Sự xuất hiện của hư ảnh Địa Ngục Chân Thần thực sự đã thay đổi rất nhiều việc thậm chí Viễn Cổ Bát Tộc cũng bắt đầu không thể ngồi im được nữa, bọn họ muốn xuất thế, ít nhất phải tìm được tung tích của Địa Ngục Chân Thần.
Viễn Cổ Bát Tộc bao gồm Long Tộc, Chiến Tộc, Nguyệt Tộc, Tinh Linh Tộc, Hải Tộc, Phượng Tộc, Ma Tộc, Thần Tộc. Những đại tộc này từ sau đại chiến chúng lần thứ hai đều đã lựa chọn ẩn cử hồi phục thực lực, bọn họ tự xây dựng những thế giới song song với Nguyên Tố Giới tách biệt hoàn toàn với không gian này.
Hành động này của các Viễn Cổ Đại Tộc đã công nhận một điều, cho dù bọn họ không muốn nói nhưng việc phải rời khỏi phiến không gian này của Nguyên Tố Thế Giới đã chứng minh bọn họ nhường lại mảnh lãnh thổ này cho Hải Tộc, Hải Tộc là thiên hạ đệ nhất tộc đồng thời Medusa được toàn bộ thiên hạ công nhận thiên hạ đệ nhất Cực Đạo Chân Thần.
Chiến Tộc tự tạo không gian riêng cho mình được gọi là Chiến Giới. Tinh Linh Tộc ở Tinh Linh Giới, Nguyệt Tộc ở Nguyệt Giới, Ma Tộc ở Ma Giới, Thần Tộc cùng Phượng Hoàng Tộc ở Thần Giới, Long Tộc ở Yêu Lĩnh cùng Hải Tộc ở Vô Tận Hải, đây chính là phân chia thế lực của toàn bộ Nguyên Tố Thế Giới, một tấm bản đồ rộng lớn và hoàn chỉnh.
Xếp sau Viễn Cổ Bát Tộc là sáu siêu cấp thế lực Bắc Băng Cung cùng Hỏa Quốc ở Nam Địa, Vu Quốc cùng Chiến Thần Điện ở Bắc Địa, Ma Pháp Liên Minh cùng Sát Điện ở Tây Địa, đây chính 14 thế lực lớn nhất Nguyên Tố Thế Giới, mỗi thế lực trong danh sách này bắt buộc phải có một vị Cực Đạo Chân Thần trống lưng thậm chí còn nhiều hơn con số 1.
Nếu không tính Thần Giới bị chuyển ra khỏi phiến không gian này thì gần như toàn bộ Cực Đạo Chân Thần tồn tại trong Nguyên Tố Thế Giới đều tập trung tại đây.
Câu chuyện của chúng ta lúc này tạm thời dời khỏi Việt Quốc, dời khỏi Nam Địa, đi qua Vô Tận Hải rộng lớn vô bờ bến, điểm đến là Tây Địa, một trong sáu siêu cấp thế lực – Sát Điện.
Sát Điện là thế lực duy nhất trong thiên hạ không bao giờ ngại va chạm cùng bất cứ đại tộc nào Viễn Cổ Bát Tộc, Sát Điện là nơi tập hợp của những sát thủ mạnh nhất thế gian đồng thời cũng là nơi tập trung của những kẻ bị ruồng bỏ, những kẻ bị phản bội hoặc kẻ phản bội, thà đắc tội Hải Tộc đừng đắc tội Sát Điện, câu nói này cũng đủ nói lên sự đáng sợ của thế lực này.
Người của Hải Tộc sẽ không chủ động đi trêu ngươi trừ khi ngươi tiến vào Vô Tận Hải còn Sát Điện thì khác, bọn họ có thể xuất hiện ở bất cứ đâu lấy mạng của ngươi.
Bên trong một tòa tháp cao ngay trung tâm Sát Điện, một lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi quan sát một thiếu niên say ngủ, thiếu niên hô hấp đều đều,cả người được quấn vải trắng, khuôn mặt thanh tú có chút nhợt nhạt có lẽ do chiến đấu quá sức mà tạo nên.
Ngoài cửa phòng có tiếng bước chân vang lên, đánh động lão nhân già nua, ông ta quay đầu lại mỉm cười :”Phương Anh vào đi”.
