Đầu Gấu Đu Idol

Chương 20: Ghi thù ngàn năm




Tống Khả Ny gật đầu, hai người quay trở về trên chiếc moto của Võ Đông Thăng. Trên đường về, cả hai im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng. Khả Ny mải miết ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, cảm thấy bình yên và thanh thản trong lòng.

Về đến cổng cô bước xuống từ xe của anh, cởi nón bảo hiểm ra liền cảm nhận được làn gió mát rượi thổi qua mái tóc. Khả Ny mỉm cười, cảm thấy ngày hôm nay vô cùng hạnh phúc.

"Hôm nay đi chơi vui quá!" - Khả Ny nói.

"Cậu thích không?"

"Tất nhiên rồi! Cảm ơn cậu đã làm hướng dẫn viên cho tớ "

"Cậu không cần cảm ơn tớ. Tớ chỉ muốn làm cho cậu vui thôi."

Bầu không khí lại bị làm làm cho trở nên ngượng ngùng, Tống Khả Ny chỉ tay vào bên trong nhà

" Vậy...mình vào đây "

" Cậu chờ đã "

Anh nói vội giống như sợ cô sẽ nhanh chóng đi mất, vẫn còn một việc quan trong khác anh muốn nhắc nhở cô

" Cậu đừng quên kỳ nghỉ lễ, xe của nông trại sẽ đón mọi người ở trường. Sáng ngày mai sẽ bắt đầu, cậu hãy chuẩn bị mọi thứ thật tốt "

Tống Khả Ny gật đầu, nụ cười nở rộ trên môi.

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Tớ sẽ chuẩn bị đầy đủ."

Võ Đông Thăng khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn cô.

 "Tớ sẽ đợi cậu ở trường vào sáng ngày kia."

"Ừm, tớ biết rồi."

Khả Ny cúi đầu, khẽ vân vê tà váy.

"Vậy... tớ vào trước đây. Chúc cậu ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Võ Đông Thăng khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng hình mảnh mai của cô gái khuất dần sau cánh cửa. Một cảm giác khó tả dấy lên trong lòng anh, một thứ cảm xúc mới mẻ và lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua trước đây.

Bước vào nhà, Khả Ny ném chiếc túi xách lên sofa, tiếng va đập vang vọng trong căn nhà tĩnh lặng. Cô đi vào bếp, rót cho mình một ly nước lọc mát lạnh. Nhấp một ngụm, Khả Ny nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc bình yên.

Nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, Khả Ny cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chuyến đi tham quan thôn Giao Thủy cùng Võ Đông Thăng đã mang đến cho cô những trải nghiệm vô cùng thú vị.

Thành thật mà nói ngày mai lên đường có vẻ hơi gấp, thông thường cô đều trang bị hành lý trước mấy hôm. Đều do hôm nay cũng Võ Đông Thăng ra ngoài nên không có thời gian chuẩn bị. Khả Ny lại ngây thơ không biết đây toàn bộ đều là kế hoạch của anh, Võ Đông Thăng không muốn phải có một ngày không nhìn thấy cô vậy nên liền quyết định cả ngày hôm nay đều ở bên cạnh Khả Ny đến ngày mai lại có thể gặp nhau còn có nhiều ngày liên tục ở nông trại sắp tới...anh thật sự rất ranh ma, suy tính kĩ càng.

Tống Khả Ny vội vàng lục tìm vali, cô chọn mấy bộ quần áo phù hợp rồi cho vào ngăn kéo, còn có cả mỹ phẩm, thuốc uống và bôi da mà bác sĩ kê đơn tất cả đều phải chuẩn bị cẩn thận.

Cô đắp mặt nạ, ngâm mình trong bồn nước ấm thảo dược thư giãn, cả ngày hôm nay đi đến chân cẳng rã rời. Khoác chiếc áo choàng tắm Khả Ny đứng trước gương cẩn thận quan sát tình trạng da của bản thân, một thời gian dài làm theo hướng dẫn của bác sĩ những nốt mụn viêm to tướng cũng đỡ đi phần nào, những nốt nhỏ hơn đều có dấu hiệu xẹp xuống nhưng để trở về y như cũ còn phải mất rất lâu.

