Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 138: Bảy đấu bảy, hỗn độn chiến! (Hạ)




Tiêu Tiêu tự biết bản thân mình tu vi thấp nhất nên sẽ không trợ giúp được bao nhiêu, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu vừa xuất hiện liền vang lên một tiếng tiêu khiến Mã Tiểu Đào dẫn đầu đoàn người lập tức bị ảnh hưởng mà tốc độ giảm xuống.
So với Tiêu Tiêu dĩ nhiên Lăng Lạc Thần mạnh hơn rất nhiều, sau khi vũ hồn của nàng xuất hiện thì năm Hồn Hoàn từ từ hiện ra, cả người nàng được một mảng băng mỏng bao phủ. Mảng băng này vừa xuất hiện thì Hồn Hoàn thứ hai trên người nàng cũng sáng lên tạo thành một bộ áo giáp màu lam nhạt, bộ áo giáp này dưới hào quang của hồn lực mà khúc xạ sáng rực.
Hồn Hoàn thứ nhất của nàng sáng lên ngay sau đó, Lăng Lạc Thần từ từ nâng tay phải của mình lên, một thanh pháp trượng được ngưng kết từ băng tuyết lặng yên xuất hiện trong tay nàng.
Hai Hồn Kỹ đầu tiên của nàng ấy vậy mà không chút liên quan gì đến hệ khống chế, một cái là tạo thành Pháp Trượng, một cái là Băng Giáp Hộ Thể. Nhìn qua hai kỹ năng này có vẻ là không hữu dụng lắm.
Nhưng rất nhanh sau đó Lăng Lạc Thần đã bộc lộ ra sự cường đại của mình, nàng đưa thẳng Pháp Trượng lên cao, lập tức trên bầu trời xuất hiện một đám mây màu xanh lam, từng dòng khí màu xanh lam này không ngừng quét thẳng vào đối thủ phía trước, mà lúc này nàng cũng chưa dùng đến hồn kỹ nào nữa.
Đúng vậy, vũ hồn của nàng chính là Băng, là một vũ hồn nguyên tố hiếm thấy, mà năng lực của nàng chính là khống chế băng.
Mã Tiểu Đào đang dẫn đầu lại một lần nữa đứng mũi chịu sào bị dòng khí lạnh này dội thẳng vào. Ngay khi bên phía Đái Thược Hành nghĩ là Mã Tiểu Đào sẽ dùng ngọn lửa Phượng Hoàng xua tan nó thì Mã Tiểu Đào đột nhiên dừng bước.
Với tu vi của nàng dĩ nhiên luồng khí băng giá do Lăng Lạc Thần khống chế sẽ không làm gì được nàng nhưng còn một chuyện quan trọng khác là Băng khắc Hỏa. Nếu ngọn lửa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào tiếp xúc với luồng khí băng kia sẽ bị suy yếu không ít, hơn nữa lượng linh lực tiêu hao cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng không ngờ Mã Tiểu Đào bình thường tính tình nóng nãy vậy mà ngay phút này lại không hấp tấp làm càng mà lại dừng bước đợi đồng đội ở phía sau đuổi đến.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi phóng thích hơi thở của vũ hồn thuộc tính băng ra đi. Áp chế nó.
Mã Tiểu Đào quát khẽ một tiếng. Lúc này hai người Đái Thược Hành và Trần Tử Phong đã tiến vào phạm vi năm mươi thước dò xét của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nên trạng thái và tốc độ vận chuyển hồn lực của bọn họ đều được phân tích và truyền kết quả về từng người trong đội Hoắc Vũ Hạo, thông qua Tinh Thần Tham Trắc không ai có thể ẩn trốn được.
Thật sự Hoắc Vũ Hạo vẫn có chút khẩn trương, dù sao đối thủ của bọn họ có đến bốn học trưởng nội viên. Thế mà tự dưng Mã Tiểu Đào lại gọi tên hắn nên làm hắn không kịp suy nghĩ kĩ mà có chút hiểu lầm.
