Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 208: Cửu u tà đế (2)




Lễ tế điện của Hắc Ám Mị Linh Tộc lần này vẫn được cử hành hết sức bình thường bất quá nếu có ai để ý kỹ thì có thể phát hiện ra khuôn mặt của ngũ vương Hắc Ám Mị Linh Tộc xuất hiện một nét ngưng trọng hiếm thấy.

Trong lòng bọn họ lúc này đều đang bị sự tò mò chiếm cứ, bọn họ đương nhiên có thể phát hiện ra Vô Song là nhân loại, hình dáng của nhân loại tương đối khắc so với người của Hắc Ám Mị Linh Tộc, một nhân loại xuất hiện tại nơi linh thiêng nhất trong lòng bọn họ thì sao có thể không thắc mắc, không lo lắng.

Có lẽ hai người bình thản nhất lúc này là Hô Phong Hoán Vũ cùng Hàn Băng Lãnh Lãnh, đặc biệt là Hô Phong Hoán Vũ, hắn như có cảm giác trút được gánh nặng vậy, hắn không rõ Vô Song đã trải qua cái gì trong ba tháng qua tại Thạch Mộ tuy nhiên việc một vị tiền bối quanh năm trấn thủ Thạch Mộ đồng ý bảo vệ Vô Song thì hoàn toàn làm hắn yên tâm, ít nhất Hô Phong Hoán Vũ biết chỉ cần vị tiền bối kia còn ủng hộ Vô Song thì kể cả đệ nhất nhân của Hắc Ám Mị Linh Tộc hiện nay là Tung Hoành Thiên Hạ cũng không dám cãi nửa câu.

Ngay sau lễ tế điện như bình thường sẽ tổ chức một cuộc thi tài của hơn 10 vạn thiên tài Hắc Ám Mị Linh Tộc đặc biệt lần luận võ này còn cực kỳ quan trọng, nó sẽ quyết định nhân tuyển tham gia Tiềm Long đại hội của toàn bộ Nam Địa.

10 vạn thiếu niên thiếu nữ lúc này khuôn mặt đều tương đối háo hức, ánh mắt của ai cùng tràn ngập chiến ý muốn thể hiện mình tuy nhiên ngũ vương của bọn họ dĩ nhiên lại không hề nói gì cũng không hề công bố quyết đấu khai mạc.

Trên đài cao Nghịch Mộng Minh Di khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nét khó xử, nàng thở dài:”Làm thế nào bây giờ, trở vào bên trong Thạch Mộ hay là tổ chức đại hội như bình thường”.

Câu hỏi của nàng đương nhiên cũng là sự nghi hoặc của cả ba người còn lại, bốn đôi mắt cùng đổ dồn về phía Tung Hoành Thiên Hạ, dù sao vị nam tử tóc trắng này cũng là cường giả mạnh nhất trong tộc hiện nay, là chỗ dựa tinh thần cho toàn bộ Hắc Ám Mị Linh Tộc.

Tung Hoành Thiên Hạ phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ tuy nhiên Tung Hoành Thiên Hạ cuối cùng vẫn phải đưa ra quyết định, hắn đứng lên trong ánh mắt sùng bái của 10 vạn người bên dưới.

Tung Hoành Thiên Hạ mỉm cười tự nhiên, ẩn bên trong hắn chính là một khí khái rất khó nói lên người, hắn là một kẽ sẵn sàng đồ tận thiên hạ nhưng khi ở cùng tộc đàn của mình hắn thực sự là chỗ dựa tinh thần cho họ, Tung Hoành Thiên Hạ không phải ngẫu nhiên được coi là người đứng đầu trong ngũ vương, không chỉ bởi thực lực mà quan trọng nhất hắn biết cách làm người ta phục mình.

Giọng nói bình thản và quen thuộc của hắn lại vang lên :”Lễ tế điện lần này đã kết thúc mà không gặp bất cứ sự cố nào, sau lễ tế điện bình thường sẽ tổ chức cuộc thi tài giữa thế hệ trẻ trong tộc nhằm tìm ra người xuất sắc nhất tham dự Tiềm Long đại hội đồng thời còn kích thích đấu chí của các ngươi bất quá năm nay mọi việc có chút khác biệt”.

“Tiềm Long đại hội lần sau sẽ có chút đặc biệt, ta không thể nói cho các ngươi thay đổi của nó bất quá ta có thể bật mí việc này liên quan đến Hung Hoàng, Hung Hoàng tiền bối quyết định sẽ thay đổi một số quy tắc của trò chơi làm ảnh hưởng tương đối đến kế hoạch của chúng ta vì vậy đại hội so tài lần này sẽ lùi lại vào một tháng sau”.

“Các ngươi tốt nhất trong một tháng này tiếp tục rèn luyện bản thân, tiếp tục không ngừng cố gắng, bây giờ giải tán quay về tộc đàn của mình”.

