Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 202: Thiên (3)




Va chạm kinh khủng diễn ra trong lĩnh vực của chính Vũ Trụ, tia kiếm khí của Thiên không ngờ lại đủ sức chặt đứt cả dải ngân hà đồng thời kiém khí chưa tan còn mạnh mẽ lấy luôn một cánh tay Vũ Trụ xuống.

Cánh tay màu tím khổng lồ của nó bị chặt đứt bất quá không hề có máu xuất hiện, khuôn mặt Vũ Trụ đến cả nhíu cũng không nhíu, nó hoàn toàn không có chút chút cảm giác đau đớn nào như thứ mà Thiên vừa chém xuống không phải là tay mình vậy.

Từ trong hư không tối đen như mực lại một cách tay hoành không xuất thế, cánh tay của Vũ Trụ chính là được nó tái tạo lại toàn bộ. Hai tay Vũ Trụ đưa thẳng lên trên đầu, ở giữa hai bàn tay khổng lồ một hố đen lại bắt đầu được hình thành.

Thiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn hành động của Vũ Trụ, khẽ thở dài một hơi đồng thời bàn tay tiếp tục mạnh mẽ nắm chặt thanh yêu kiếm của mình .

Lúc đầu khi bị Vũ Trụ lôi vào nơi này bản thân Thiên lập tức nghĩ đến mình đang chiến đấu trong lĩnh vực mà nó tạo ra bất quá chỉ đến lúc này Thiên mới nhận ra hắn nhầm rồi. Nơi Thiên đứng tuyệt đối không phải là cái lĩnh vực gì, hắn đang chiến đấu với Vũ Trụ ở ngay trong chính thân thể nó.

Hố đen càng ngày càng không lồ, lần này không chỉ có một dải thiên hà bị hút vào hố đen mà là vô số dải thiên hà, vô số tiểu vũ trụ bị hút lại, hố đen mang theo một nguồn năng lượng kinh khủng khiếp, năng lượng của sự thôn phệ.

Thiên ở gần Vũ Trụ nhất hắn đương nhiên biết một chiêu này mạnh đến mức nào, áp lực của nó là kinh khủng như thế nào tuy nhiên ánh mắt của Thiên chưa bao giờ nhìn vào nguồn năng lực hủy thiên diệt địa đang được hình thành, thứ Thiên quan tâm chỉ là đường ra khỏi nơi đây.

Vũ Trụ cũng không phải là vô địch, năng lực mà nó có thể tạo ra cũng không phải vô hạn, khi hố đen bắt đầu lớn đến mức không thể kiểm xoát nổi nữa thì bắt đầu được nén tại, theo sự thu nhỏ của hố đen thì thân thể Vũ Trụ cũng từ từ nhỏ lại, lực nén càng lớn đương nhiên lực bộc phát của vụ nổ càng lớn, nguyên lý này Thiên biết, Vũ Trụ cũng biết.

Vũ Trụ hiện giờ thân thể chính là trở lại bình thường chỉ lớn bằng thân hình Thiên là cùng nhưng nguồn năng lượng mà nó giữ trong tay thì không hề bình thường. Không có một chút khoan nhượng nào quả cầu năng lượng màu đen bắn thẳng về phía Thiên.

Ngước mắt nhìn quả cầu màu đen đang lao tới Thiên nhè nhẹ lắc đầu, ánh mắt của hắn hiện lên một vệt tinh quang, Thiên thực sự không tìm ra lối thoát trong không giàn này vì vậy hắn sẽ sử dụng cách trực tiếp nhất đồng thời cũng là cách đơn giản nhất, dùng bạo lực.

Sau lưng Thiên một đôi cánh rực lửa xuất hiện, điều đáng ngạc nhiên là đôi cánh này của hắn và Vô Song thậm chí không khác gì nhau, đều là đôi cánh của phượng hoàng.

Thiên khóe miệng cong lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn Vũ Trụ :”Trò mèo”. Thân hình Thiên cũng lập tức căng phồng lên sau đó nổ tung thành muôn mảnh trong ánh mắt kinh ngạc của đối thủ.

