Hiểu Huệ thở dài, ánh mắt cô dịu lại chút ít.
“Mình không phải người hẹp hòi, nhưng việc hai người giấu giếm như vậy làm mình cảm thấy bị bỏ rơi. Mình luôn coi hai người là người thân thiết nhất, vậy mà…”
Khả Ny nắm tay Hiểu Huệ, ánh mắt cô chân thành
" Hiểu Huệ xinh đẹp, mình hứa với cậu từ nay sẽ không giấu cậu điều gì nữa…được không? "
Từ đầu đến cuối chỉ có mình khả năng ra sức xoa dịu, Võ Đông Thăng chẳng hiểu vì sao mình lại phải ngồi đây nghe bà chị họ nhiều lời này chất vấn nữa.
Hiểu Huệ nhìn vào mắt Khả Ny, cảm nhận được sự chân thành. Cô thở dài một lần nữa, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn.
" Thôi được rồi, mình sẽ tạm bỏ qua lần này. Nhưng nhớ là lần sau có chuyện gì quan trọng, phải nói với mình ngay, hiểu chưa? "
Khả Ny mỉm cười lộ ra hàm răng trắng xinh, cô gật đầu
" Tuân lệnh "
Đã giải quyết xong chuyện quan trọng Hiểu Huệ không quên nhìn lại thằng em họ trời đánh của mình, dùng ánh mắt ra sức cảnh cáo Võ Đông Thăng
" Thằng quỷ nhỏ đừng mơ tưởng có thể ức hiếp Khả Ny biết chưa. Bây giờ Ny Ny vừa xinh đẹp lại đáng yêu, không nghiêm chỉnh liền có người khác nhảy vào thay mày đấy "
Võ Đông Thăng ưỡn ngực, giọng điệu thách thức
" Ai cũng đừng mơ tưởng "
…
Câu chuyện đầu gấu và hoa khôi trường yêu nhau ban đầu trở thành đề tài sôi nổi được nhắc đến, mấy chàng trai với tinh thần phấn chấn sẵng sàng theo đuổi người đẹp cũng đành ngậm ngùi rút lui.
Về sau đã không còn ai nói nhiều đến chuyện này nữa, họ chỉ biết rằng bên trong An Viễn có một tình yêu nồng nhiệt của hai bạn trẻ luôn tồn tại, cùng nhau phấn đấu mỗi ngày, vì bản thân mà tốt hơn cũng là vì đối phương.
Kì thi cuối kết thúc, mọi người rơi vào trạng thái thả lỏng chuẩn bị cho mùa hè cuồng nhiệt sắp tới. Cả đám bạn học gồm nhiều người Khả Ny, Đông Thăng, Hiểu Huệ, Trịnh Nhất…tụ lại với nhau bàn bạc xem sắp tới nên có kế hoạch gì. Lâm Kim Triều không tham gia, kể từ khi hay chuyện Khả Ny và Đông Thăng yêu nhau anh đã không thường xuyên tìm cô nữa.
Khả Ny ngồi cạnh tựa sát vào anh hòa vào cuộc nói chuyện với mọi người. Giang Khải cho ý kiến
" Tôi đề nghị đi biển, lão đại chúng tôi thích biển nhất có phải không anh Thăng? "
Mai Anh lắc đầu không tán thành
" Đi biển gì chứ, leo núi thích hơn. Chúng ta có cắm trại lại qua đêm còn nướng đồ ăn nữa "
Trịnh Nhất bênh vực đồng đội nhất quyết không theo ý Mai Anh
" Không, đi biển "
" Leo núi "
Hai bên tranh cãi qua lại về việc nên đi biển hay leo núi thì Hiểu Huệ lập tức đưa ra giải pháp không tồi
" Đủ rồi bây giờ chúng ta đi biển rồi lại leo núi, nghỉ lâu như vậy tuyệt đối phải chơi cho đã "
Mọi người ồ ạt hùa theo
" Đúng chơi cho đã "
" Học đến sắp phát điên luôn rồi "
Mọi người bàn luận vô cùng sôi nổi, cô và anh ngồi yên lặng lắng nghe. Võ Đông Thăng vỗ vai cô nhè nhẹ, anh hỏi Khả Ny
" Thế em muốn đi đâu? "
Cô mím môi có hơi do dự xong lại lắc đầu
" Em muốn về thành phố để thăm mẹ, đã không về nhà một thời gian rồi. "
Những từ của Khả Ny làm cho không khí trong nhóm bạn trở nên một chút yên bình hơn. Trong lúc mọi người vẫn tiếp tục thảo luận và đề xuất các kế hoạch cho kỳ nghỉ, Võ Đông Thăng nhìn chằm chằm vào Khả Ny với ánh mắt trầm tư. Anh cảm thấy một chút hụt hẫng khi nghe cô nói về việc muốn về thăm mẹ.