Sau khi giọng nói của Tung Hoành Thiên Hạ kết thúc lập tức 10 vạn thiên tài trẻ tuổi của Hắc Ám Mị Linh Tộc đồng thời cúi đầu :”Tuân lệnh tộc trưởng”.

Nhìn từng đoàn người nối đuôi nhau quay đầu trở về như những con rắn dài vô tận, Tung Hoành Thiên Hạ khẽ mỉm cười, hắn đang nhìn thấy tương lai của Hắc Ám Mị Linh Tộc, có thể thế hệ bọn hắn chưa tìm ra cách ngăn cản căn bệnh thạch hóa nhưng thế hệ sau, thế hệ sau sau nữa chắc chắn sẽ làm được.

Người của Hắc Ám Mị Linh Tộc chưa bao giờ từ bỏ, bọn họ sẽ lại một lần nữa đứng lên từ đống tro tàn tìm lại hào quang tiên tổ năm xưa.

Tung Hoành Thiên Hạ lúc này mới quay đầu lại, hắn khẽ gật đầu với bốn người bên cạnh sau đó cùng nhau biết mất, bọn họ một lần nữa tiến vào không gian Thạch Mộ.

Khi tiến vào bên trong Thạch Mộ lập tức không gian tối sầm lại, một bóng tối vô hạn bao phủ cả năm người vào trong thậm chí một áp lực đến ngạt thở xuất hiện, năm vị tiên hoàng cường giả căn bản đến cả cử động một ngón tay cũng không làm nổi.

Từ bên trong bóng tối Hắc Nguyệt xuất hiện, vẫn một thân hắc y như mực che kín toàn bộ cơ thể, ông ta nhè nhẹ liếc nhìn cả năm thân ảnh hậu bối trước mặt rồi khẽ gật đầu. Hắc Nguyệt lập tức phất tay loại bỏ áp lực cho bọn họ.

Ngay khi dành lại được quyền khống chế thân thể cả năm người nhìn Hắc Nguyệt lại càng kinh sợ hơn thậm chí Tung Hoành Thiên Hạ còn trực tiếp bật thốt lên :”Đây là lĩnh vực tự thân, tiền bối không ngờ lại là thần cảnh ?”

Tung Hoành Thiên Hạ làm sao có thể không bất ngờ, từ bé hắn đã được học về lịch sử về quá khứ hào hùng của Hắc Ám Mị Linh Tộc tuy nhiên trận thất bại lần đại chiến đó cùng căn bệnh thạch hóa đã làm một đại tộc này hoàn toàn lụi bại.

Cường giả thế hệ trước của Hắc Ám Mị Linh Tộc nếu không phải tử chiến nơi xa trường thì cũng bị căn bệnh thạch hóa giết chết, không ít thần cấp cường giả bị lời nguyền Medusa hành hạ tới chết, việc một vị cao thủ thần cảnh còn tồn tại cho đến lúc này thực sự là quá bất ngờ.

Nam địa rộng lớn vô cùng tuy nhiên cũng chỉ lấy tiên hoàng làm chủ, ngoại trừ vị cao thủ thần giai trong Bắc Băng Cung cùng một vị nghịch thiên tiên hoàng – Hung Hoàng ra thì không còn một ai đạt đến thần vị nữa, lúc này lại nhìn thấy thần cảnh cao thủ đương nhiên ánh mắt của Tung Hoành Thiên Hạ cực kỳ nóng bỏng.

Hắc Nguyệt đương nhiên phát hiện tư tâm của Tung Hoành Thiên Hạ, ông chỉ nhè nhẹ lắc đầu sau đó quay đi :”Tiểu tử ngươi cũng đừng có nằm mộng, lão phu cả đời không thể đi ra khỏi Thạch Mộ này, việc giúp ngươi mang Hắc Ám Mị Linh Tộc trở lại vị thế năm xưa lão phu làm không nổi đâu, đi theo ta”.

Câu trả lời của Hắc Nguyệt làm Tung Hoành Thiên Hạ tương đối thất vọng bất quá hắn cầm được thì cũng buông được dù sao Tung Hoành Thiên Hạ vẫn có tin tưởng vào bản thân mình, nhất định hắn sẽ mang đại tộc này tiến xa.

Cả năm người chậm rãi bước theo Hắc Nguyệt trong không gian tối đen như mực này, đột nhiên một tia sáng lóe lên cứ như ánh sáng cuối đường hầm vậy, một căn phòng rộng lớn từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Lĩnh vực là một không gian cực kỳ đặc biệt được xây dựng lên bằng thế giới lực, lĩnh vực đương nhiên chỉ có thần cảnh được quyền sử dụng thứ này tương đối giống với một thế giới do chính bản thân cường giả thần cảnh tạo nên, đương nhiên lĩnh vực cũng có chia mạnh yếu.

Cách hình dung dễ dàng nhất của lĩnh vực chính là trận chiến của Vũ Trụ Chân Thần cùng với Thiên, khi đó Thiên đang nằm hoàn toàn trong lĩnh vực của Vũ Trụ.