Thiên chính là tự bạo cơ thể, trái tim của hắn xuất hiện trong hư không chiếu sáng toàn bộ cùng không gian này, trái tim của Thiên khổng lồ vô cùng mang theo nhiệt lượng kinh thiên va chạm cùng hố đen vô tận.

Toàn bộ không gian đều chấn động, trái tim của Thiên càng ngày càng nhỏ, nhiệt lượng bên trong càng ngày càng bị hố đen hấp thụ dần, năng lực của Thiên bắt đầu bị thôn phệ chỉ có điều khi những đốm lửa cuối cùng biến mất trong thiên địa cũng là lúc viêc hắc cầu mang theo thôn phệ lực lương rung động dữ dội, vô số tia sáng màu đỏ trong đó tỏa ra, một tiếng phượng hót kinh thiên như xé tan cả bầu trời, một đôi cánh phượng hoàng đầy bá đạo phá không mà ra, đôi cánh khổng lồ đến mức che kín toàn bộ không gian xung quanh, toàn bộ không gian tưởng như vô cùng vô tận này không ngờ bị ngập trong ánh lửa.

Vũ Trụ lúc này triệt để ngây người, nó cứ đứng lặng im ở đó, đại não của nó lúc này như không hoạt động, Vũ Trụ biết nó không giữ nổi Thiên nữa rồi.

Một vệt cực quang lóe lên, Thiên thân hình bao bọc ngọn lửa Phượng Hoàng phá không mà ra, một kiếm chém thẳng về phía trước mặt. Một kiếm này không nhắm vào Vũ Trụ nhưng nó lại có thể giết Vũ Trụ.

Không gian bị xé rách, dưới một kiếm của Thiên toàn bộ không gian ầm ầm sụp đổ, Thiên một lần nữa xuất hiện trong hư không, trên người hắn thậm chí không có nổi một vết thương, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn thân ảnh phía dưới, thân ảnh thực sự của Vũ Trụ.

Vũ Trụ trong mắt Thiên hiện nay không khác gì kẻ chiến đấu với hắn lúc nãy chỉ có điều nhỏ bé hơn rất nhiều đồng thời thân ảnh nó mờ ảo vô cùng, một kiếm của Thiên chính là chém thủng cơ thể nó từ bên trong, một kiếm này Thiên làm Vũ Trụ hoàn toàn trọng thương.

Thiên nhẹ nhàng nhát thanh kiếm vào bao, hắn nhếch miệng :”Không biết ngươi có di ngôn gì không, bản đế giúp ngươi”.

Vũ Trụ bật cười, đương nhiên âm thanh vẫn từ trong cơ thể của hắn phát ra :”Khặc khặc, ta chính là nghe được một cái truyền thuyết nhưng ta không tin, chính vì không tin nên ta mới phải đích thân đến thử cái truyền thuyết đó, không ngờ tất cả đều là thật, khặc khặc”.

Vũ Trụ vừa nói thân thể vừa run rẩy dữ dội bất quá ánh mắt hắn vẫn sáng rực, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn Thiên, nó biết Thiên rốt cuộc là cái gì, nó cũng biết được Thiên rốt cuộc muốn gì, thế là đủ.

Thiên thân hình rõ ràng khẽ run lên, ánh mắt của hắn một lần nữa biến thành màu đen đáng sợ:”Nói rõ ra đi, bản đế không thích úp úp mở mở rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, bản đế thậm chí có thể thương tình tha cho ngươi một mạng”.

Vũ Trụ bật cười :”Khặc khặc, bản thần nói ra thứ bản thần biết chỉ sợ sẽ bị ngươi đuổi tận giết tuyệt ấy chứ bất quá tiền đề là ngươi có thể giết bản thần được không. Ngươi che dấu rất khá ngươi cũng làm việc rất khá bất quá bí mật của ngươi cũng không phải không thể dò ra, ngươi căn bản cũng giống như bọn ta, có chăng ngươi chỉ là phiên bản hoàn hảo hơn mà thôi. Ta biết ngươi rốt cục là cái gì”.

