Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 248: Cửu cấm (1)




Thực sự mà nói toàn bộ 12 vị thần trong 12 cung hoàng đạo của Ma Pháp Liên Minh đều sợ Phương Anh một phép, sự kinh khủng của Phương Anh bọn họ chắc chắn là những người nắm rõ nhất.

Kim Ngưu Chân Thần lúc này chỉ muốn một chương đập vào đầu cho bất tỉnh đỡ phải gặp vị Sát Đế này thậm chí Kim Ngưu Chân Thần còn đang thầm hận chính bản thân mình, khi hắn dùng thần lực quan sát phía dưới cũng chỉ nhìn ra một mình Vô Song khi đó hắn phải liên tưởng ngay đến Sát Đế Quỷ BỘ của Sát Đế đáng tiếc não hắn không nghĩ nhanh được đến thế.

Kim Ngưu Chân Thần lúc này mặt mũi khó coi vô cùng, hắn đương nhiên không thể tìm Phương Anh gây phiền toái cũng đương nhiên không thể tìm Vô Song gây phiền toái dù sao Vô Song hình như cũng có quan hệ với Phương Anh, Kim Ngưu Chân Thần lập tức nhìn về chỗ binh lính của mình.

Hàng nghìn binh lính vây xung quanh đại môn lúc này cực kỳ khó xử, trong ánh mắt bất cứ ai cũng lộ ra vẻ nghi hoặc cùng sợ hãi, biểu hiện của Kim Ngưu Chân Thần thực sự quá kỳ lạ, bình thường kẻ nào nói mấy câu dạng đó tuyệt đối sẽ bị Kim Ngưu Chân Thần đánh chết.

Trong Kim Ngưu Thành cũng không thiếu những vụ việc như thế này, người dân Kim Ngưu Thành cũng đã chứng kiến không nhiều rồi, tuy không nhiều nhưng cũng không ít thậm chí đã tập thành thói quen phản xạ với vị thành chủ Kim Ngưu này không khác gì diễn tập cứu hỏa kiếp trước cả bất quả nếu những người dân đó ở đây thì lập tức sẽ bị dọa sợ mất mật, Kim Ngưu Chân Thần không ngờ lại khép nép trước kẻ khác đặc biệt là một nữ nhân.

Kim Ngưu Chân Thần hiện nay mặt đỏ tới tận mang tai, hắn rất nhanh gầm thẳng vào mặt binh lính của mình :”Tập trung ở đây làm cái con khỉ gì, mau chóng đi tuần tra thành đi, có kẻ khác xâm nhập vào thì sao, còn nữa ai cho các ngươi phá hoại của công thế này ?”.

Vừa nói Kim Ngưu Chân Thần vừa chỉ luôn vào hai cái hố do mình tạo nên, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng cứ như không liên quan gì đến mình vậy, hắn để một tay sau lưng một tay bắt đầu ra lệnh cực kỳ giống phong phạm thành chủ :”Các ngươi là vệ binh trong thành mà thấy hai cái hố ở đây không thấy ngứa mắt à, nhìn thế này còn không biết lấp vào để khách nhân nhìn thấy họ cười vào mặt, mất hết uy danh của bản thần, còn không mau đi lấp hố”.

Các vệ binh người nhìn ta ta nhìn người bất quá bọn họ cũng không lạ gì tính cách của vị chủ nhân này, dở dở ương ương sáng nắng chiều mưa, ngoại trừ việc thở dài chấp nhận sự thực ra thì bọn họ đương nhiên không còn cách nào khác.

Cả ngàn vệ binh tập trung lại sau đó cùng cúi đầu :”Tuân Lệnh”, từn đoàn từng đoàn vệ binh bắt đầu rút đi, kẻ tiếp tục đi tuần tra và bảo vệ tòa thành, kẻ đi thông báo với người dân tiếp tục cuộc sống như bình thường, kẻ thì đi tìm công cụ lấp hố, thoáng một cái xung quanh không còn một bóng người nào, lúc này Kim Ngưu Chân Thần mới quay về thực tại đau khổ.

“Đại tỷ à, có thể vào trong nói chuyện không, người đại nhân đại lượng là cửu thiên thần nữ là thiên hạ vô địch là bách thế vô song có thể giữ thể diện cho ta một chút không”.

Kim Ngưu Chân Thần đương nhiên cực kỳ coi trọng mặt mũi, nếu Phương Anh cứ đứng ở đây thì hắn khóc chết mất, mặt mũi cùng uy danh của hắn gây dựng chỉ sợ bị đại tổn, Kim Ngưu Chân Thần đương nhiên chỉ có thể cầu xin, hắn sợ Phương Anh vô cùng.

Phương Anh liếc mắt nhìn Vô Song sau đó mỉm cười :”Được thoải mái, ngươi mở cửa đi”.

Kim Ngưu Chân Thần nghe vậy cứ như được đại xá, hắn lập tức quay người đi đến cánh của khổng lồ của phủ thành chủ, hai cánh tay đầy cơ bắp ấn thẳng về phái trước sau đó mạnh mẽ gầm lên, cánh cổng khổng lồ khép kín cũng từ từ mở ra.

Phi thường đúng biểu hiện gia chủ, thân thể khổng lồ của Kim Ngưu Chân Thần khẽ cúi xuống mở đường :”Mời mọi người vào trong”.

