Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 235: Cường giả vô tận hải




Trên mặt biển Vô Tận Hải lúc này đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ bởi máu Cự Kình Tộc thậm chí mặt biển còn bốc lên mùi tanh nhè nhẹ. Phương Anh hai chân đứng lơ lửng trên không, xung quanh nàng là 20 thanh kiếm bạch sắc cắm thẳng trên những cái xác khổng lồ đang lênh đênh trên biển.

Chỉ cần nhìn những thanh kiếm cắm trên xác chết thì bất cứ một vị Thần nào cũng có thể đoán ra thủ phạm giết người, Sát Điện – Sát Đế – Phương Anh.

Thói quen của Phương Anh một thói quen khó bỏ đồng thời cũng là đại diện cho chính bản thân nàng, cứ mỗi khi giết chết một người không cần biết đối phương là mạnh hay yếu cũng chẳng quan tâm đối phương đến từ thế lực nào Phương Anh đều cắm một cây hồn kiếm lên xác chết của họ, đây chính là khúc câu hồn của nàng, nàng không chỉ giết người mà còn siêu độ luôn cho kẻ khác, bị Phương Anh giết thì đến cả linh hồn cũng không thoát được, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Phương Anh lúc này vẫn cứ lửng lơ trên bầu trời tuy vậy đôi mày liễu của nàng càng ngày càng co lại, hô hấp của nàng cũng trở nên rõ hơn thậm chí bộ ngực đã bắt đầu phập phồng, Phương Anh đang đợi một nhân vật khác, đợi một kẻ khác hiện thân. Đối với nàng 20 con Cự Kình thực lực Hạ Vị Thần căn bản chỉ là món khai vị không đáng quan tâm.

Rất nhanh không đợi cho Phương Anh đợi lâu, từ dưới đáy biển một ngọn núi lù lù xuất hiện, nói đúng hơn là một con quái vật, khác với màu tím của Cự Kình bình thường thì con quái vật này lại có màu xanh lá cây với những vệt sọc màu đen đồng thời trên tay của nó còn cầm một cây mỏ neo khổng lồ màu trắng bạc, ngoại trừ màu sắc khác biệt với Cự Kình bình thường thì con quái vật này còn to lớn gấp ba lần, hàm răng sắc nhọn chĩa thẳng ra ngoài.

Con quái vật mới xuất hiện khi nhìn thấy Phương Anh đứng trên mặt biển liền cau mày lại, trái với vẻ hùng hổ của những con Cự Kình bị chết trước đây thì con quái vật lại chậm rãi lùi lại một bước, chỉ một bước thôi mà làm cả Vô Song đứng ở bờ biển cũng cảm thấy rung động đủ để thấy kẻ vừa xuất hiện có thân hình khủng khiếp bực nào.

Con quái vật màu xanh lá cây khẽ khom người tỏ ý cúi nhường, hai tay chắp về phía trước :”Cự Kình Chân Thần tham kiến Sát Đế, không biết Sát Đế hôm nay có việc gì lại thân chinh Vô Tận Hải”.

Cho dù cùng là 24 Trùng Thiên cũng có chia mạnh yếu, kể cả là tu vi bằng nhau nhưng chiến lực không thể đánh đồng chứ đừng nói là Cự Kình Chân Thần, hắn mới là 23 Trùng Thiên Chân Thần đứng trước mặt Phương Anh thực sự phải thấp xuống một cái đầu.

Phương Anh ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cự Kình Chân Thần tuy nhiên ở nơi phương xa lại có một dọng nói xuất hiện trong não hải Vô Song, giọng nói của Phương Anh :”Tiểu tử, chút nữa thôi sẽ có một nghịch thiên nhân vật xuất hiện tuy nhiên ta hy vọng dù kẻ đó có làm gì ngươi cũng không được chống cự hiểu chưa? . Bọn ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi quan trọng là ngươi phải thả lỏng toàn thân, dùng tâm mà cảm nhận”.

Vô Song nghe vậy lập tức tinh thần run lên, ánh mắt xuất hiện sự tập trung cao độ, đây là lần đầu tiên Vô Song được chứng kiến cuộc chiến ở đẳng cấp cao như thế này. Vô Song có thể tự tin giết chết một con Cự Kình trưởng thành, kể cả hai con Cự Kình cùng lên Vô Song vẫn có tự tin đánh bại được nhưng từ ba con thì Vô Song chỉ có thể cong đầu bỏ chạy vậy mà đối với Phương Anh cả một đàn Cự Kình chỉ như một bữa điểm tâm, đến cả mồ hôi cũng không chảy một giọt nào.