Vũ Trụ vừa dứt lời thân hình Thiên biến mất, một ánh kiếm lạnh lùng lóe lên, Thiên tuyệt đối không thể để Vũ Trụ sống, cho dù không biết Vũ Trụ có thể đoán ra mấy phần bí mật bản thân hắn nhưng cho dù là nắm giữ 1% bí mật của Thiên thì cũng phải chết.

Đứng giữa không gian yên tĩnh, đứng giữa bầu trời cao rộng nhẹ nhàng cảm nhận từng cơn gió thoáng qua, cảm nhận sự tự do rộng mở trước mặt mình, Thiên nhè nhẹ thở dài sau đó khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc vàng óng, một lần nữa ánh mắt của hắn lại biến thành màu đen tăm tối, sau lưng Thiên một đôi cánh phượng hoàng mạnh mẽ rung lên như muốn đốt cháy cả thiên địa, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của hắn không ngờ lại xuất hiện một hình xăm quỷ dị, sau lưng Thiên cũng dần dần hình thành chín cái đuôi màu đỏ, Thiên lạnh lùng quay đầu lại :”Chết tiệt sao tao không nhìn ra đây là một cái bẫy nhỉ”.

Xung quanh Thiên lúc này xuất hiện bốn thân ảnh, bốn vị thần viễn cổ 25 trùng thiên, bốn cây cột chống trời cho toàn bộ Nguyên Tố Thế Giới, bốn nhân vật mạnh nhất trong thế giới này.

Một con bò mộng đứng bằng hai chân, toàn thân đầy lông lá, trên ngực mặc một bộ giáp bằng bạc sáng loáng đồng thời hai tay nó cũng cầm một lưỡi rìu khổng lồ. Viễn Cổ Chi Thần – Đại Địa Chi Thần.

Một viên thần cách màu trắng bạc lơ lửng giữa không trung cực kỳ nhỏ bé, không có mắt không có mũi mà cũng chẳng có miệng, thoạt nhìn nó đơn giản chỉ là một hình tròn phát sáng thậm chí còn không thể nào cảm nhận được thần lực của nó, nhìn vào vật thể hình tròn đó bất cứ ai cũng chỉ có một suy nghĩ – nó quá yếu. Đương nhiên những kẻ khác có thể nghĩ vậy nhưng Thiên thì không, đây mới là kẻ mà Thiên lo sợ nhất khi tiến vào cái thế giới này.

Viễn Cổ Chi Thần- Sinh Mệnh Chi Thần.

Đối với Thiên mà nói tiến vào Nguyên Tố Thế Giới là một canh bạc, một canh bạc đầy may rủi. Nếu hắn thành công trong canh bạc của mình thì hắn sẽ thắng, chỉ cần hắn không bị phát hiện, chỉ cần kế hoạch của Thiên có thể từng bước thực hiện không bị cản trở thì chỉ cần 5 năm Thiên hoàn toàn có thể bất chấp mọi sự cản trở, thế giới này hoàn toàn không có gì uy hiếp nổi hắn, điều đáng tiếc nhất là Thiên quá coi thường những chủ nhân nơi đây rồi.

Thân ảnh thứ ba xuất hiện đương nhiên là đối thủ cũ của hắn có điều đối phương hoàn toàn khỏe mạnh căn bản không có dấu hiệu bị một vết thương nào. Viễn Cổ Chi Thần – Vũ Trụ Chi Thần.

Thân ảnh thứ tư cũng là thân ảnh cuối cùng trong tứ trụ Nguyên Tố Thế Giới, một con kiến khổng lồ màu xanh lá cây với sáu cái chân sắc như dao cạo cùng hai cánh tay trước ngưc, nói là khổng lồ cũng không chính xác khi thân thể của nó cũng chỉ bằng một người bình thường bất quá so với loài kiến thì thực sự cực kỳ to lớn. Con kiến này chính là kẻ thần bí nhất trong bốn vị thần tối cao của Nguyên Tố Thế Giới, sức mạnh của nó là bí ẩn với rất nhiều người trong đó có Thiên, ngoại trừ danh hiệu của nó thì Thiên thực sự không có thông tin về kẻ này. Viễn Cổ Chi Thần – Vận Mệnh Chi Thần.