Áp chế? Áp chế thế nào? Ta chỉ là một Đại Hồn Sư mà áp chế được một Hồn Vương sao? Chuyện này làm sao có thể?
Về phương diện chiến đấu thực tế, kinh nghiệm của Mã Tiểu Đào phong phú hơn hắn nhiều, ý của Mã Tiểu Đào là bảo hắn phóng xuất ra Vũ Hồn Cực Hạn vì nó có cùng thuộc tính băng, dù vũ hồn nguyên tố băng của Lăng Lạc Thần có mạnh đến mức nào cũng không thể so được với Vũ Hồn Cực Hạn. Chỉ cần Hoắc Vũ Hạo phóng xuất ra vũ hồn thuộc tính băng cực hạn thì sẽ lập tức ngăn cản được mọi kỹ năng của Lăng Lạc Thần thôi. Nếu không cứ để dòng khí lạnh giá này thổi đến hoài tốc độ và năng lực của mọi người sẽ nhanh chóng bị giảm xuống.
Nhưng vì hồi hộp quá mà Hoắc Vũ Hạo không hiểu được Mã Tiểu Đào chỉ đơn giản bảo hắn phóng xuất vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt và khuếch tán khí tức của nó ra bên ngoài, hắn cứ suy nghĩ vấn đề theo cách phức tạp nên lại luống cuống không biết nên làm sao.
Tiểu Đào học tỷ làm sao lại giao cho mình nhiệm vụ khó khăn đến thế? Làm sao bây giờ?
Không lẽ mình phải chịu tiếng hèn nhát? Không thể như thế được? Đột nhiên lúc này trong đầu Hoắc Vũ Hạo lại nhớ đến dòng chữ Mã Tiểu Đào viết lại cho hắn vào dạo trước, nhất thời lòng háo thắng của hắn lại nổi lên, hai mắt hắn lóe ra ánh sáng ánh kim, Hồn Hoàn thứ hai của vũ hồn Linh Mâu cũng theo đó mà sáng lên.
Lúc này vì Mã Tiểu Đào đã dừng lại nên những người khác cũng dừng theo, bọn họ cũng nghe thấy mệnh lệnh của Mã Tiểu Đào nói với Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo tiến lên một bước, lúc này hắn đã là người đứng sau cùng trong nhóm nhưng ngay sau đó, một tiếng rít thật lớn vang lên từ miệng của Hoắc Vũ Hạo, cơ thể hắn đột nhiên biến mất.
Đám người Đái Thược Hành và Trần Tử Phong thấy Mã Tiểu Đào đột nhiên dừng lại cũng giảm tộc độ xuống, bọn họ dĩ nhiên phải hiểu rõ đối phương muốn làm gì mới có thể ứng biến mà chiến thắng được, nên vừa thấy đối phương có biểu hiện kỳ lạ liền dừng lại quan sát.
Sau đó bọn họ trông thấy Hoắc Vũ Hạo ở phía đối diện đột nhiên bước ra, cơ thể hắn hòa trong tiếng gió rít kì lạ mà biến mất. Ngay sau đó ánh sáng trong cơ thể hắn cũng ảm đạm xuống một cách khó hiểu.
Lúc này luồng khí lạnh kia đã chính thức phủ xuống bảy người Hoắc Vũ Hạo nhưng trừ hắn ra, sáu ngươi kia liền cảm thấy cả người lạnh cóng, nhiệt độ xung quanh liên tục hạ xuống.
Mã Tiểu Đào ngẩn ngơ nhìn chuyện vừa xảy ra, thật lòng nàng rất muốn mắng cái tên Hoắc Vũ Hạo ngốc nghếch này nhưng đột nhiên cảnh vật trước mắt lại thay đổi.
Một bóng hình có chút kỳ dị xuất hiện ở chỗ mà Hoắc Vũ Hạo vừa biến mất, cũng trong tích tắc đó, bầu không khí đột nhiên như cô đọng lại. Một hơi thở hoang dã đầy kiêu ngạo và ngang tàng lặng yên xuất hiện.
