Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 59: Khó khăn lại chồng chất




Tan học, Hi Nhiễm cúp tiết tự học, một mình mang cặp đi ra khỏi lớp ở cửa sau. Lần đi này cô không báo cho ai biết, ngay cả Lâm Nhã Tịnh cô cũng không nói. Bởi vì đây là chuyện cũng chẳng hay ho gì, nên tốt nhất đừng để ai biết thì tốt hơn.

Ngồi chờ ở trạm xe, lòng cô nôn nao không biết đột nhiên phía cảnh sát gọi cô đến để làm gì. Vụ án của bố cô không phải đã hơn ba năm rồi còn đầu, sao lần này lại gọi cô tới đó.

Không lẽ có chuyển biết tốt, người nhà nạn nhân giảm án cho bố cô rồi sao?

Cảm giác lo lắng, hồi hộp, bồn chồn liên tục khống chế trong người cô từ lúc nhận cuộc gọi cho đến bây giờ. Tim đập nhanh hơn bình thường, nhịp thở gấp gáp và khó giữ được bình tĩnh. Mùa đồng lạnh lẽo nhưng hai tay và hai chân cô lại run rẩy, đồ mồ hôi ở lòng bàn tay liên tục, tâm trạng khó chịu.

Những lời nói của cảnh sát cứ đầu liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô mãi nên đâm ra khiến cô lo âu về điều gì đó sắp xảy ra với bố thêm một lần nữa.

Đứng trước đồn cảnh sát, Hi Nhiễm hai tay nắm chặt, thở một hơi để lấy lại tinh thần. Tự dặn lòng mình dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh, từ từ tìm cách giải quyết, tuyệt đối không được yếu ớt.

Hi Nhiễm dũng cảm nhấc chân đi vào bên trong

Một vài học sinh ở trường cô đúng lúc đi ngang qua, tuy chỉ trông thấy bóng lưng nhưng cũng đủ nhận ra cô.

" Ủa, sao Hi Nhiễm lớp 10A2 lại đến đồn cảnh sát?" Nữ sinh hiếu kì hỏi.

Người còn lại nhìn theo, cũng thắc mắc y như thế: " Phải ha, cậu ta đến đây làm gì? Hay là phạm phải tội gì nên bị gọi đến? ".

" Nhắc mới nhớ, từ trước đến giờ tớ chưa từng nghe qua gia cảnh của cậu ta bao giờ ".

" Hay là gia đình có uẩn khúc? ".

" Về báo tin cho mọi người biết đi ".

" Đi, có chuyện hay để xem rồi đây ".

Mới vừa bước vào văn phòng, bên trong có mấy người mặc cảnh phục, vài tên tội phạm ngồi ở ghế chờ. Trong đó có một cảnh sát thấy cô thì hỏi: " Cháu đến đây làm gì?".

"Dạ, cháu được cảnh sát gọi đến đây để bàn lại về vụ án của bố cháu ".

" Tên là gì?".

"Dạ là Hi Nhiễm ạ".

"Được rồi, cháu qua ghế ngồi chờ chú một lát? " Cảnh sát chỉ tay về phía góc bên phải.

" Vâng " Hi Nhiễm lễ phép cúi đầu, ôm cặp sách co mình luồn qua đám người mặt mũi dữ tợn đẩy máu me.

Chưa bao giờ cô đến những nơi như vậy cả, lúc trước là vì cô còn quá bé nên Thẩm Văn Tiêu không thể đưa cô đến đầy được. Bây giờ chỉ có một mình cô đến, cảm giác cô đơn lẻ loi vô cùng.

Ngồi được đôi lát, một cảnh sát khác từ trong phòng bên cạnh đi ra, nghe đồng nghiệp của mình nói sau đó chỉ tay về phía cô.

"Cháu là Hi Nhiễm phải không?".

Hi Nhiễm gật đầu, tim lập tức nảy lên một nhịp.

" Cháu đi theo chú ".

" Vâng ".

