Hai người Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn đã bắt đầu đi đến trung tâm của Mộc Nhân Trận, nơi đây dần dần xuất hiện rất nhiều thiên tài cùng thế hệ khác đương nhiên bọn họ muốn so sánh với Việt Quốc Ngũ Công Tử thì còn một khoảng cách rất lớn.
Cuộc thi mới chỉ diễn ra được 20 phút mà thôi, người đi xa nhất lúc này cũng chỉ tiến được đến trung tâm của trận pháp, những người có mặt ở vị trí Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn đang đứng tuyệt đối là nhân vật phong vân của Việt Quốc mai sau.
Cơ Tuyết Nhạn đi sau lưng Vô Song ánh mắt càng ngày càng tò mò, cuối cùng như không nhịn được nữa nàng lên tiếng :”Này tại sao mộc nhân không tấn công ngươi, chẳng nhẽ ngươi thực sự có thể sai khiến bọn chúng”.
Vô Song thản nhiên đáp :”Có gì đâu, ta đã nói ta là hồn ma rồi, mộc nhân chỉ tấn công người sống thôi”.
Cơ Tuyết Nhạn nghe đến đây liền bĩu môi coi thường, nàng đâu phải trẻ con mới lớn mà tin lời Vô Song :”Xì không muốn nói thì thôi, bản cô nương cũng không cần”.
Ở xung quanh cũng bắt đầu có người chú ý đến Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn, đương nhiên chú ý Cơ Tuyết Nhạn nhiều hơn, Vô Song cùng lắm chỉ là nhân vật làm nền.
“Trời ạ Thiên Thu công tử vậy mà đã đi đến đây rồi, nhìn quần áo người ta kia thậm chí còn không bị xộc xệch, đáng sợ đáng sợ a”.
…......
“Làm sao có thể, Thiên Thu công tử dĩ nhiên không bị mộc nhân tấn công, chẳng nhẽ Thiên Thu công tử đã cường đại đến mức cả mộc nhân cũng sợ hãi”.
…......
“Nhìn người ta phong khinh vân đạm bước đi kìa, căn bản là đi dạo chơi chứ sao gọi là đi thi, thực lực thật đáng sợ a, còn tên tiểu bạch kiểm may mắn kia là ai?”.
….......
“Ai mà biết được hắn là ai chứ, vô danh tiểu tốt mà thôi, trên người kẻ này còn không có nguyên khí ba động 8 phần là ăn theo Thiên Thu công tử, cha hắn chắc chắn là vị trưởng lão nào đó của Thiên Thu tông rồi”.
….......
“Ai da, người so với người thật tức chết mà, tại sao cha ta không phải là vị trưởng lão nào của Thiên Thu tông chứ, Thiên Thu công tử thậm chí là mang thêm một người còn đến trước chẳng nhẽ thực lực của nàng đã hơn xa bốn vị công tử khác một bậc”.
….......
Xa xa thậm chí không ít thân ảnh đang chiến đấu với mộc nhân lập tức lùi lại hướng về phía Cơ Tuyết Nhạn cầu cứu :”Cơ tỷ tỷ mang ta đi theo với a, cha ta là chấp sự ngoại viên của Thiên Thu Tông a “.
….......
“Cơ tỷ tỷ nhìn bên này a, ông ngoại ta chính là tam trưởng lão Thiên Thu Tông, tỷ tỷ cho ta đi nhờ với”.
….......
Càng ngày càng nhiều đệ tử Thiên Thu Tông lên tiếng, đối với bọn họ sự xuất hiện của Cơ Tuyết Nhạn không khác gì khúc gỗ cứu mạng cả, không biết tại sao nhưng ai cũng thấy Cơ Tuyết Nhạn dĩ nhiên không bị mộc nhân tấn công.
Về phần Cơ Tuyết Nhạn thì khuôn mặt bắt đầu biến thành màu đỏ, nàng ngượng ngùng vô cùng, nếu ở đây có cái hố thì nàng tuyệt đối là người nhảy xuống đầu tiên.
Cơ Tuyết Nhạn trong lòng thực sự có khổ mà cũng không dám nói, ánh mắt tức giận nhìn những người xung quanh, trong lòng thầm mắng :”Mấy tên khốn kiếp này, các ngươi có thấy bản tiểu thư đi sau người ta không, là người ta mở đường đấy thế nào lại thành bản tiểu thư dẫn đội”.