Người được gọi là Phương Anh từ từ bước vào bên trong, cơ thể của nàng cực kỳ gợi cảm, đồng thời cách ăn mặc của nàng đủ khiến mọi nam tử khí huyết sôi trào, một bộ quần áo bó sát người để lộ toàn bộ những đường cong chết người trên cơ thể, một cặp chân dài miên man trong chiếc quần bó, thân hình dong dỏng cao. Khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp nhưng lại mang cho người khác cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Sự lạnh lùng của Phương Anh dĩ nhiên không giống với Tố Ngôn, Tố Ngôn là lạnh với thiên hạ xung quanh, nàng như một thiên tiên trong cõi trần gian không nhiễm bụi trần, nàng căn bản không thuộc về thế giới này. Cái lạnh của Phương Anh lại rất khác, đặc biệt là đôi mắt nàng đôi mắt khiến không ai dám nhìn thẳng, cái lạnh của Phương Anh bắt nguồn từ sát khí, từ huyết khí của chính nàng, nàng là một trong ba nhân vật chủ tọa của Sát Điện, một cỗ máy giết người hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn.
Phương Anh lạnh lùng nhìn lão già cũng thiếu niên trên giường, ánh mắt khẽ nheo lại :”Lão già, Sát Điện cũng không phải là trại chứa, nơi đây không phải là nơi ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi cũng không phải là nơi phát cơm miễn phí, đợt thằng nhóc đó tỉnh lại thì ông biến đi cho”.
Lão nhân già nua gãi đầu gãi tai :”Ặc, có cần tuyệt tình thế không dù sao chúng ta cũng là người quen cũ”.
Phương Anh mỉm cười, nụ cười của nàng làm người khác lạnh cả sống lưng :”Sát Điện làm gì có tình cảm? , chỉ cần có tiền lục thân bất nhận, chỉ cần không phải là người của Sát Điện thì ai ta cũng dám giết, lão già ngươi có tiền sao?”.
Nhắc đến tiền rõ ràng lão già tóc trắng chỉ biết gãi đầu cười khổ, ông ta làm gì có đồng nào trong người. Nói cũng buồn cười khi lão nhân này chỉ cần một cái phất tay là có thể làm toàn bộ Việt Quốc tiến vào giấc ngủ, một cái nhấc tay có thể xóa kí ức vạn vạn người lại là một lão đầu ăn xin không một xu dính túi.
Phương Anh ngay sau khi nói xong liền quay đầu rời khỏi, vừa ra khỏi cửa có một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt nàng, Cơ Tuyết Nhạn đang cầm một chậu rửa mặt tiến vào phòng đột nhiên thấy Phương Anh nàng liền khẽ gật đầu cung kính :”Các Chủ”.
Đây là ngày đầu tiên nàng đặt chân đến Sát Điện này, nàng chính là được lão nhân thần bí mang đến đây, đương nhiên lão nhân thần bí việc đầu tiên nhắc nhở nàng chính là phải cung kính trước mặt nữ nhân tên là Phương Anh này.
Phương Anh lạnh lùng gật đầu sau đó trong ánh mắt ngạt nhiên của Cơ Tuyết Nhạn, Phương Anh chậm rãi cúi đầu xuống, những ngón tay thon dài lạnh ngắt khẽ vuốt ve lên khuôn mặt trắng nõn của Cơ Tuyết Nhạn thậm chí Phương Anh còn nhẹ cúi xuống cắn lên vàng tai của nàng ta làm toàn thân Cơ Tuyết Nhạn run lên.
Phương Anh lúc này phả một làn hơi lạnh lên vành tai Tuyết Nhạn, một giọng nói đầy ma lực, một giọng nói hấp dẫn chết người đối với cả nam nhân cùng nữ nhân :”Xinh đẹp đấy”.
Phương Anh bỏ đi để lại Tuyết Nhạn hoàn toàn không biết làm thế nào, hai chân nàng ta như bị dính chặt xuống mặt đất vậy.