Trong căn phòng thật sự rất yên tĩnh với ánh sáng nhẹ nhàng ở đèn bàn ấm áp chiếu lên những bức tường màu xám nhạt.

Tiếng ổn từ bên ngoài gần như không nghe thấy, dường như giúp họ dễ dàng tập trung vào sự tĩnh lặng để làm việc. Hi Nhiễm ngồi đối diện cơ hồ có thể nghe được tiếng kim đồng hồ đang chạy trên tường.

Không khí càng tĩnh lặng càng làm cho lòng cô hồi hộp theo.

" Về vụ án của bố cháu đã có diễn biến mới " Cảnh sát đan hai tay đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, mặt mũi vô cùng nghiêm túc nói.

Cảnh sát vừa dứt lời, hô hấp của cô bỗng gia tăng theo cấp số nhân, cô không nghe hiểu lắm lời của cảnh sát nói, biểu tình có chút ngây ngô hỏi lại: " Ý chú là sao? Cháu không hiểu ".

" Theo như tuyên bố của toà, vụ án của bố cháu được kết án hình phạt tám năm tù và đền bù số tiền theo như toà đưa ra dành cho gia đình nạn nhân ".

"Tuy nhiên..." Cảnh sát chần chừ vài giây, nhìn thẳng vào con ngươi của cô, " Cách đây vài hôm, người nhà nạn nhân lên đơn đòi thay đổi mức án hình phạt của bố cháu thành tù chung thân ".

Mười ngón tay đặt ở dưới đùi của Hi Nhiễm lập tức cuộn tròn lại, gắt gao nắm chặt làn váy đồng phục. Cô như thể không tin vào tai mình vừa mới nghe được, cả người chững lại chừng vài giây. Cơ hồ gần một phút sau, khó khăn nói: " Tù....chung thân ".

Cảnh sát gật đầu: " Không sai ".

" Chú báo để gia đình cháu chuẩn bị tinh thần trước".

" Sao...sao có thể như vậy được ạ " Hi Nhiễm vô thức lắc đầu, " Không phải đã có quyết định của tòà rồi còn gì, sao bây giờ nói có thể thay đổi là thay đổi được ạ ".

Cảm giác ngỡ ngàng, khó tin khi nhận thông tin bất ngờ, đôi mắt mở to, cơ thể căng cứng vì không thể phản ứng kịp trước tình huồng này.

Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng cô trở nên nặng nề và khó chịu, giống như thể có một đám mây đen đột ngột kéo đến, che phủ mọi thứ sáng sủa trước đó mà cô nghĩ ra khi trên đường đến đây.

Bây giờ thì lại đối lập hoàn toàn với suy nghĩ của cô.

Cảnh sát nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt đơ lại như vậy, tâm tình cũng nặng nề hơn không ít, cũng có chút không đành lòng khi nói cho cô nghe chuyện này: "Đó là phụ thuộc vào quyết định của toà, bên chú chỉ có việc thông báo đến gia đình cháu thôi ".

" Chuyện này chú nghĩ gia đình cháu nên đến thương lượng lại với người nhà nạn nhân. Nếu không có thể bố cháu sẽ phải chấp nhận mức án phạt này ".

Cảnh sát nghĩ rằng chút ít nữa thôi cô gái nhỏ trước mắt mình sẽ khóc nhưng kết quả lại khiến người ta giật mình.

Cô rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Bước ra khỏi trụ sở, Hi Nhiễm bước đi trong tâm trạng trống rỗng, thoạt qua trông có vẻ nặng nề và thiếu sức sống, giống như một con robot đang di chuyển một cách máy móc mà không có bất kỳ cảm xúc nào. Cô bước đi chậm rãi, lơ đăng, ánh mắt nhìn xa xăm mà không tập trung vào bất kỳ điểm nào cụ thể, cứ lơ đểnh. Mỗi bước chân có vẻ như đang chuyển động, nhưng không rõ là đang đi về hướng nào.