Đương nhiên Cơ Tuyết Nhạn sẽ không nói ra thành lời, nói ra thì quá mất thể diện, bàn tay nhỏ bé ngượng ngùng kéo vạt áo Vô Song thậm chí ánh mắt của cô nàng mở lớn bắt đầu chớp chớp dễ thương vô cùng.
Vô Song nhìn thấy biểu tình này của Cơ Tuyết Nhạn cũng thực sự bất ngờ, hắn không nghĩ cô nàng này cũng biết tỏ ra đáng thương, cho dù nàng không lên tiếng thì Vô Song cũng biết Cơ Tuyết Nhạn muốn hắn giúp đám người Thiên Thu Tông.
Vô Song nhếch miệng nhìn Cơ Tuyết Nhạn, hắn nở một nụ cười tà dị vô cùng :”Cô có tin ta vỗ tay một cái toàn bộ đống khôi lỗi này đột phá lên Khai Cung cảnh không, khi đó ta đảm bảo đám người Thiên Thu Tông bị đánh chết tại chỗ đấy. Ta đẹp trai nhưng ta không dễ dãi nha, câu dẫn vô ích”.
Cơ Tuyết Nhạn nghe đến đây lập tức nghiến răng nghiến lợi, vẻ dễ thương vừa tạo ra lập tức biến mất không còn thấy tắm hơi, ánh mắt lại chuyển về trạng thái tức giận nhìn Vô Song tuy nhiên tức giận là một chuyện còn dám ra tay với Vô Song thì lại là một chuyện khác.
Cơ Tuyết Nhạn rất nhanh liền quay về phía đám người Thiên Thu Tông, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị cùng với ánh mắt tức giận cực kỳ chính khí lên tiếng :”Các ngươi có còn là đệ tử Thiên Thu Tông không, còn là thiên tài hàng đầu Việt Quốc không, có chút khó khăn cũng đưa tay xin cầu cứu, bản tiểu thư nhớ hết mặt mũi các ngươi rồi, sau này về tông tuyệt đối phải nghiêm trị. Thiên tài là phải tự lực gánh sinh”.
Đương nhiên lúc này không ai nghe thấy câu nói sau cùng của Cơ Tuyết Nhạn, câu nói nhỏ vô cùng:”Đương nhiên trừ ta ra nha”.
Cơ Tuyết Nhạn phát biểu lại càng thu phục được nhân tâm, tất cả các thiên tài nhìn nàng bằng con mắt kính trọng, dù sao Cơ Tuyết Nhạn cũng là nhân vật đứng đầu thế hệ này của Việt Quốc, leo lên đến độ cao của nàng không chỉ cần thiên phú cùng tài lực là đủ mà còn cần cả nghị lực cùng quyết tâm của bản thân.
Vô Song đang mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Nhạn bỗng nhiên ánh mắt hắn khẽ nhíu lại, đám người Âu Dương Tiện, Ưng Vạn Lý, Trầm Ngạo Thiên cùng Thạch Phá Thiên cuối cùng cũng đánh bại được những con khôi lỗi đầu tiên rồi.
Thực lực của đám người này yếu nhất là Thạch Phá Thiên tuy nhiên cũng đạt đến Khai Cung cảnh tam trọng trong khi khôi lỗi ngoài kia mạnh nhất cũng chỉ là Khai Cung cảnh nhị trọng, cho dù số lượng lớn thì vẫn thảm bại mà thôi, khôi lỗi dù sao cũng chỉ là khôi lỗi, nếu đây là 30 cao thủ Khai Cung cảnh nhân loại thì còn có thể áp chế bốn người kia.
Vô Song không nói lời nào bỗng nhiên nắm lấy tay Cơ Tuyết Nhạn, cả người biến mất trong hư không, đúng hơn là Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn biến mất hoàn toàn trong tầm mắt những thí sinh tham dự, cứ như bóng ma vậy.
Bình thường khi bị Vô Song nắm tay thì Cơ Tuyết Nhạn sẽ mạnh mẽ rút tay mình lại có điều lần này thì khác, nàng đang quá kinh ngạc với những việc xảy ra trước mắt mình, Vô Song đang kéo nàng di chuyển bới tốc độ chính nàng cũng không thể tưởng tượng nổi.
Cơ Tuyết Nhạn mặt mũi trắng bệch, Vô Song chính là mang nàng lao thẳng về phía cưa ra của Mộc Nhân Trận. Mộc Nhân Trận này thực sự quá yếu với Vô Song, nếu hắn thích thậm chí từ khi tiến vào đến khi đi ra cũng chỉ mất 1 phút đồng hồ là cùng.