Vô Song biết lúc này việc hắn phải làm đơn giản chỉ là thực hiện theo mệnh lệnh của Phương Anh, trong cuộc chiến này hắn căn bản chỉ là kiến hôi không hề có khả năng chiến đấu, thứ duy nhất làm Vô Song cảm thấy tò mò là nghịch thiên nhân vật trong lời Phương Anh đến cùng là thần thánh phương nào ?.

Phương Anh đối mặt với Cự Kình Chân Thần mà ánh mắt nàng thậm chí vẫn không nhìn thẳng đối phương, Phương Anh lạnh giọng :”Dẹp đường, bản đế muốn mượn đường đi qua Vô Tận Hải”.

Một câu nói của Phương Anh làm Cự Kình Chân Thần thở dài một hơi, hai bờ vai khổng lồ của hắn run lên :”Sát Đế đại nhân xin chớ trách tại hạ không thể đồng ý, lúc này Vô Tận Hải đang ở trong tình trạng giới nghiêm, lúc này Hải Cung đang tập hợp không thể để cho bất cứ ai đi qua Vô Tận Hải, Cự Kình hy vọng Sát Đế đại nhân có thể chờ thêm một tháng, một tháng sau Cự Kình tuyệt đối không ngăn cản”.

Phương Anh đến đây căn bản đâu phải để mượn đường, nàng chính là đi gây sự, Cự Kình Chân Thần trả lời kiểu nào mà chẳng phải ăn đòn. Đương nhiên Phương Anh không nghĩ đến việc giết đối phương, nàng cho dù có thể giết Cự Kình Chân Thần cũng tốn sức không nhỏ, nếu ở nơi khác thì cũng thôi đi nhưng đây là Vô Tận Hải, ở Vô Tận Hải giết một vị Cực Đạo Chân Thần thì Sát Điện cũng không dám, không một nhân vật nào trong thiên hạ này dám cả.

Thanh kiếm trên tay Phương Anh từ màu trắng rất nhanh đổi sang màu đỏ, nàng bắt đầu liếm khóe môi của mình, Phương Anh mỉm cười một nụ cười làm sống lưng Cự Kình Chân Thần lạnh toát :”Biến”.

Vừa nói dứt lời Phương Anh đã động, nàng thậm chí còn không lớn bằng một cái móng tay của Cự Kình Chân Thần tuy vậy nàng không ngần ngại lao tới, không ngần ngại lấy cứng đối cứng, khí thế của nàng át hẳn đối phương.

Cự Kình Chân Thần mới là người phải sợ hãi, hắn làm sao dám đối đầu trực tiếp cùng Sát Đế hùng mạnh, Cự Kình Chân Thần lập tức hóa nhỏ lại, hắn hiểu rõ hơn ai hết thân thể càng lớn càng chậm chạp cũng càng dễ trúng đòn.

Lúc này cơ thể Cự Kình Chân Thần cùng Phương Anh căn bản cũng không hơn kém nhau nhiều, cây mỏ neo màu trắng cũng được thu nhỏ lại, cánh tay của Cự Kình Chân Thần gồng lên đặt ngay trước ngực ngăn cản một kiếm của Phương Anh.

Chiêu đầu tiên Cự Kình Chân Thần có thể an toàn đẩy Phương Anh lùi ra sau, hắn cũng mượn lực đạp trên đầu sóng lùi lại.

Cự Kình Chân Thần vừa lùi vừa xoay tròn trên không trung như một cái bánh xe khổng lồ :”Hải Thuật – Sóng Thần”.

Cự Kình Chân Thần vừa dứt lời thì trên mặt biển bỗng xuất hiện một cơn sóng bạc đầu, một cơn sóng khổng lồ như muốn nuốt trôi tất cả lao thẳng về phía Phương Anh.

Phương Anh mỉm cười, nàng thả lỏng hai tay để rồi khi cơn sóng tiến đến ngay sát người nàng thì bỗng dưng bị tách ra làm đôi, sau đó tiếp tục bị chém thành muôn mảnh biến thành một cơn mưa trên mặt biển.

Cự Kình Chân Thần đương nhiên cũng không dừng lại, trước một người như Sát Đế hắn dừng lại căn bản là thua, cánh tay Cự Kình Chân Thần bỗng dưng hóa thành khổng lồ, chiếc mỏ neo như trời giáng nện thẳng xuống đầu Phương Anh.