Trạng thái tâm trí cô giờ đây đang trống rỗng, không vui cũng không buồn, có thể nói là cảm giác vô định và lạnh lẽo bên trong lẫn bên ngoài.

Bây giờ cô phải làm sao đây? Nếu như cô không thuyết phục được gia đình nạn nhân, có thể họ sẽ cho bố cô ở trong ngục tù suốt đời sao.

Phải nói như thế nào thì họ mới rút lại đơn kiện? Nếu họ đòi tiền, cô biết lấy tiền ở đây mà đưa đây?

Tâm trạng lực bất tòng tâm bao quanh lấy cô nàng, Hi Nhiễm bất lực và bế tắc khi không biết phải giải quyết làm sao?

Nếu bây giờ nói cho bà biết, có khi sẽ là cú sốc lớn với bà, rồi lại ảnh hưởng đến sức khỏẻ nữa?

Không... không thể nào....tuyệt đối không thể để cho bà biết chuyện này được.

Hi Nhiễm ngồi co ro ở một góc đường, tâm trạng bấp bênh không biết nương vào ai? Bây giờ có khóc cũng chẳng còn hơi sức để rơi nước mắt nữa, mà có khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

" Ủa Hi Nhiễm đầu?" Tình Nhi đi đến chỗ cô nhưng không thấy cặp sách cô đâu cả.

Lâm Nhã Tịnh nằm dài trên bàn, tâm trạng vẫn còn rơi vào chuyện máy ảnh đó nên khi nghe Tình Nhi hỏi liền quay mặt xuống: "Mình mới thấy cậu ấy còn ngồi đó mà ".

" Hay là bị Dật Hiên tóm đi đâu rồi?" Tình Nhi khoanh hay tay lại, cắn môi tự hỏi.

Đám F4 từ bên ngoài hành lang đi vào, cười nói huyền náo. Tình Nhi vội chạy ra hỏi: " Úa Dật Hiên, sao cậu ở đây? ".

Dật Hiên đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói:

"Không ở đây thì ở đâu? ".

"Tớ tưởng Hi Nhiễm đi đâu với cậu rồi " Tình Nhi chỉ tay xuống chỗ ngồi trống không của cô nàng: " Tại tớ không thấy cặp sách của Hi Nhiễm, mà nảy giờ cũng không thấy cậu ấy đâu cả ".

Hai mắt Dật Hiên đang thả lỏng chợt nhíu lại, làn môi mím chặt nghiêng đầu nhìn xuống chỗ ngồi của cô.

Lâm Nhã Tịnh lấy điện thoại ra: " Để tớ gọi cho cậu ấy xem sao? ".

Nhưng đổi lại cũng chỉ là tiếng thuê bao phát ra hai đến ba lần.

" Cậu ấy không bắt máy" Lâm Nhã Tịnh lo lắng nói.

Âu Dương Thiên: " Tụi mình đi tìm cậu ấy đi ".

" Không cần " Dật Hiên dõng dạc nói, " Các cậu cứ ở đây, tôi đi tìm cậu ấy".

Ôn Chính Phàm cũng không ngồi yên, ngay sau lời nói của Dật Hiên, cậu không chần chừ mà quay người chạy ra khói lớp.



Dật Hiên chạy khắp các nơi mà cô và mình từng đi qua nhưng khổ nỗi chỉ toàn là người với người, không có lấy một bóng dáng của cô.

Vừa nhìn cậu vừa gọi hàng chục cuộc cho cô nhưng đổi lại chỉ là tiếng tút dài trong vô vọng.

" Mẹ kiếp! Chạy đi đâu thế không biết nữa ".

Không tìm được cô khiến cậu bực bội, cáu gắt hẳn ra. Mái tóc ngắn, gọn gàng của cậu giờ đây bị rối vò hết cả lên.

" Hi Nhiễm, cậu đang ở đâu?" Tiếng gọi tên cô dịu dàng, ấm áp.