Huyền lão đang lơ lững giữa không trung vừa hớp một ngụm rượu vừa cúi đầu xuống bỗng nhiên "phụt" một tiếng, ngụm rượu trong miệng lão chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra ngoài, lão vô cùng kinh hoảng mở to mắt nhìn, trông cứ như hai tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi. Ngay sau đó, lão ho khan một trận, e hèm, đúng là lão vừa giật mình mà bị sặc rượu.
Vâng, Hoắc Vũ Hạo biến mất nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một bóng hình khiến mỗi người ở đây vừa trông thấy là cảm thấy sợ hãi tự đáy lòng.
Thân thể của nó ngay trước có bốn tầng chồng, mỗi một tầng chiều dài đều so với nửa thước hơi nhiều một ít, đầu liền sinh trưởng ở đoạn trước nhất cái kia một tầng thượng, Ngân Bạch Sắc khẩu khí lóe ra lên sâu kín hàn quang. Này bốn tầng chồng nửa trước trên người, bao trùm lấy một loại Hoắc Vũ Hạo ở Sử Lai Khắc học viện học tập khi chưa bao giờ học được trôi qua đặc thù vảy. Không, chuẩn xác mà nói hẳn là gồ lên. . .
Phía trước cơ thể nó là một dãy các lớp giáp xếp chồng lên nhau, mỗi lớp đều lớn dần từ trên xuống dưới, ở phần đầu còn ẩn ẩn một dòng khí màu trắng bạc đầy lạnh lẽo. Tầng giáp này trông hết sức kỳ dạ, dường như nó được tạo thành từ một loại vảy vô cùng hiếm thấy.
Còn kia, bề mặt tầng giáp có một cái gì đó có hình lục giác, lóe ra ánh sáng rực rỡ, trông hệt như một viên kim cương đang từ từ nhô lên vậy. Trên thân nó, ngay cạnh tầng giáp kia là sáu cái chân thon dài đầy mạnh mẽ. Nó đứng trên lớp tuyết trắng xóa càng sáng chói hơn bao giờ hết, giống như nó mới thật sự là mặt trời, là nguồn sáng soi rọi vạn vật.
Hai chân trước của nó dài chừng một mét, nhô thẳng ra như muốn bao trùm lấy vật thể sáu cánh giống như viên kim cương kia, có điều, cả nó lẫn cái kẹp hay xúc tu, đều phát ra ánh sáng bạc rực rỡ chói lóa.
Nhưng trong tất cả những thứ đó, nổi bật nhất chính là đôi mắt vô cùng kỳ dị. Và hai tròng mắt ấy trông như hai khối hình lục giác với màu vàng của lòng đỏ trứng gà. Ánh sáng màu vàng tỏa ra từ nó khiến người trông thấy cứ có cảm giác như mình vừa nhìn thấy một bảo vật vô cùng quý giá và rực rỡ.
Nếu như nửa người trên của nó tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ thì thân sau của nó, nhất là cái đuôi, lại lộ ra luồng ánh sáng huyễn lệ đầy mê hoặc.
Cái đuôi của nó hoàn toàn khác với những con bọ cạp khác, vì đuôi của nó chỉ có năm mấu, nhưng mỗi một mấu lại là một màu xanh biếc mê người, từng cái từng cái tràn đầy khí tức sinh mệnh, và thống nhất một màu, độ lớn từ mấu thứ nhất giảm dần đến mấu thứ năm, tiếp giáp mép cuối cùng của nó là một đường viền sáng lóa như kim cương, và cuối cùng, cũng chính là vũ khí đặc trưng của nó, mũi tiêm độc, nó cũng không ngoại lệ, tỏa ra một màu sáng bóng rực rỡ.
Con Hồn Thú vô cùng hoàn mỹ, cả người như được điêu khắc từ bảo thạch này lại là cội nguồn của khí tức khủng bố khiến bất cứ hồn thù nào cảm nhận được cũng hoảng sợ từ tận nội tâm.
