Buổi họp lớp tiếp tục diễn ra, không khí càng trở nên náo nhiệt hơn. Âm nhạc sôi động, những trò chơi vui nhộn và tiếng cười nói rộn ràng khiến quán bar trở nên sống động. Khả Ny, vốn không hay uống rượu, nhưng hôm nay cô muốn buông bỏ tất cả, tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ bên bạn bè.
Hiểu Huệ nhìn thấy Khả Ny, tay cầm ly rượu, liền tiến đến.
“Nào, hôm nay phải uống một ly chúc mừng cho cuộc hội ngộ này chứ!”
Khả Ny mỉm cười, nâng ly rượu lên.
“Được thôi, hôm nay tớ sẽ uống hết mình!”
Võ Đông Thăng đứng gần đó, ánh mắt lo lắng khi thấy Khả Ny bắt đầu uống nhiều hơn bình thường. Nhưng anh biết, đây là dịp đặc biệt, và cô cần những giây phút giải tỏa sau những áp lực và căng thẳng trong cuộc sống.
Cứ thế, Khả Ny uống hết ly này đến ly khác, cô càng uống càng thấy nhẹ nhõm, mọi lo lắng dường như tan biến. Nụ cười trên môi cô rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh. Cô cảm thấy mình như trở lại những ngày tháng thanh xuân, vô tư và không gánh nặng.
Giang Khải, một trong những người bạn cũ, cũng không ngừng khích lệ Khả Ny uống thêm.
“Khả Ny, cậu thật sự là cô gái có bản lĩnh nhất mà tôi biết, cả gan cướp anh Thăng của bọn tôi. Nào, uống thêm với bọn tôi một ly nữa!”
Khả Ny cười lớn, không do dự nâng ly.
“Được thôi, hôm nay tớ sẽ không từ chối bất kỳ ly rượu nào!”
Những tiếng cười vang lên, mọi người càng lúc càng hòa mình vào không khí vui vẻ. Võ Đông Thăng nhìn Khả Ny, lòng anh vừa vui vừa lo. Anh biết rằng cô cần những khoảnh khắc như thế này, nhưng cũng không muốn cô quá say.
Sau một lúc, Khả Ny bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô cười nói vui vẻ, nhưng bước chân đã bắt đầu loạng choạng. Võ Đông Thăng nhanh chóng đến bên cô, đỡ lấy cô khi cô suýt ngã.
"Khả Ny, em uống ít thôi, không cần phải cố quá,” anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Không sao đâu, Thăng” Khả Ny nói, giọng cô đã bắt đầu hơi lạc đi.
“Hôm nay em muốn vui vẻ một chút. Anh không phải lo lắng cho em đâu.”
Những ly rượu cứ thế nối tiếp nhau, và Khả Ny bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ biết rằng mỗi lần uống, cảm giác nặng nề trong lòng cô dường như nhẹ đi một chút. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy mình mất kiểm soát dần.
Bạn bè xung quanh cũng tham gia vào không khí vui vẻ, họ không ngừng kể chuyện và cười đùa. Hiểu Huệ nhìn thấy Khả Ny uống nhiều liền ngăn lại. “Khả Ny, dừng lại đi, cậu uống đủ rồi.”
Khả Ny lắc đầu, cười một cách mệt mỏi.
“Không sao đâu, Huệ. Tớ ổn mà.”
Nhưng thật ra, cô không ổn chút nào. Đầu cô bắt đầu quay cuồng, mọi thứ xung quanh như nhòa đi. Võ Đông Thăng thấy vậy liền quyết định can thiệp.
“Khả Ny, em đã uống đủ rồi. Để anh đưa em về.”
Khả Ny muốn phản đối, nhưng cơ thể cô không còn sức lực để chống lại. Võ Đông Thăng nhẹ nhàng đỡ cô dậy, Hiểu Huệ cũng giúp một tay.
“Cậu nên nghe lời Đông Thăng đi, Ny à."
Hiểu Huệ lại quay sang dặn dò anh
" Mày không uống, đưa cậu ấy về đi. Khoan hả về Sơn Hà tao sợ Khả Ny chịu không nổi đường xa "
Anh gật đầu
" Biết rồi "
Võ Đông Thăng không để Khả Ny tự đi, anh kiên quyết bế cô lên, khiến cô bất ngờ và không thể phản đối.
“Anh… anh làm gì vậy?” cô lẩm bẩm, giọng đầy mệt mỏi.
“Anh đưa em về” Võ Đông Thăng nói, giọng chắc nịch.
“Em đã uống quá nhiều rồi.”
Anh bước ra khỏi quán bar với Khả Ny trong tay rồi nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe. Trên đường về, Khả Ny mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường lướt qua mắt cô như những đốm sáng mờ nhạt, hơi thở cô đều đặn và yên bình. Võ Đông Thăng lái xe, ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô, lòng tràn đầy tình cảm, sự quan tâm.