Lão nhân thần bí thì chỉ biết lắc đầu cười khổ, bản tính của Phương Anh ông ta quá rõ. Khẽ ho nhẹ một tiếng lão nhân mỉm cười :”Mang nước nóng vào đi, kệ cô ta là được, đợi tiểu từ này tỉnh lại chúng ta rời đi cũng không muộn”.
Tuyết Nhạn khẽ gật đầu, nàng tiến vào bên trong nhẹ nhàng đặt chậu nước nóng xuống dưới chân giường, bàn tay trắng nõn nhẹ dùng khăn mặt nhúng vào làn nước ấm, nàng không ngờ lại giúp Vô Song lau người, động tác có chút ôn nhu.
Cơ Tuyết Nhạn đương nhiên không thể quên được hình ảnh Vô Song chiến đấu với Chiến Vô Địch có điều nàng không thể nào nhớ ra ai thắng ai thua, việc gì xảy ra khi Vô Song dùng Ngạ Quỷ Ấn nàng cũng không nhớ thậm chí cái tên Ngạ Quỷ Ấn nàng cũng quên.
Khi Cơ Tuyết Nhạn tỉnh lại đã thấy nàng xuất hiện ở đây, một không gian cực kỳ xa lạ với bản thân nàng, toàn bộ khung ảnh lạ lẫm vô cùng.
Quay lại thời gian một chút, tối hôm qua.
Cơ Tuyết Nhạn đầu đau ê ẩm, nàng khó khăn mở mắt đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng lúc này dĩ nhiên đang ôm một nam tử, đầu của nàng áp vào ngực hắn, một chân còn không ngại 'gác' lên người đối phương, Cơ Tuyết Nhạn lập tức sợ hãi vùng dậy, nàng hét lên :”AAAAAAAAAA”.
Âm thanh của nàng làm kinh động đến người bên ngoài, một lão nhân với mái tóc màu trắng nhẹ nhàng bước vào, khi thấy Tuyết Nhạn tỉnh ông ta liên mỉm cười nhẹ nhàng :”Tỉnh dậy rồi à cô bé”.
Cơ Tuyết Nhạn hai tay ôm ngực, lưng nàng tựa sát vào tường ánh mắt to tròn ngập nước cực kỳ đề phòng nhìn lão nhân đang tiến tới :”Ông là ai, đây là đâu, các ngươi đã làm gì ta, có biết ta là ai không?”.
Cơ Tuyết Nhạn hoảng hốt đương nhiên cũng là điều dễ hiểu dù sao vừa tỉnh lại đã thấy một nam tử ở ngay bên mình thì sao lại không sợ, chưa kể không gian xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Lão nhân mỉm cười bàn tay già nua đưa ra trước mặt Cơ Tuyết Nhạn, ông ta khẽ búng tay một cái dĩ nhiên Cơ Tuyết Nhạn lại cảm thấy một sự yên bình khó diễn tả bằng lời, nàng đột nhiên cảm thấy an toàn, một thứ cảm xúc đáng lẽ không thể xuất hiện ở nàng lúc này.
Lão nhân ngồi xuống một chiếc ghế, vẫn nụ cười hiền từ :”Đừng có lo cô bé, lão phu dĩ nhiên không phải người xấu, cháu có thể gọi ta là Lãng Ông cũng được, ở nơi này tuyệt đối an toàn không ai làm gì cháu đâu”.
Tuyết Nhạn thực sự cực kỳ khó hiểu, cho dù lần đầu tiên gặp lão nhân trước mặt nhưng cô lại có cảm giác an toàn vô cùng thậm chí Tuyết Nhạn thực sự nguyện tin lời lão nhân nói.
Tuyết Nhạn lúc này bắt đầu bình tĩnh lại, ánh mắt nàng khẽ liếc về nam tử lúc nãy đột nhiên khuôn mặt khẽ biến :”Vô Song, là hắn sao, tiền bối Vô Song hắn bị sao vậy”.
Lãng Ông mỉm cười :”Không có gì chỉ là mệt mỏi quá sức mà thôi, hắn vừa trải qua một cuộc khổ chiến, nghỉ ngơi chút là tỉnh lại thôi”.
Lãng Ông nói đơn giản như vậy nhưng thực sự không giống thế, Vô Song hắn đang sử dụng Ngạ Quỷ Ấn thì bị Lãng Ông mạnh mẽ chặt đứt, điều này căn bản khiến linh hồn của Vô Song tổn thương nghiêm trọng, muốn tỉnh lại cũng không nhanh được đến thế.