Bên này, Ôn Chính Phàm cũng không ngừng tìm kiếm cô khắp nơi nhưng cũng không thấy đâu.

Nhớ lại lần trước hai người từng tới công viên mà cậu tiết lộ, Ôn Chính Phàm đánh liều bắt xe đi tới đó xem thử.

"Kiều Hạ, tớ nghe nói chiều nay có người nhìn thấy Hi Nhiễm lớp kế bên đứng trước đồn cảnh sát đấy? " Một người bạn nói nhỏ vào tai cô nàng.

" Đồn cảnh sát sao?" Kiều Hạ đang tô cây son phiên bản giới hạn lên môi, nghe báo cáo lại vô cùng thảng thốt.

" Phải, không lẽ nó phạm tội gì hay sao? Hay gia đình nó có ai bị bắt? ".

Kiều Hạ nhướng mày, cô cũng quên béng đi mất việc điều tra lí lịch nhà Hi Nhiễm. Mang điện thoại ra hành lang, ấn vào dãy số trên màn hình: " Thư kí Kim, giúp tôi điều tra gia cảnh của người này ".

Nụ cười ranh mãnh trên môi Kiều Hạ chợt ẩn hiện trên gương mặt kiều diễm kia.

Lúc Hi Nhiễm trở về nhà cũng đã chập tối, thấy cháu gái mình gương mặt không có chút sắc, Chúc Lan đi lại hỏi: " Hôm nay cháu không ở lại tự học sao? ".

" Dạ không ạ, cháu hơi mệt nên xin về nghỉ trước " Cô thều thào nói tiếng nhẹ tênh.

" Cháu mệt ở đâu? Nói bà nghe để bà đi mua thuốc cho cháu " Chúc Lan đưa tay lên sờ má mặt rồi mũi của cô.

Hi Nhiễm nắm lấy tay bà, nhìn bàn tay đầy nhăn nheo, gân guốc khiến cô đau xót không thôi. Nuốt nước mắt vào trong, cô vỗ tay trấn an bà: " Cháu không sao đầu ạ, nằm nghỉ một lát sẽ khỏi thôi, bà đừng lo ".

"Vậy cháu vào phòng đi, bà đi pha cho cháu ly nước cam ".

" Vâng ạ ".

Ngồi trên chiếc giường quen thuộc, Hi Nhiễm vứt cặp sang một bên, ngã người trên giường nhìn lên trần nhà, thở phào một hơi.

Nhìn đèn trên trần nhà, thứ ánh sáng mờ ảo chiếu vào trong mắt cô.

Trong thời điểm này, cô không nên yếu đuối mà phải mạnh mẽ để giải quyết từng rắc rối một. Nếu cô cứ mãi khóc lóc thì số phận của cô và bà nội thậm chí là ngay cả người bố cô yêu quý sẽ trôi lênh đênh giữa dòng sông Hồ Nam này.

Dù chỉ còn 1% hy vọng cô cũng sẽ cố gắng làm.

" Bà nội, Hi Nhiễm về nhà chưa ạ?" Lâm Nhã Tịnh hớt hải quên cả thay giày mà chạy ào vào. Thấy Chúc Lan đang vắt nước cam, liền chạy vào bếp hỏi.

Chúc Lan: " Con bé mới về, đang nằm ở trong phòng đấy ".

Nghe thấy cô an toàn, cục tạ đề trong lòng cô cuối cùng cũng hất sang một bên. Lâm Nhã Tịnh đưa mắt nhìn cửa phòng đã đóng rồi, thấy Chúc Lan bê ly nước cam đi về phòng cô, Lâm Nhã Tịnh ngăn lại: "Đề cháu đem vào cho cậu ấy giúp bà ạ ",

" Được, nhớ ép con bé uống hết giúp bà nha ".

" Vâng ạ "

Đứng trước cửa phòng cô, Lâm Nhã Tịnh gõ gõ vài tiếng.

" Vào đi ".