Họ trở về ngôi nhà nhỏ ở thôn Giao Thủy, anh bế Khả Ny vào trong nhẹ nhàng đặt cô lên giường, rồi đi lấy một ly nước và khăn lạnh để giúp cô tỉnh táo hơn.
“Uống nước đi, em sẽ cảm thấy khá hơn,” anh nói, đỡ cô ngồi dậy.
Khả Ny ngoan ngoãn uống nước, cảm nhận sự mát lạnh làm dịu đi phần nào cảm giác say xỉn. Võ Đông Thăng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
“Anh sẽ xuống sofa dưới nhà, em cần gì thì gọi anh” Võ Đông Thăng nói, nắm lấy tay cô.
Khả Ny mỉm cười yếu ớt, cảm nhận sự an ủi từ Võ Đông Thăng.
“Anh thật sự rất tốt với em, Thăng.”
Anh nhẹ nhàng xoa dịu tay cô.
“Anh sẽ luôn ở đây khi em cần.”
Trong cơn say, cảm xúc bất ngờ trào dâng trong tâm trí của Khả Ny khi cô ôm Võ Đông Thăng và đặt đôi môi lên môi anh. Cảm giác của cô trở nên sống động hơn, và ý thức về mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại họ hai và không gian nhỏ ấm áp này.
Khi Khả Ny cởi bỏ chiếc áo của anh, cảm giác trái tim bùng cháy mạnh mẽ kèm theo một phần bất an. Cô cảm thấy mình mất kiểm soát, nhưng đồng thời cũng tự do hơn bao giờ hết. Ánh sáng lấp lánh trong phòng làm nổi bật vẻ đẹp của Võ Đông Thăng, và cũng làm nổi bật cảm xúc dâng trào trong lòng cô.
Nụ hôn đầy đam mê và dịu dàng từ Khả Ny khiến trái tim của Võ Đông Thăng rộn ràng. Anh đáp lại bằng sự ân cần và sự say đắm trong tình yêu dành cho cô.
Trong sự hào hứng của tình yêu bùng cháy, Khả Ny tiếp tục làm điều bất ngờ hơn nữa. Cô nhẹ nhàng đưa tay đến áo của Võ Đông Thăng, bắt đầu cởi bỏ từng khuy áo một. Khi chiếc cúc áo của anh bị cởi bỏ, cảm giác trần trụi và tự do len lỏi vào từng tế bào của cơ thể anh. Khả Ny cảm nhận được sự kỳ diệu và vẻ đẹp tự nhiên của người đàn ông trước mặt, mỗi đường nét của cơ thể anh đều là một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Người đàn ông trước mặt này đã từng thuộc về cô cũng đã dùng cả tính mạng để yêu cô. Nước mắt của Tống Khả Ny chợt như dòng thác đổ ào xuống, cô ở trong ngực anh không ngừng khóc nấc lên, đã lâu rồi cô không dám khóc vì khi làm như thế mắt trái lại càng đau.
Võ Đông Thăng không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ đành ôm vô mà vỗ về. Cô ghé vào tai anh nói bằng giọng uất nghẹn
" Thứ thuốc đó anh đã uống bao lâu rồi? "
Câu hỏi đầy ngạc nhiên và lo lắng của Khả Ny khiến Võ Đông Thăng cảm thấy bối rối. Anh nhìn vào đôi mắt đầy nước của cô, cảm nhận được sự đau đớn và lo lắng từ sâu trong tâm hồn cô.
“Anh… anh không hiểu ý em đang nói gì” Võ Đông Thăng thốt lên, giọng nói trầm lắng, bao phủ bởi sự hoang mang.
Khả Ny không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
“Thứ thuốc… thuốc anh uống… đã bao lâu rồi?” cô lặp lại, giọng nói uất ức và đầy lo lắng.
Võ Đông Thăng nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, sau đó nhớ lại lúc mình lấy đồ trong hộc đựng oto vô tình làm rơi ra toa thuốc, dù đã nhanh chóng cất đi nhưng có vẻ cô đã trông thấy thứ thuốc anh uống là thuốc chống trầm cảm.
Ny của anh vẫn rất lo lắng cho anh, Võ Đông Thăng ôm cô thật chặt hôn lấy một bên mái tóc Khả Ny buông xõa, nước mắt của anh lẫn vào trong tóc cô.
" Em trở về rồi, anh không cần dùng nó nữa. "
Khả Ny không biết phải nói gì, cô chỉ cảm thấy trái tim mình tan nát. Hóa ra cô cô đã chính tay hủy hoại con người này nhưng anh vẫn không chút trách móc, tự chữa lành vết thương của mình rồi lại một lần nữa đến bên cô.