Đương nhiên Lãng Ông cũng không lừa Tuyết Nhạn làm gì, nếu là người khác có thể không giúp gì được Vô Song nhưng Lãng Ông thì khác, ông ta là nhân vật đỉnh cao của Nguyên Tố Thế Giới này, một người có thể khởi tử hồi sinh cũng không quá, Lãng Ông dĩ nhiên có đủ khả năng giúp Vô Song hồi phục trong thời gian nhanh nhất.
Lãng Ông là một truyền kỳ nhân vật, nhắc đến ông ta rất nhiều vị Thần cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, Lãng Ông là một vị Viễn Cổ Chân Thần tồn tại, một vị Thần hiếm hoi không có Thần Lực, việc Lãng Ông còn tồn tại được cho đến ngày hôm nay căn bản là kỳ tích, Thần Cách của ông ta bị đánh nát vậy mà vẫn có thể sống lay lắt suốt từ thời Viễn Cổ, sống tiếp qua thời Thượng Cổ và bây giờ là thời kỳ Hòa Bình.
Cơ Tuyết Nhạn đương nhiên tin tưởng Lãng Ông vô điều kiện, nàng liền thực sự bình tâm trở lại, yên tâm giúp Lãng Ông chăm sóc Vô Song chờ đợi hắn tỉnh lại.
Lãng Ông là một nhân vật sống thành tinh, ông ta đương nhiên biết cách nào để chạy trốn một cách nhanh nhất, bản lĩnh chạy trốn của ông ta căn bản là thiên hạ hiếm có, Lãng Ông trong một cái chớp mắt liền mang Vô Song chạy khỏi Nam Địa, chạy thẳng đến Tây Địa rồi trốn trong Sát Điện. Sát Điện đủ mạnh để che dấu rất rất nhiều thứ, ít nhất Lãng Ông tự tin trong thiên hạ này người lần theo dấu vết của Vô Song được căn bản là không có.
Dù không biết Lãng Ông đang mưu tính gì tuy nhiên việc ông ta cứu Vô Song một mạng đồng thời cứu luôn cả Cơ Tuyết Nhạn một mạng là không thể chối cãi.
Nam Địa, Việt Quốc, Thăng Long thành. Ngay sau khi Lãng Ông biến mất thì những người dân bắt đầu tỉnh lại, đầu họ cảm giác đau như búa bổ, tất cả trí nhớ lúc này của họ chỉ còn lưu lại cho đến trước khi Vô Song sử dụng Ngạ Quỷ Đạo mà thôi.
Việt Quốc hoàng cung, ba người Cơ Không Tung Hoành, Trầm Phá Quân cùng Cửu U Huyết Nhận từ dưới mặt đất ngồi dậy, cả ba người rõ ràng không hiểu tại sao mình lại nằm bất tỉnh trên mặt đất cả.
Trân bầu trời lúc này Tiểu Tu Di Ngũ Hành Sơn cũng đã biến mất, toàn bộ cuộc chiến của Vô Song cùng Chiến Vô Địch đã kết thúc, mọi dấu vết về Ngạ Quỷ Đạo đều được lau sạch.
Cơ Không Tung Hoành như nhớ ra điều gì đó, ông ta lập tức gạt hai người xung quanh ra, vẻ mặc cực kỳ quyết tâm :”Hòn đảo khổng lồ trên bầu trời kia đã biến mất, cuộc chiến của hai vị Tiên Hoàng kia khả năng cũng đã phân ra thắng thua, các ngươi có định ngăn cản lão phu đi tìm con nữa không ?”.
Hai người Trầm Phá Quân cùng Cửu U Huyết Nhận nhìn nhau cười khổ cuối cùng Cửu U Huyết Nhận lên tiếng :”Ngươi đi ra ngoài cũng được nhưng hai chúng ta cùng đi theo, ngươi biết ba chúng ta quan trọng với Việt Quốc như thế nào đúng không?”.
