Dưới ánh nắng rạng rỡ của buổi sáng, Võ Đông Thăng đến trước cửa nhà Khả Ny đúng giờ như đã hứa. Anh ngồi trong xe, cảm giác lòng hồi hộp và hạnh phúc đang trào dâng trong lòng. Khi Khả Ny bước ra, anh hoàn toàn không thể rời mắt khỏi cô. Ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt của cô, và trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như chậm lại.
Khả Ny xuất hiện như một bức tranh rực rỡ, không còn nét đẹp thanh xuân đơn thuần, cô trở nên chững chạc hơn rất nhiều. Bên trong đôi mắt kia dường như không còn dấu vết của sự hư hại, chỉ còn lại sự từng trải và kiên định. Võ Đông Thăng nhìn thấy điều đó và cảm nhận được sự thay đổi trong cô, anh càng trân trọng cô hơn.
“Chào buổi sáng” Khả Ny cười nhẹ, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như ngày nào, nhưng có thêm một chút lạnh lùng của sự trải đời.
“Chào buổi sáng, Ny” Võ Đông Thăng đáp lại, giọng anh trầm ấm.
“Em sẵn sàng chưa?”
“Vâng, đi thôi” Khả Ny đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng quyết đoán. Cô bước lên xe, và cả hai bắt đầu hành trình đầu hành trình của mình.
Bên trong ngôi nhà, bác Phương nhìn theo cô ra ngoài cửa sổ, giọng cảm thán
" Tiểu thư với cậu Thăng thật sự nối lại tình xưa rồi sao? "
Bác Toàn từ cầu thang bước xuống tay cầm theo tách cà phê
"Bọn nhỏ thật sự đã chịu đựng quá nhiều, chỉ mong tương lai hai đứa có thể tốt hơn. Tôi nhìn ra được Võ Đông Thăng là thật lòng. "
…
Cả hai phải đi xe rất lâu để đến được điểm hẹn, trong suốt quá trình di chuyển anh và cô đều không nói quá nhiều về chuyện quá khứ, chỉ có vu vơ chuyện trò nói về những thay đổi trên đường đi. Dù cho là vậy anh cũng đã dễ dàng nhận thấy Khả Ny đang dần cởi mở hơn rất nhiều
Cuộc họp lớp năm nay không được tổ chức ở những địa điểm bình dị thường thấy, mà lại diễn ra tại một quán bar trong thôn. Đây là một thay đổi thú vị so với những năm trước, và cả hai đều cảm thấy tò mò về buổi họp mặt này.
“Chúng ta đến rồi” Thăng nói khi họ dừng xe trước một quán bar nhỏ nằm ở trung tâm thôn. Quán bar này đã được các bạn học cũ thuê trọn để tổ chức buổi họp lớp, một sự kiện thường niên mà họ đã duy trì suốt nhiều năm.
Khả Ny bước xuống xe, cảm nhận làn gió mát thổi qua. Cô hít một hơi sâu, cố gắng xua tan những cảm xúc lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi họp lớp kể từ khi trải qua những biến cố lớn trong đời, và cô càng không biết mọi người sẽ phản ứng thế nào khi gặp lại cô.
“Em ổn?” Anh hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm.
“Vâng ” Khả Ny đáp, dù lòng cô vẫn còn chút bất an. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một thử thách lớn, nhưng có anh ở ngay bên cạnh, cô cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Quán bar nằm bên bờ sông, có không gian mở với ban công nhìn ra dòng nước lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Khi họ bước vào, âm nhạc nhẹ nhàng và ánh sáng ấm áp chào đón họ. Bạn bè cũ đã bắt đầu tụ tập, trò chuyện rôm rả và cười đùa vui vẻ.
Võ Đông Thăng và Khả Ny nhanh chóng nhận ra nhiều gương mặt thân quen. Những người bạn đã từng cùng họ trải qua những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
“Khả Ny, là cậu sao?" Một giọng nói vang lên. Là Hiểu Huệ, người bạn thân nhất của Khả Ny ở trường An Viễn lập tức bước đến ôm chặt lấy cô, mắt rưng rưng.
" Thật sự là cậu sao? "Hiểu Huệ xúc động nói, giọng nghẹn ngào.