….......
Âu Dương Tiện, Ưng Thiên Lý, Trầm Ngạo Thiên cùng Thạch Phá Thiên đương nhiên không thể thoải mái như Cơ Tuyết Nhạn, khuôn mặt của cả bốn người đều thâm tím lại, trong bọn họ ai cũng bị dính vài quyền của Mộc Nhân vào mặt.
Âu Dương Tiện là người đầu tiên không nhịn được chửi ầm lên :”Chết tiệt cái con khỉ gì diễn ra thế này, năm nay lỗi chương trình à, thế quái nào ngay đầu vào đã xuất hiện khôi lỗi Khai Cung cảnh còn để ai sống nữa không chẳng nhẽ cuối đường còn có khôi lỗi Hóa Anh cảnh”.
Ưng Thiên Lý cũng thở hổn hển, trong những người ở đây hắn chính là bị đánh cho thảm nhất dù sao sở trường của hắn là tốc độ chứ không phải là cận chiến thân thể, bị khôi lỗi đè xuống đánh tuyệt đối chẳng dễ chịu gì :”Khốn kiếp, ta muốn kiện a, khôi lỗi mạnh lên thì cũng thôi đi đằng này bọn nó còn biết ngụy trang, rõ ràng nhìn như mộc khôi lỗi mà lại gần người lại biến thành màu tím, có để ai sống nữa không”.
Ưng Thiên Lý vừa dứt lời bỗng nhiên tiếp tục há hốc miệng, hai tay liên tục đưa ra phía trước :”Mấy anh đẹp trai, em nói nhầm có cần nóng thế không”.
Lần này thì cả Âu Dương Tiện, Trầm Ngạo Thiên cùng Thạch Phá Thiên đều hít một hơi khí lạnh, bọn họ 4 người mới đánh chết 5 con khôi lỗi đã thấy thở hổn hển rồi vậy mà trước mặt hơn hai chục con khôi lỗi toàn thân màu tím, hai mắt đỏ lừ từ từ xuất hiện, bọn chúng xếp thành một bức tường căn bản không cho người khác vượt qua, ánh mắt khôi lỗi làm đám người công tử Việt Quốc run lên, khôi lỗi bình thường làm gì có mắt.
Hơn hai chục con khôi lỗi lao tới, bước chân của chúng cứ như cả đàn voi rừng di chuyển vậy làm toàn bộ mặt đất rung lên bần bật, khí thế kinh khủng vô cùng.
Ưng Thiên Lý lập tức lùi lại núp sau lưng Thạch Phá Thiên, hắn cực kỳ vô sỉ lên tiếng:”Mấy vị đại ca anh minh thần võ vô địch thiên hạ làm ơn làm phúc bảo vệ tiểu đệ a, kia là quái vật chứ mộc nhân cái khỉ gì”.
Thạch Phá Thiên, Trầm Ngạo Thiên cùng Âu Dương Tiện ánh mắt đều toát lên một tia sợ hãi, bọn họ còn trẻ tuổi, bọn họ đương nhiên là lần đầu tiên thấy được tình cảnh này.
Khai Cung cảnh trong thiên hạ này rõ ràng chẳng là gì cả tuy nhiên ở Việt Quốc đã là giai cấp trung thượng, trong thế hệ trẻ tuổi của Việt Quốc số người đột phá lên Khai Cung cảnh tuyệt đối không quá con số 10 vậy mà ở đây có hơn hai chục Khai Cung cảnh, những người trẻ tuổi này không sợ mới lạ.
Tất nhiên bọn họ không còn con đường nào khác ngoài chiến đấu cùng chiến đấu,cửa ra bị bịt kín hoàn toàn rồi nếu không đi đến cuối đường hoặc không đợi đủ 128 kẻ rời được khỏi trận thì trận pháp này tuyệt đối không thể bị phá bỏ.
Đúng lúc bốn người đang chuẩn bị đương đầu cùng đạo quân khôi lỗi thì toàn bộ Mộc Nhân Trận biến thành màu đỏ, Mộc Nhân Trận khẽ rung lên một chút sau đó một cái bảng từ từ hiện ra, cái bảng này đối với tất cả những người tham dự Mộc Nhân Trận đều không xa lạ gì, khi có người đầu tiên vượt được trận thì bảng sẽ xuất hiện, bảng ghi lại bao nhiêu người phá trận thành công.