Hơn ai hết Cửu U Huyết Nhận ông ta biết nỗi đau mất con là sao, ông ta hiểu rõ hơn hai đối thủ của mình cảm giác người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh là như thế nào, ông không đành lòng để Cơ Không Tung Hoành bứt rứt lương tâm.
Cơ Không Tung Hoành không nói gì, cả người lao thẳng ra khỏi Thăng Long Thành tìm tung tích Cơ Tuyết Nhạn, ngay sát sau lưng ông ta là Trầm Phá Quân cùng Cửu U Huyết Nhận.
Ở một diễn biến khác, ngay trong cánh rừng tại Việt Quốc, nhóm bốn người của Chiến Tộc lúc này toàn thân trọng thương kể cả Chiến Vô Địch, hơi thở mong manh vô cùng, đứng ngay gần nơi bốn người gục xuống là một hắc y nhân, hắc y nhân này cũng chỉ để lộ ra một con mắt, một con mắt đỏ lừ tràn ngập tức giận cùng sát khí.
Hắc Y Nhân muốn giết chết cả bốn người của Chiến Tộc, đối với hắn giết bốn người này căn bản dễ dàng như giết một con kiến vậy tuy nhiên hắn không xuống tay được, ngay cạnh Chiến Vô Địch lúc này có một nam tử ngồi đấy, ánh mắt thản nhiên nhìn Hắc Y Nhân :”Muốn đánh nhau thì đến thẳng Chiến Tộc mà thách đấu, tức giận cái gì đi tìm mấy đứa trẻ chút giận ? , các hạ thực sự đang cười vào mặt Chiến Tộc không người chăng ?”.
Nam tử này cũng toàn thân màu xanh đặc biệt là có một mào gà màu đỏ cực kỳ bắt mắt trên đầu, thân cao ít nhất 3m, chỉ cần ngồi đó thôi mà khí thế đã áp bách bốn phương tám hướng, Chiến Tộc Gia Chủ, người này căn bản không có tên, trong thiên hạ này người có tư cách gọi thẳng tên hắn không còn nữa rồi, cho dù là Medusa ở Hải Tộc cũng không có tư cách này, hắn là Chiến Thần của Chiến Tộc – danh hào Đấu Thần.
Cũng như Medusa là Tà Thần thì gia chủ Chiến Tộc cũng có danh hào cho mình, ông ta là Đấu Thần.
Đứng trước mặt Đấu Thần rõ ràng hắc y nhân thoáng dừng lại sau đó hắc y nhân nắm từng ngón tay của mình lại vang lên từng tiếng rắc rắc :”Nếu là bản đế lúc đỉnh phong tiến đến đây thì 100 thằng như ngươi bản đế cũng giết, hổ không phát uy lại tưởng là mèo bệnh ?”.
Người xuất hiện đúng là Thiên, Thiên lúc này đang cảm thấy tức giận cực độ, tất cả những suy tính của hắn ta bắt đầu đi lệch quỹ đạo, Thiên có tự tin tính toàn cả thiên hạ nhưng cuối cùng cũng gặp đối thủ của mình, Nguyên Tố Thế Giới – Vận Mệnh Chân Thần cũng là bậc thầy về việc này.
Thiên đi sai một nước cờ, hắn quá tự tin về thực lực của mình, Thiên tính toàn cả bốn vị 25 Trùng Thiên Chân Thần ở ngay tại địa bàn của họ, đây mới là cái thất sách của hắn để rồi bây giờ mọi việc Thiên làm đều chậm một bước.
Cũng giống như Thiên, Vận Mệnh Chân Thần tung hoành cả đời tính toán cả đời nhưng hắn ta cuối cùng cũng tính sai một bước, kế hoạch của hắn thập toàn thập mỹ tuy vậy hắn lại tính sai thực lực của Thiên.
Nguyên Tố Thế Giới lúc này căn bản đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo tính toán, ngoại trừ một chữ Loạn thì căn bản chẳng còn gì cả. Thiên dù mạnh cho dù là thiên hạ vô địch thì lúc này trong thân xác của Tu La Vương hắn ta cũng chỉ là 24 Trùng Thiên Chân Thần mà thôi, 24 Trùng Thiên Chân Thần mà muốn hô phong hoán vũ ở Nguyên Tố Thế Giới căn bản là trò cười.