Cô nghe thấy được giọng nói mệt mỏi thiếu năng lượng, như thể cô đang cố gắng hết sức để nói ra. Lâm Nhã Tịnh vặn nắm cửa đi vào trong, nhìn thấy cô nằm dài trên giường, hai mắt nhắm nghiền lại, không khỏi làm cô lo

lang.

" Sao cậu về mà không báo tớ một tiếng? ".

Hi Nhiễm chợt bừng tỉnh dậy, cô mở mắt ngồi bật dậy liền thấy Lâm Nhã Tịnh đứng trước mặt mình.

"Tớ có việc gấp nên quên báo với cậu, cho tớ xin lỗi ".

" Không có gì " Lâm Nhã Tịnh kéo ghế đến bên giường ngồi xuống, đưa ly nước cam cho cô, dặn: " Uống cho hết đấy ".

" Được" Hi Nhiễm đưa tay đón lấy nhưng cũng chẳng buồn cho lên miệng mình uống một ngụm mà chỉ cầm rồi để đó.

"Mọi người lo lắng cho cậu lắm đó " Lâm Nhã Tịnh lấy điện thoại ra, nhắn vài ba tin báo cho Tình Nhi biết: " Dật Hiên và Ôn Chính Phàm đều chạy đôn đáo ra ngoài tìm cậu ".

"Vậy sao?" Âm điệu thấp và đều, khiến giọng nói nghe trầm buồn và uề oải: " Tớ xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng ".

" Cậu gọi lại cho hai cậu ấy đi, tớ đoán giờ này vẫn còn ở bên ngoài đi tìm cậu đấy ".

Hi Nhiễm gật đầu, mò mẫm điện thoại trong cặp. Lúc cô mở ra, liền nhìn thấy trên màn hình có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Dật Hiên, Ôn Chính Phàm và Minh Hạo Vũ.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhắn tin cho từng người sau đó liền vứt sang một bên.

" Cậu có chuyện gì sao?" Lâm Nhã Tịnh quan tâm hỏi han cô.

Hi Nhiễm: " Không có ".

" Cậu có biết rằng cậu nói dối tệ lắm không? " Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, vạch trần cô: " Chẳng lẽ ngay cả người bạn thân như tớ cậu cũng giấu à? ".

" Không phải" Hi Nhiễm khẽ nói, " Chỉ là tớ không muốn làm liên lụy đến cậu ".

" Cái gì mà liên lụy đến tớ chứ?" Lâm Nhã Tịnh nói, " Bất cứ chuyện gì tớ đều sẽ giúp cậu nếu như việc đó nằm trong khả năng của tớ, tớ không quản mệt nhọc đầu ".

" Nhung chuyen nay cau chang the giup dudc to dau " Hi Nhiem lac dau, yeu dt noi.

" Câu chưa nói thì sao biết chắc như thế? ".

Hi Nhiễm thở dài một tiếng, tiến đến gần Lâm Nhã Tịnh, chủ động nắm lấy tay cô bạn mình, gương mặt không giấu đi nổi sự mệt mỏi đến rã rời: " Đã có tin tức mới về việc của bố tớ ".

"Tin tức mới? Không phải là được hạ mức án xuống chứ?" Lâm Nhã Tịnh bất ngờ hỏi.

Nếu được như thế thì bây giờ cô đầu phải đau đầu buồn bã đến như này.

" Không " Hi Nhiễm nhẹ giọng nói, " Gia đình nạn nhân đâm đơn kiện thay đổi mức án của bố tớ thành tù chung thần ".

" Cái gì?" Lâm Nhã Tịnh trố mắt như không thể nào ngờ, " Sao lại có thể làm thế được? Chẳng phải đã ra quyết định và bố cậu cũng đang chấp hành rồi còn gì nữa? Sao có thể được quyền thay đổi mức án phạt chứ? ".

Hi Nhiễm lắc đầu trong vô thức, giọng nói không nén nổi sự thất vọng: " Tớ cũng không biết sao lại có thể thay đổi được nữa, đó chính là điều tớ cũng đang thắc mắc không khác gì cậu ".