Phương Anh vẫn mỉm cười lạnh lùng, từ đầu trận chiến nàng vẫn luôn giữ bộ mặt đó, khóe miệng luôn nhếch lên một chút, vẫn không sử dụng chiêu thức gì đặc biệt vẫn chỉ là một động tác đưa kiếm lên trên đầu bình thường vậy mà cánh tay nhỏ nhắn đầy mảnh mai của Phương Anh thoải mái ngăn cản một đòn toàn tực của Cự Kình Chân Thần.

Cự Kình Chân Thần vội há mồm ra, toàn bộ nước trên mặt biển bị hắn hút vào sau đó phun thẳng về phía Phương Anh tạo thành một cốt xoáy nước khổng lồ như một cái mũi khoan vậy.

Chỉ có điều sau khi ra đòn xong Cự Kình Chân Thần mở to mắt trừng lớn, Phương Anh đã ở ngay trước mặt hắn từ bao giờ, năm ngó tay thon dái đặt lên bộ ngực rắn chắc của Cự Kình Chân Thần, giọng nói của nàng phảng phất mang theo sát khi lạnh người :”Sát”.

Toàn thân Cự Kình Chân Thần lập tức xuất hiện vô số vết chém, trong phút chốc cả người hắn bị đánh thành huyết nhân bắn ngược ra phía sau, trên cơ thể hắn tuyệt đối không có chỗ nào là lành lặn.

Cự Kình Chân Thần bị đánh bay đi tuy vậy hắn vẫn không hề hoảng loạn, chiếc mỏ neo ném thẳng về phía Phương Anh, lúc này Vô Song ở phương xa mới nhận ra trên tay Cự Kình Chân Thần cùng cái mỏ neo được gắn với nhau bằng một sợi dây xích.

Mỏ neo phá không bay tới tuy nhiên đó không phải là tất cả, ngay bên dưới mỏ neo là một cơn sóng khổng lồ tuy nhiên sóng lần này cực kỳ đặc biệt, cột sóng này có hình thù không khác gì cây mỏ neo cả :”Hải Thuật – Hải Diệt “.

Chiếc mỏ neo khổng lồ lúc này bắt đầu biến ảo, mỏ neo vẫn là mỏ neo, nó vẫn bay đến người Phương Anh với tốc độ kinh hoàng tuy nhiên điểm đặc biệt là mỏ neo tạo ra từ sóng biển phía dưới lại hóa thành vô số con cá mập khổng lồ.

Phương Anh lần này cũng có chút động dung, sau đó nàng thở nhẹ ra một hơi :”Tuyệt Đỉnh Sát Thuật, Hư Không Sát Bộ”.

Âm thanh này vừa vang lên cũng là lúc Cự Kình Chân Thần biết hắn không có cơ hội chiến thắng, Hư Không Sát Bộ thiên hạ đệ nhất giết người lợi khí, thứ này hắn không thắng nổi.

Phương Anh bước ra một bước rồi lại một bước nữa, nàng căn bản là đang đi bộ dạo chơi vậy mà tất cả mọi đòn Cự Kình Chân Thần tạo ra đều không thể nào trúng được nàng. Ở vị trí của Vô Song thậm chí còn cảm thấy tốc độ Phương Anh di chuyển là quá chậm, không khác gì một đứa bé 3 tuổi đang đi cả.

Khoảng cách giữa Phương Anh cùng Cự Kình Chân Thần càng ngày càng gần, 30m....20m....15m...10m.....5m....1m.

Bằng một cách mà Vô Song không thể tưởng tượng ra được Phương Anh đã đứng ngay trước mặt Cự Kình Chân Thần, thanh huyết kiếm của nàng đặt ngay trên cổ đối phương trong khi Cự Kình Chân Thần toàn thân run rẩy, ngoại trừ việc ánh mắt mở to nhìn Phương Anh đầy sợ hãi ra thì hắn không làm được gì, hắn chỉ có thể chậm rãi chờ đợi cái chết đến bên mình.

Đương nhiên hắn sẽ không chết, sẽ có người không để hắn chết và Phương Anh cũng không định giết hắn.

Từ sâu trong lòng đại dương, một âm thanh lạnh lùng đầy bá đạo vang lên :”Buồn cười, khinh Vô Tận Hải không người ?, Sát Điện dạo này gan càng ngày càng to đấy”.

Âm thanh này vừa vang lên Phương Anh lập tức lùi lại phía sau, trong một cái chớp mắt nàng ta đã ở cách Cự Kình Chân Thần 100m, ánh mắt Phương Anh lần đầu tiên hiện lên vẻ nghiêm túc đồng thời trong đầu Vô Song âm thanh của Phương Anh vang lên :”Tập trung vào, kẻ đó đến rồi”.

Team Đang Bí Ý Tưởng-TruyênCv