Trái tim của anh đập nhanh khi anh nhớ lại Giao Thủy, nơi mà Khả Ny đã trải qua những kỷ niệm đẹp và quan trọng trong cuộc sống của mình. Anh biết rằng dĩ nhiên, sau khi kỳ học kết thúc, việc về nhà là điều tự nhiên và cần thiết. Nhưng bản thân anh không muốn cô phải rời xa.
Anh cảm thấy rối bời về cảm xúc của mình. Anh không thể nào bảo cô ở lại, nhưng cũng không muốn để cô đi. Trong một khoảnh khắc, anh muốn giữ cô lại bên cạnh mình, nhưng anh biết rằng điều đó không thể xảy ra.
Khả Ny nhìn thấy ánh mắt của Võ Đông Thăng, cô cảm nhận được sự rối bời trong tâm trí anh. Cô hiểu rằng anh muốn giữ cô lại, nhưng cũng không muốn cản trở kế hoạch của cô. Trái tim của cô rơi vào một cuộc chiến nội tâm giữa việc ở lại với những người bạn và gia đình mà cô yêu thương.
Sau một khoảnh khắc ngắn, Khả Ny nở một nụ cười nhẹ nhàng và vuốt nhẹ tay của Võ Đông Thăng.
" Đừng lo lắng, Thăng. Em sẽ chỉ ở lại một thời gian ngắn thôi. Còn lại, chúng ta sẽ có thêm rất nhiều cơ hội để cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ như thế này."
Đông Thăng nhìn Khả Ny với một nụ cười nhẹ nhàng, biết rằng cô đã hiểu và chấp nhận
" Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi đúng không? "
Cô khoác tay anh gật đầu đồng ý
" Ừm "
Mấy hành động mùi mẫn này đám bạn học chứng kiến không ít lần nhưng lần nào cũng nổi da ra Hiểu Huệ rùng mình
" Sợ thật, hai người này hãy nghĩ đến tâm trạng của dân FA bọn tôi "
Trịnh Nhất đàn em của anh phúng phính hai má cười nói
" Đại tẩu cứ yên tâm giao người cho bọn em, anh Thăng tuyệt đối không dám ăn chơi gì đâu "
Võ Đông Thăng tức thì gõ đầu cậu ta
" Trở thành người của Khả Ny rồi à? "
Nói xong liền bật cười, Trịnh Nhất xoa đầu đau đớn, khổ sở
" Bây giờ ai lớn nhất vừa nhìn đã rõ rồi, em biết thời thế lắm "
Cả đám người cười phá lên, không ai có thể chối cãi sự lấn át của Khả Ny và tình yêu của Đông Thăng. Hiểu Huệ tinh nghịch chỉ tay vào Võ Đông Thăng hỏi một cách thách thức
" Không làm đầu gấu nữa hả? "
Đông Thăng mỉm cười, vỗ vai Khả Ny
" Đầu gấu chỉ đối với người khác thôi, còn với em thì…"
Anh dừng lại một chút, cố tình tạo ra sự bí ẩn.
" Em là nữ hoàng của anh."
Mọi người lại ồ lên tán thưởng, trêu chọc Đông Thăng và Khả Ny. Cô đỏ mặt, vùi đầu vào vai anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tống Khả Ny vuốt cằm của anh như thể đang nâng niu một con thú cưng. Cô cười mãn nguyện
" Nói gì đấy, đây là mèo con của mình. "