“Hiểu Huệ, lâu quá rồi không gặp. Tớ cũng rất nhớ cậu” Khả Ny đáp lại, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm của người bạn thân thiết.
Hiểu Huệ rời khỏi vòng tay, nắm chặt tay Khả Ny, mắt không rời khỏi cô.
“Cậu thay đổi nhiều quá, nhưng vẫn thật xinh đẹp”
Hiểu Huệ có nghe đến chuyện đôi mắt của cô, nhưng cho dù nhìn thế nào cũng không nhận ra sự khác thường.
Khả Ny mỉm cười, cảm giác hạnh phúc tràn ngập.
“Cảm ơn cậu, cậu thì không thay đổi chút nào. Vẫn luôn rất tốt."
Võ Đông Thăng đứng bên cạnh, nhìn thấy hai người bạn cũ gặp lại nhau, lòng anh cũng tràn đầy niềm vui. Anh để hai cô gái có không gian riêng, bước ra ban công để ngắm cảnh. Ánh đèn từ quán bar phản chiếu xuống dòng sông tạo nên một khung cảnh thơ mộng.
Một lát sau, Hiểu Huệ dẫn Khả Ny quay trở lại nhóm bạn. Họ gặp lại những người bạn cũ, lúc đầu ai nấy đều bất ngờ nhưng sau đó vẫn tiếp tịc cùng nhau trò chuyện, cười đùa và nhớ về những kỷ niệm thời đi học. Từng câu chuyện, từng nụ cười như kéo mọi người gần lại với nhau hơn.
“Nhớ những ngày xưa đi học, anh Thăng dẫn dắt cả nhóm anh em chúng ta tung hoành khắp An Viễn đúng là thật sảng khoái." Một cậu bạn nói, giọng đầy hoài niệm.
“Đúng vậy, mỗi người chúng ta theo anh Thăng đều vô cùng oanh liệt tuyệt vời biết bao. Lâu rồi lão đại không về đây bọn em nhớ anh lắm” Giang Khải nói thêm vào.
Trịnh Nhất khi xưa dính lấy anh nhất xúc động lộ ra mặt
" Lễ tốt nghiệp anh không đến biến mất tăm. Đám anh em nhớ anh lắm đấy "
Nói tới đây mọi người bất giác chùng xuống. Năm đó Khả Ny chấp hành án tù, không có lễ tốt nghiệp, anh cũng suy kiệt tinh thần vì vậy cũng không đến. Lễ tốt nghiệp với bọn họ xem như là ký ức đau buồn không muốn nhắc đến.
Hiểu Huệ biết chuyện đá Trịnh Nhất một cái rồi bắt đầu nói sang chuyện khác
“Các cậu xem hai người họ vẫn đẹp đôi như ngày nào”
Có lẽ Hiểu Huệ không biết nhỉ, cô và anh đã không còn là một đôi rồi.
Trong khi đó, âm nhạc bắt đầu chuyển sang những giai điệu sôi động hơn. Mọi người kéo nhau ra sàn nhảy, hòa mình vào không khí vui tươi và rộn ràng. Hiểu Huệ kéo Khả Ny ra sàn, cả hai cùng nhảy múa và cười đùa, cảm giác như quay trở lại những ngày tháng thanh xuân vô tư.
Võ Đông Thăng đứng một góc nhìn Khả Ny, lòng anh tràn ngập niềm vui khi thấy cô hạnh phúc và thoải mái như vậy. Anh biết rằng, những giây phút này rất quý giá đối với cô, và anh cảm thấy mãn nguyện khi có thể mang lại cho cô những khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc.
Khi âm nhạc dừng lại, mọi người trở về bàn, tiếp tục trò chuyện. Hiểu Huệ nhìn Khả Ny với ánh mắt đầy tình cảm.
“Khả Ny, cậu đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng tớ thấy cậu mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết. Tớ rất tự hào về cậu, chỉ là sau này cậu chịu để tâm thằng Thăng hơn một chút được không, mấy năm qua nó thực sự chịu đựng rất nhiều"
“Cảm ơn cậu, tớ nghe hiểu rồi” Khả Ny nói, lòng đầy cảm động.
Mọi người cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm, lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Những lời chúc tốt đẹp, những cái ôm ấm áp và những nụ cười rạng rỡ là những điều còn lại trong lòng mỗi người.