Nhìn cô kiềm chế nước mắt lại, Lâm Nhã Tịnh đau xót xoa vai cô như thể để an ủi: " Vậy bây giờ phải làm cách gì?

" Bên cảnh sát nói tớ nên đến nhà họ để thương lượng lại xem có thay đổi được chút ít gì hay không ".

" Thế câu sẽ đi chứ? ".

Hi Nhiễm gật đầu: " Có thể là thế".

" Vậy..." Lâm Nhã Tịnh chồng tay mình lên tay cô, dõng dạc nói: " Tớ sẽ đi cùng với cậu ".

" Chuyện này là chuyện của nhà tớ, tớ không muốn làm ảnh hưởng đến cậu ".

" Ảnh hưởng cái gì chứ cô bạn ngốc " Lâm Nhã Tịnh kí lên đầu Hi Nhiễm, " Chúng ta là gì nào?".

" Bạn thân ".

" Đúng vậy, bạn thân thì phải giúp đỡ nhau trong mọi hoàn cảnh chứ. Với cả tớ không an tâm để cậu đến đó một mình ".

Hi Nhiễm rưng rưng hai hàng nước mắt, mũi cay nồng cả lên vì cảm động trước sự chân thành của Lâm Nhã Tịnh.

Cô nàng gật đầu, không nói gì liền vươn người đến ôm lấy người trước mắt, xúc động nói: " Cảm ơn cậu, cảm ơn câu nhiều lắm ".

" Bạn bè với nhau không nên khách sáo như thế ".



Ôn Chính Phàm thời điểm nhận được tin nhắn của cô, cậu vẫn còn đang lang thang tìm kiếm cô ở khắp nơi. Dù đang trong mùa đông nhưng chiếc áo đồng phục đã thấm đẫm mồ hôi nhễ nhại.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở ghế đá ven đường gọi lại cho cô.

"Alo, Hi Nhiễm ".

Bên kia vang đến giọng nói ngọt ngào, có âm điệu dịu dàng, mềm mại, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu và ấm áp: " Sao thế?".

" Cậu đi đâu vậy? Bọn tớ lo cho cậu lắm " Ôn Chính Phàm vẫn còn thở hồn hền do không ngưng nghỉ chút nào.

"Tớ đi ra ngoài có chút việc, xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng ".

" Không sao, cậu không có lỗi gì đâu " Ôn Chính Phàm nói tiếp, " Cậu không bị sao thật chứ? ".

"Tớ không sao cả, cậu đừng lo ".

"Được, vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp ".

"Tạm biệt cậu ".

Tua dau len tudng, trong da่น Hi Nhiem cu xoay quanh quan chuyen cua bo.

Đúng là có tiền thì có thể giải quyết được tất cả, muốn bắt nhốt ai thì nhốt, muốn thay đổi mức án phạt cũng là chuyện thường tình.

Thì ra đồng tiền có một sức mạnh vô đối thật, có thể mua chuộc cả những người làm công lý.

Nghĩ đến, Hi Nhiễm mỉm cười khinh bỉ bọn họ.

Chôn mặt trên đầu gối, cô ảo não không biết phải xoay sở ra làm sao để cứu được bố của mình.

Đang lăn tăn trong những dòng suy nghĩ, tiếng tin nhắn điện thoại bên cạnh ting lên một cái.

Cô ngất mặt dậy, nghiêng mặt sang xem.

Trên màn hình đột nhiên hiện lên dòng tin nhắn:

_ Hi Nhiễm, cho cậu một phút, mau phóng xuống đây cho tớ.

Mắt cô khẽ giật một nháy, nuốt nước bọt chạy đến cửa sổ phòng nhìn xuống. Nhìn thấy cậu đang đứng thẳng, đôi mắt diều hâu trực tiếp nhìn lên đây làm doạ cô thốt cả tim.

Hi Nhiễm ôm ngực vội ngồi thụp xuống, cắn môi dưới.