Sau 23 phút trên bảng hiện lên con số 2 đỏ như máu, đã có 2 trên tổng số 128 người tiến vào vòng quyết đấu cuối cùng.
…..........
Trên quảng trường không gian rung lên một chút sau đó Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Vô Song dĩ nhiên là người phá trận thành công đầu tiên, ngay sát sau đó là Cơ Tuyết Nhạn.
Toàn bộ quảng trường yên tĩnh như chết, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vô Song, hắn vẫn phong khinh vân đam đứng nguyên một chỗ còn người về thứ hai Cơ Tuyết Nhạn thì khuôn mặt trắng bệch, nàng lúc này đang ôm lồng ngực thở hổn hển, Cơ Tuyết Nhạn xin thề nếu có cơ hội nàng tuyệt đối không đi cùng Vô Song lần nữa, thực sự quá sợ hãi rồi.
Trên quảng trường lại một lần nữa xuất hiện vô số tiếng bàn tán, với những người dân thường bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được kết quả này.
“Đừng đùa chứ, về nhất dĩ nhiên lại là tiểu tử ngông cuồng kìa? , Thiên Thu công tử chỉ có thể về thứ hai ?”.
…......
“Trời ạ có nhầm không đó mới hơn 20 phút đồng hồ dĩ nhiên phá quan mà ra, chẳng nhẽ cuộc thi này năm nay dễ hơn năm ngoái ?”.
…........
“Còn bốn vị công tử khác đâu rồi, chẳng nhẽ bọn họ để mặc cho tiểu tử kia về nhất như vậy, nhìn mà xem đến quần áo của hắn còn không có vết nhàu nào kìa”.
….......
Đối với dân thường đương nhiên chỉ có thể ngồi ngoài bàn luận, bọn họ ngoại trừ đứng nhìn ra thì cũng chỉ biết đứng nhìn tuy nhiên với các thế lực của Việt Quốc thì không như thế, rất nhiều thế lực đã bắt đầu hành động.
“Lập tức tìm hiểu xem tên tiểu tử này đến từ đâu , xuất thân ra sao, bằng mọi giá phải tìm cách lôi kéo tạo quan hệ”. Đây chính là nhận thức chung của các thế lực tại Việt Quốc.
Nếu Vô Song về nhất đương nhiên sẽ không ai tin, một tiểu tử lần đầu tiên xuất thế lại đạp lên đầu tất cả các thiên tài của Việt Quốc thì ai có thể tin tưởng tuy nhiên cái chính là Vô Song còn mang cả Cơ Tuyết Nhạn ra ngoài.
Vô Song cũng không phải là ga-lăng hay là tham luyến sắc đẹp của Cơ Tuyết Nhạn, bên cạnh Vô Song chưa bao giờ thiếu mỹ nữ, thứ Vô Song cần là một người chia sẽ cái nhìn xung quanh cho hắn. Cơ Tuyết Nhạn về thứ hai thậm chí ngay sát sau lưng Vô Song điều này đại diện cho rất nhiều điều.
Thứ nhất Cơ Tuyết Nhạn là một trong Việt Quốc Ngũ Công Tử, nàng về nhì thậm chí ngay sát Vô Song mà không có một lời oán thán nào chứng tỏ nàng đã cố hết sức nhưng không thể vượt qua được Vô Song, là tâm phục khẩu phục điều này giúp vị trí thứ nhất của Vô Song trở nên dễ chấp nhận hơn nhiều dù sao đến cả thí sinh tham gia cũng chấp nhận thì khán giả phàn nàn cái gì ?.
Thứ hai Cơ Tuyết Nhạn về ngay sát Vô Song, nếu cuộc thi này có sự bất thường xảy ra thì chắc chắn người được lợi nhất cũng là Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn mà Cơ Tuyết Nhạn lại là Thiên Thu Tông thiếu chủ, việc này dĩ nhiên có liên quan đến Thiên Thu Tông, một trong hai siêu cấp tông môn của Việt Quốc thì kẻ nào dám nghi vấn.
Hai lý do trên mới là khiến Vô Song lựa chọn mang Cơ Tuyết Nhạn ra ngoài cùng mình, Việt Quốc có tổng cộng ba nhân tuyển đủ để đáp ứng yêu cầu thứ hai của Vô Song là Âu Dương Tiện , Trầm Ngạo Thiên cùng Cơ Tuyết Nhạn bất quá ai bảo Cơ Tuyết Nhạn là mỹ nữ, Vô Song cũng chưa thừa hơi đến mức nắm tay nam nhân kéo ra ngoài.