Nói tới đây cô lại nghĩ tới mấy lời người khác trêu chọc bản thân là nhỏ xấu xí, theo như bình thường cô sẽ cảm thấy ủ dột chán nản nhưng mà...cũng có vài người không để tâm đến diện mạo của cô có thể kể đến Hiểu Huệ hay Võ Đông Thăng...

Khả Ny vỗ mạnh vào đầu mình

" Sạo đột nhiên lại nghĩ tới cậu ta nữa rồi "

Cô bôi thuốc xong chậm rãi tiến đến phòng thu âm, tâm trạng phấn khích liền viết nên mấy giai điệu chưa có lời vô cùng tận hưởng trong không gian ngập tràng âm nhạc.

Xong xuôi lại trở về giường ngủ, tâm trạnh có hơi phấn khích trước buổi dã ngoại. Cô vào trang cá nhân của Kathy cập nhật mấy dòng trạng thái.

[ Hôm nay Kathy rất vui, các bạn thế nào? ]

Chỉ trong tích tắc bài đăng liền kéo đến một lượng tương tác vô cùng lớn nhưng cô đã không có cơ hội đọc hết mà sớm bị cơn buồn ngủ đánh gục. Tống Khả Ny không biết rằng trong vô vàn bình luận dưới bài đăng của cô có một người hâm mộ đáp lời

[ Mình cũng vậy ]

Nhưng bình luận của anh đã nhanh chóng bị vùi lấp bởi những dòng bình luận của người hâm mộ Kathy. Cô vẫn chưa hề nhận ra sự tồn tại của anh vốn dĩ đã xuất hiện rất lâu rồi.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, xé tan bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng. Tống Khả Ny vặn tắt chuông, dụi mắt tỉnh dậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Ánh nắng rực rỡ len lỏi qua từng tán lá, tô điểm cho khu vườn thêm rực rỡ.

Khả Ny mỉm cười, cảm thấy một nguồn năng lượng dồi dào trào dâng trong người. Hôm nay là ngày khởi hành cho chuyến đi dã ngoại, cô vô cùng háo hức và mong chờ những điều mới mẻ đang ở phía trước.

Cô chọn một chiếc váy hoa nhí màu xanh trên gối khoác cùng cardigan mang theo hành lý ra trước cổng taxi đã đợi sẵn ở đấy. Hôm nay chuẩn bị nhiều đồ Võ Đông Thăng không tiện đón cô, hơn nữa anh còn phải sắp xếp cho các thành viên khác vậy nên cô liền tự thân vận động vô cùng vui vẻ. Chiếc xe chở cô lăn bánh trên con đường dài, hướng đến điểm tập trung của đoàn du lịch.

Sau khoảng một chốc di chuyển, xe taxi đã đến điểm tập trung. Khả Ny bước xuống xe, nhìn xung quanh và tìm kiếm những người quen thuộc.

" Ny Ny yêu dấu "

Hiểu Huệ từ xa chạy đến ôm chặt lấy cô mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên

" Mình biết cậu sẽ vì mình mà đi mà "

Nói rồi lại kéo vali giúo cho cô, cậu ấy làm nhanh đến nỗi Khả Ny còn chưa kịp nói gì

" Mau, mình cất vali cho. Lên xe đi và ngồi cạnh mình "

" Được "

Tống Khả Ny vẫn trong tâm thế rất vui vẻ nào biết Võ Đông Thăng đầu tắt mặt tối sắp xếp vị trí ngồi trên xe chỉ muốn chừa một chỗ yên tĩnh ở ghế cuối cho hai người trò chuyện nào ngờ bà chị họ Hiểu Huệ kia cứ thế cuỗm người đi mất còn lên hẳn cả ghế đầu xa tít tắp.

Anh cầm tờ giấy phân bổ vị trí ngồi mà cắn chặt răng

" Hiểu Huệ, chúng ta đúng là ghi thù ngàn năm mà "