Thiên năm chặt thanh yêu kiếm của mình, sát khí trên người hắn phát ra càng ngày càng kinh khủng, bàn tay nắm chặt lại :”Ta thực sự cũng quá coi thường các ngươi rồi bất quá các ngươi thực sự định ngăn cản ta ?, các ngươi phần nào biết được bí mật của bản đế vậy mà vẫn có cái tự tin ngăn cản được bản đế ?”.

Ba vị thần hoàn toàn im lặng chỉ có Vũ Trụ Chi Thần lên tiếng :”Khặc khặc ngươi đang quá coi thường Nguyên Tố Thế Giới đấy, ngươi đừng quên cũng như ngươi bọn ta cũng đã bước đến bước đó chỉ là ngươi đi xa hơn mà thôi hơn nữa đừng tưởng tình trạng của ngươi bọn ta không biết. Nếu để ngươi tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình thì chúng ta chết chắc, chết sớm hay chết muộn cũng là chết chi bằng chống cự, đúng không ?”.

“ Bản thần thực sự rất tò mò là ngươi có thực sự mạnh như nhà ngươi nghĩ không?”.

Không còn gì để nói, không còn gì để đàm phán. Thiên như một con quỷ say máu tiến đến, hắn lúc này tuyệt đối không giữ lại bất cứ thứ gì, cho dù đánh đổi hay trả giá bằng bất cứ thứ gì hắn cũng phải giết được bốn vị viễn cổ thần linh này, không giết được bốn kẻ này hắn ăn không ngon ngủ không yên.

Nếu Thiên chiến đấu để bảo vệ bí mật của mình một bí mật kinh thiên không thể để kẻ khác biết thì bốn vị viễn cổ thần linh chiến đấu vì tính mạng của họ, chiến đấu vì Nguyên Tố Thế Giới này.

Không rõ trong bọn họ ai đúng ai sai, cuộc chiến này vốn không phân chia thiện ác đúng sai, cuộc chiến này nổ ra đơn giản chỉ vì cách nhìn khác nhau mục tiêu khác nhau mà thôi. Không ai biết kết quả cuộc chiến chỉ có điều đảm bảo dù ai là người cuối cùng đứng dậy được thì tuyệt đối cũng là thắng thảm.

Nơi họ chiến đấu thời gian và không gian như ngừng lại, họ chiến đấu trong một không gian cực kỳ đặc biệt, không gian nằm giữa Đại Thiên Thế Giới cùng Nguyên Tố Thế Giới.

Đại Thiên Thế Giới rộng lớn vô bì với vô số thế lực vô số cường giả vậy mà lúc này toàn bộ thế giới rung chuyển, nhật nguyệt phai mờ, thiên đạo ảm đạm thậm chí vô số sinh linh run sợ không đứng lên nổi.

Nguyên Tố Thế Giới thì chịu tác động nhẹ hơn nhiều bởi còn có một cái Thần Giới che chắn cho bọn họ. Nguyên Tố Thế Giới có thể không sao nhưng Thần Giới chính là bị uy lực trận chiến đánh nát làm nhiều mảnh tạo thành vô số Thần Vực lơ lửng tách rời nhau, vô số thông đạo nối liền Thần Giới cùng Nguyên Tố Thế Giới được hình thành báo hiệu một thời đại đầy biến động.

Chẳng biết bao lâu trôi qua cũng chẳng ai biết kết quả cuộc chiến thế nào chỉ biết rằng lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu năm tháng trên bầu trời Vô Tận Hải xuất hiện một vì sao băng, một vì sao từ thần vực lao thẳng xuống biển cả mênh mông sau đó như tan biến trong bọt nước hoàn toàn biến mất bất chấp mọi nỗ lực tìm kiếm của cường giả Vô Tận Hải.

(Hôm nay khả năng là hết rồi nhé, chủ nhật mình sẽ viết bù vậy . Sr tất cả mọi người tại dạo này mình chỉ rảnh tối thôi t_t )