Sáu đệ tử ngoại viện còn đỡ, vì bọn họ chưa được biết đến hồn thú đỉnh cấp nên không biết hơi thở của hồn thú đỉnh cấp là như thế nào. Trong mắt bọn họ, con bọ cạp trước mắt ngoài sự xinh đẹp ra còn có chút cảm giác nguy hiểm, đơn giản vậy thôi.
Nhưng với những đệ tử nội viện lại không giống thế. Phương pháp học tập của nội viện hoàn toàn khác ngoại viện. Một trong những môn học ở nội viện phải tiến trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cảm giác nguy hiểm trước mắt khiến bọn họ lập tức liên tưởng đến sự uy hiếp từ hồn thú mười vạn năm.
Hơi thở của Băng Bích Đế Hoàng Hạt nháy mắt bùng phát mạnh mẽ, một luồng hàn ý vô cùng mạnh mẽ không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Dòng khí lạnh đang di chuyển trong không khí nháy mắt liền dừng lại hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng rơi xuống ngay mũi tiêm độc ở cái đuôi của Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Mà đôi mắt màu vàng lạnh lẽo không chút cảm xúc kia lại liếc mắt nhìn về Lăng Lạc Thần ở xa xa.
Cả người Lăng Lạc Thần đột nhiên cứng đờ không thể nhúc nhích, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy bộ giáp đang bảo vệ quanh cơ thể nàng đã bắt đầu ngưng kết, một mảng băng xuất hiện từ dưới chân nàng liên kết với mặt đất phía dưới, lúc nàng cả người nàng đã bị cố định một chỗ không thể nào di chuyển nữa, nhiệt độ cơ thể không ngừng hạ xuống.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, ngay lúc Hoắc Vũ Hạo hóa thân thành Băng Bích Đế Hoàng Hạt chỉ mất có vài giây, hai bên ngẩn ngơ một lát thì Lăng Lạc Thần cũng đã bị chế trụ.
- Là... là... hồn thú mười vạn năm, Huyền lão.
Mã Tiểu Đào hoảng sợ phóng xuất ra vũ hồn của mình che chỡ cho mọi người phía sau.
- Tiểu Đào học tỷ, tỷ còn đợi gì nữa? Tiến công đi!
Ánh sáng lại chớp tắt một cái, nháy mắt con Băng Bích Đế Hoàng Hạt vừa khiến mọi người hoảng sợ đã biến mất không thấy bóng dáng, Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện, hơn nữa lại còn vội vàng thúc dục. Nhưng hắn không hay biết mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, suýt chút nữa mình đã trở thành đối tượng bị đánh tập thể rồi. Hơn nữa trong số đó, còn có cả Huyền lão.
- Tạm dừng.
Huyền lão hét lớn một tiếng rồi từ trên trời bay thẳng xuống đất dừng trước mặt Hoắc Vũ Hạo, lão giơ tay phải lên bắt lấy Hoắc Vũ Hạo.
Phản kháng??? Thôi đừng giỡn, tu vi Huyền lão đến mức nào hắn biết quá rõ rồi, so ra hắn chỉ là một con kiến không hơn không kém a.
Bàn tay to lớn của Huyền lão nhanh chóng giữ lấy đầu vai của hắn, sau đó Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có một luồng hồn lực vô cùng khủng bố đang cuồn cuồn chảy vào cơ thể.
Luồng hồn lực này hết sức khủng bố, may là kinh mạch của hắn đã được cải tạo nhiều lần rồi nếu không chắc phải nứt toát ra mất. Nhưng có một chuyện khiến hắn vui mừng chính là nhờ luồng hồn lực khủng bố tiến vào cơ thể hắn một cách bất ngờ mà nháy mắt phá tan cách trở tu vi của hắn, giúp hắn thuận lợi đột phá từ cấp 26 lên cấp 27. Nguồn: http://truyenfull.com
M2: đùa nhau chăng??? Cả đoạn tả Băng Bích Đế Hoàng Hạt toàn là ở chương em nó mới xuất hiện copy về, cũng nhờ thế mà mình đỡ dịch được mấy đoạn hehe.