều bị bại lộ.
Có lẽ Võ Đông Thăng hiểu được cái khó của cô, anh chủ động lên tiếng
" Cậu lên phòng ngủ đi, bây giờ kí túc xá đóng cửa rồi không thể về được nữa, mình mệt rồi mình muốn ngủ ngay lập tức. "
" Nhưng mà cậu..."
" Yên tâm đi, mình chỉ ở ngay đây...tại chỗ này làm vệ sĩ cho cậu, bảo vệ cậu. "
Nói rồi liền nằm ì ra sofa kéo chăn đắp lại, nhắm mắt bước vào trạng thái ngủ say.
Quả dâu nhỏ này nói ngủ là ngủ như thế cũng giúp cô giảm bớt ngượng ngùng. Khả Ny cẩn thận giúp anh tắt bớt đèn rồi bước chân chầm chậm về phía cầu thang trở về phòng ngủ.
Chờ đến khi cô khuất dạng đôi mắt Võ Đông Thăng mới dần dần hé mở, anh trùm chăn ngang mũi chỉ để lộ hai mắt ngửi lấy mùi hương của cô từ chiếc chắn nhỏ trong lòng ấm áp. Giọng khẽ thì thầm
" Nữ thần của mình, ngủ ngon "
Tống Khả Ny đặt lưng xuống giường, cô tắt lấy chiếc đèn ngủ. Mọi khi chỉ có một mình lúc ngủ có cảm giác hơi sợ hãi không biết có chuyện bất ngờ gì xảy ra. Chỉ là hôm nay đặc biệt yên tâm, cô không phải sợ con sói hoang nào rình mò nơi đây bởi vì ngay phía dưới nhà có vua sói đang canh giữ.
Nghĩ như vậy bản thân đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, kể cả khi ngủ trong đầu vẫn còn văng vẳng lời nói của Võ Đông Thăng. Anh nói cô hãy yên tâm, anh sẽ ở ngay đây...bảo vệ cô.