Lại quay lại với Hắc Nguyệt cùng ngũ vương, lúc này sáu người xuất hiện trong một căn phòng rộng lớn với đầy đủ tiện nghi bên trong, ngay trung tâm căn phòng có một chiếc giường tương đối lớn được làm hoàn toàn bằng bạch ngọc, nơi đó Vô Song đang say ngủ.

Hắc Nguyệt dù sao cũng là long tộc xuất thân, long tộc chính là có một đặc điểm chung – thích hưởng thụ, cho dù là Hắc Nguyệt cũng không ngoại lệ, bình thường ông ta toàn sống trong căn phòng này chỉ có khi có người bước vào Thạch Mộ thì Hắc Nguyệt mới đi ra làm màu giả vờ đang khổ tu một chút mà thôi, đương nhiên đây là bí mật của Hắc Nguyệt, bí mật không ai được phép biết.

Hắc Nguyệt thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, lưng ông a dựa vào tấm nêm sau lưng, từng tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Hắc Nguyệt thản nhiên nói :”Hô Phong Hoán Vũ, ngươi kể hết tất cả về tiểu tử trước mặt đi”.

Hắc Nguyệt nói xong lập tức làm tất cả mọi người chú ý đến Hô Phong Hoán Vũ làm hắn cười khổ không thôi, Hô Phong Hoán Vũ đành gãi đầu :”việc này ta cũng không muốn dấu mọi người chỉ là chưa tìm được thời gian thích hợp để nói mà thôi”.

“ Tiểu tử này tên là Vô Song, một tên tiểu tử hêt sức thần kỳ, đương nhiên các ngươi cũng đừng hỏi ta tại sao hắn lại mạnh đến thế hay tại sao hắn có thần lực, cái này ta không hề biết đâu”.

“ Tiểu tử này năm nay 16 tuổi xuất thân từ Âm Dương Tông tại Việt Quốc một quốc gia cực kỳ nhỏ bé đồng thời tiểu tử này còn là một phế vật, thân hình ốm yếu căn bản không có khả năng tu luyện, ít nhất theo tình báo ta biết hắn chưa bao giờ tu luyện cả”.

“Lần đầu tiên ta gặp tiểu tử này chính là được chứng kiến một cuộc chiến vô tiền khoáng hậu của thế hệ trẻ, hắn cùng Hách Mông của Dã Man Nhân chiến đấu, chính bản thân ta còn không tin nổi vào mắt mình, tiểu tử này có thể chiến thắng Hách Mông”.

“ Ta cũng là người đưa hắn vào Thạch Mộ này theo yêu cầu của hắn, việc này chính là trái với tổ huấn bất quá bà nội của ta một trong bốn đại tế ty của tộc trước khi qua đời vì căn bệnh thạch hóa này, bà của ta đã nói tiểu tử này là hy vọng của Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta”.

Hô Phong Hoán Vũ vừa dứt lời lập tức Thương Thiên Phách Huyết nhếch miệng :”Buồn cười chỉ vì như thế ngươi chấp nhận cho hắn tiến vào Thạch Mộ ?, ngươi có biết Thạch Mộ là nơi linh thiêng thế nào đối với Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta không, từ bao giờ ngươi có cái quyền mang người khác vào Thạch Mộ? , ngươi nghĩ ngươi đủ mạnh để bất chấp ….”.

Không đợi Thương Thiên Phách Huyết nói xong thì đột nhiên một nguồn áp lực khóa chặt hắn lại khiến hắn không thể cử động được, Hắc Nguyệt lúc này cuối cùng cũng lên tiếng :” Tên tiểu tử Hô Phong Hoán Vũ đúng là lạm quyền thật nhưng các ngươi phải biết ngay từ khi tên nhóc đó mang tiểu tử nhân loại này tiến vào Thạch Mộ đã được sự ngầm đồng ý của ta rồi”.

“ Tên tiểu tử gọi là Vô Song này thực sự có tư cách cứu toàn bộ Hắc Ám Mị Linh Tộc các ngươi một mạng, hắn có thể thực sự phá giải được lời nguyền Thạch Hóa mà các ngươi phải chịu”.

Một câu nói của Hắc Nguyệt làm toàn bộ ngũ vương bàng hoàng sau đó khuôn mặt lập tức biến thành mừng như điên, ngay cả Thương Thiên Phách Huyết cũng không ngoại lệ.

Thương Thiên Phách Huyết hắn làm người lỗ mãng lại thẳng tính, Vô Song phá hủy vũ khí yêu của hắn thì sao hắn có thể nói tốt cho Vô Song được tuy nhiên lúc này lại hoàn toàn khác, nếu Vô Song có thể trị được căn bệnh thạch hóa cho đại tộc thì Thương Thiên Phách Huyết nguyện mỗi ngày cho Vô Song phá hỏng một cây chiến phủ thì có làm sao.