Chần chừ khoảng mấy phút, cô đành ôm áo khoác đi xuống. Với người khác thì cô không biết, chứ là con người dưới đó, nếu cô không mau xuống, không chừng sẽ xông thẳng lên đây gây náo loạn khu này trong đêm tối mất.

Thấy bóng dáng nhỏ bé của cô lon ton chạy từng bước xuống bậc thang, Dật Hiên đanh hai mắt lại, mím chặt làn môi mỏng của mình.

"Sao giờ này cậu lại tới đây?" Hi Nhiễm nhìn đồng phục của cậu vẫn còn nguyên: " Còn chưa thay quần áo nữa?

".

Dật Hiên không nói gì, lằng lặng nhìn cô trong vài giây. Sau đó rất nhanh liền kéo cô vào ngực mình ôm chặt lấy.

Cái ôm bất ngờ này làm Hi Nhiễm không ngờ tới, cô ngạc nhiên đến mức ngỡ ngàng.

Vì động tác của cậu quá mạnh bạo nên cả người cô đâm sầm vào trong lồng ngực cậu.

Hi Nhiễm hoảng hốt vội vùng vẫy đẩy ra nhưng không thể làm được. Đột nhiên trên đỉnh đầu cô vang lên sự cảnh báo: " Đứng yên, nếu không tớ bẻ gãy chân cậu đó ".

Dật Hiên đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt tận hưởng lấy. Từ sau khi nghe Lâm Nhã Tịnh bảo cô biến mất không ai biết, cả người cậu từng giây như đang ngồi trên đống lửa.

Khi ấy cậu hoang mang, bối rối và lo lắng vô vàn. Lòng cậu đột nhiên thấy trống trải, cảm giác khó chịu làm cậu bứt rứt đến mức cáu kỉnh lên.

Cứ đâm đầu chạy đến những nơi cô thường hay đi đến hoặc thậm chí là lục tung từng ngõ hẻm có khi cô ngu ngốc bị ai đó đang bắt nạt.

Nhưng khi nhận được tin nhắn từ cô, cái cảm giác bồn chồn như vơi đi được một nữa. Và rồi khi được chạm vào người cô, tim cậu như đập nhanh hơn, mọi lo lắng và mệt mỏi dường như tan biến, chỉ còn lại sự bình yên và ấm áp. Cảm nhận được hơi ấm của người trong lòng, cảm giác như cả thế giới đều đứng lại, và chỉ có hai người cùng nhau san sẻ hơi ấm cho nhau giữa tiết trời lạnh lẽo.

Như thể mọi nỗ lực tìm kiếm cô trước đó đều xứng đáng.

" Câu đã đi đâu? ".

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu chủ động ôm cô như thế này, nhưng cái cảm giác bối rối, bất ngờ vẫn lặp đi lặp lại trên mặt cô. Đôi khi, Dật Hiên sẽ nhẹ nhàng hạ tay xuống ôm lấy eo của cô, người cô rất nhỏ nên chỉ một cánh tay cậu choàng qua có khi lại dư, thế nên tay còn lại Dật Hiên sẽ xoa đầu theo thói quen.

"Tớ..." Hi Nhiễm cắn môi, lí nhí nói: " Tớ ra ngoài".

" Cậu bị á khẩu hay sao mà không nói được với ai một câu vậy hả?" Giọng cậu đè nén xuống nghe thật trầm.

"Tớ quên mất ".

Dật Hiên buông cô ra, dùng ngón giữa mình tì nhẹ lên trán cô một cái xem như sự trừng phạt: " Não cá vàng ".

" Này, cậu tới đây để trách móc tớ hả? " Hi Nhiễm dùng tay xoa xoa chỗ cậu vừa mới chạm qua, giọng nói vẻ hờn dổi.

" Còn dỗi ai nữa " Dật Hiên giả vờ trưng bộ mặt lạnh nhìn cô.

Cậu chạy tới đây cũng chỉ để tận mắt nhìn được cô, thấy cả người cô an toàn lành lặn không bị gì cũng khiến cậu yên tâm rồi.

" Thôi vào ngủ đi, trễ rồi ".

Cậu quay người rời đi, nhưng giây sau bỗng chốc quay lại: " Sau này có đi đâu thì nói tớ một tiếng ".

"Tớ về đây".

Hi Nhiễm ở phía sau đứng nhìn cậu thiếu niên phía trước bước đi với dáng vẻ lạnh lùng và bí ẩn nhưng rất tự tin.

Bóng lưng cao lớn vững chãi, đôi vai khẽ hếch lên như để cách biệt với thể giới xung quanh mình. Cậu mặc áo đồng phục của trường, mái tóc phía sau rũ xuống nhưng vừa vặn để lộ chiếc gáy thanh tú.

Từng bước chân chậm rãi, có phần lặng lẽ và cô độc, nhưng toát lên sự cứng cỏi, như thể không gì có thể lay chuyển được, hiên ngang xông pha về phía trước. Trời đã se lạnh, vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống làn đường, hòa quyện với khung cảnh tĩnh lặng trong đêm tối, ánh đèn đường phản chiếu vẻ tĩnh mịch trong từng bước đi của câu.

Nhìn từ phía sau, cô có cảm giác như cậu đang mang trong mình một câu chuyện khó nói thành lời, từng bước đi của cậu pha lẫn giữa quyết tâm và suy nghĩ sâu sắc.

Sáng hôm sau, Hi Nhiễm cùng Lâm Nhã Tịnh và Minh Hạo Vũ đi về lớp học.

Lúc rẽ sang hành lang lớp cô, có mấy nam sinh và nữ sinh nhìn chằm chằm vào Hi Nhiễm.

Khiếp! Bọn họ không nghe lầm chứ?

Nữ thần Hi Nhiễm của Nhất Nam mà họ tôn sùng có người bố gây tai nạn chết người sao?

Cách đây vài tiếng, không biết tin tức về gia cảnh của Hi Nhiễm có người bố đang ngồi tù ở đâu được mọi người truyền tai nhau nghe lấy.

"Nghe nói cậu ta bị cô lập từ lúc học cấp hai rồi, vì sợ quá nên mới chuyển đến đây đó " Một đám nữ sinh ngồi ở ghế đá thảo luận.

"Con nhỏ đó từ lúc tới trường này là tớ đã không ưa rồi ".

" Lí lịch như thế nghĩ sao cho vào Nhất Nam được, hay thật nhỉ? Không khéo chúng ta mà chọc điên cậu ấy thế nào cũng bị giết chết đó, người bố đã thế thì con cũng không ngoại lệ đâu ".

"Kì này phải chúng ta phải cô lập, thể hiện thái độ khinh bỉ để cậu ta biến khỏi trường này đi ".

Sau một lúc trầm mặc, có nữ sinh tò mò hỏi:

" Thế F4 không biết gia cảnh nhà cậu ta tệ hại đến thế à? Sao vẫn đi chung được thế nhỉ? ".

Lời này vừa nói ra, mấy đứa con gái đều túm tụm lại: " Chắc là bị cậu ta dắt mũi che mờ mắt rồi ".

Hi Nhiễm từ khi đến trường thấy kì lạ vô cùng, thái độ cũng như cử chỉ của mọi người mỗi khi cô đi đến đều xem cô như kẻ lập dị.

Khi đến gần lớp học, Hi Nhiễm thấy Dung Nguyệt đang khoanh tay nhìn cô, trên mặt cô ta là một nụ cười đầy sự đắc ý.

" Có chuyện gì không?" Hi Nhiễm bình tĩnh hỏi.

Dung Nguyệt đột nhiên cười khinh bỉ, nhìn đàn em của mình nói: " Con gái của kẻ sát nhân đâm chết mạng người, mà vẫn thản nhiên đi học được. Đúng là mặt dày thật đó nha! ".