Phương Anh thản nhiên đi vào không hề quan tâm gì, nàng đương nhiên biết có cho Kim Ngưu Chân Thần một cái lá gan hắn cũng tuyệt đối không dám làm gì mà kể cả hắn có dám làm gì nhưng hắn cũng không có đủ thực lực.

Thấy Phương Anh bước vào thì Vô Song cùng Mio cũng tiến vào trong, có Phương Anh bên cạnh thực sự làm Vô Song rất an tâm, ít nhất sự cường đại của nàng làm cuộc sống của Vô Song bớt rất nhiều lo lắng.

Kim Ngưu Chân Thần cũng không dẫn nhóm ba người bọn họ tiến vào đại điện của phủ thành chủ dù sao nơi đó cũng toàn nữ nhân của hắn, Kim Ngưu Chân Thần có thể không sợ ăn đòn nhưng hắn rất sợ mất mặt, ra ngoài giang hồ mặt mũi đương nhiên là quan trọng nhất, ít nhất Kim Ngưu Chân Thần nghĩ như vậy.

Một lúc sau Kim Ngưu Chân Thần dẫn Phương Anh đến một căn phòng rộng lớn nằm ở phía tây phủ thành chủ, một căn phòng toàn bộ làm bằng vàng ròng xa hoa tráng lệ vô cùng.

Tiến vào căn phòng đó Kim Ngưu Chân Thần cũng không dám ngồi ghế chủ tọa, chiếc ghế đó đương nhiên là dành cho Phương Anh, Phương Anh yên vị trên đó, hai tay để hai bên ánh mắt lạnh lùng như hai lưỡi dao sắc nhọn xoáy thẳng vào trong nội tâm Kim Ngưu Chân Thần.

Người ta nói có tật thì giật mình, Kim Ngưu Chân Thần vốn đã sợ Phương Anh lại có dính thêm việc lúc nãy đương nhiên là càng sợ hãi hơn, lập tức không cần đợi Phương Anh lên tiếng đã ngoan ngoãn đứng lên cực kỳ biết điều vỗ ngực nói :”Sát Đế đại nhân lần này đến Kim Ngưu Thành có việc gì chỉ cần nói một lời ta nhất định sẽ đáp ứng, đảm bảo không tiếc dầu sôi lửa bỏng, lên núi đao hay xuống biển lửa, mong người ra lệnh”.

Phương Anh nhếch miệng cười khẽ :”Lên núi đao xuống biển lửa?, dầu sôi lửa bỏng ?, mấy thứ đó ngươi mang ra dọa trẻ con à ?, Thần linh như ngươi mà còn sợ mấy trò tiểu nháo đó ?”.

Một loạt câu hỏi của Phương Anh làm Kim Ngưu Chân Thần xấu hổ vô cùng, lúc này đương nhiên là Phương Anh đang trêu hắn ta, một trong những sở thích của Phương Anh chính là hành hạ con bò nhốc này, Phương Anh tiếp tục lên tiếng.

“ Tiểu Bò Bò lúc này ta nói thật ta đến đây quả nhiên có việc cần nhờ ngươi”.

'Tiểu Bò Bò' là cách gọi của Phương Anh cho Kim Ngưu Chân Thần, đây chính là lý do làm Kim Ngưu Chân Thần ghét nhất bị gọi là Bò, hắn đã bị Phương Anh ám ảnh quá rồi, đương nhiên cho dù ghét bị gọi thì sao chứ, kẻ yếu làm gì có cơ hội nêu ý kiến.

“Sát Đế đại nhân cứ nói, Kim Ngưu sẽ cố gắng làm hết sức mình chỉ cần không ảnh hưởng đến Ma Pháp Liên Minh là được”.

Kim Ngưu Chân Thần tất nhiên cho dù rất sợ Phương Anh thì hắn cũng không quên vị trí của mình, hắn là một thành viên trong Ma Pháp Liên Minh, ít nhất phải đảm bảo không phản bổi Ma Pháp Liên Minh đã. Phương Anh tuy đáng sợ nhưng Sát Thần Nghịch Thương Thiên còn là tồn tại kinh khủng hơn, vị trí của Nghịch Thương Thiên tại Tây Địa cũng không khác Medusa tại Vô Tận Hải là bao.

Phương Anh mỉm cười gật đầu, nàng cũng không có gì khó chịu với câu trả lời của Kim Ngưu, ai vì chỉ nấy, đây chính là thường thức của đại lục này. Những ngón tay thon dài của nàng chỉ thẳng vào người Vô Song :”Bản Đế muốn mượn Kim Ngưu Giáp của ngươi, yên tâm chỉ cần đưa bản phụ cũng được, ta không bắt ngưoi giao nộp bản chính đâu mà lo”.

Nghe đến câu nói cuối của Phương Anh thì Kim Ngưu Chân Thần mới thở phào nhẹ nhõm, Kim Ngưu Giáp đương nhiên là thần vật của Kim Ngưu Thành, không phải ngẫu nhiên mà dưới quyền Nghịch Thương Thiên lại tổ chức 12 thiên điện hay còn gọi là 12 cận vệ ứng với 12 cung hoàng đạo.

Nếu là Kim Ngưu Giáp bản chính tất nhiên Kim Ngưu không dám nộp, hắn mà dám nộp thì ngay ngày mai Sát Thần sẽ giết hắn chết thậm chí là sống không bằng chết còn nếu là bản sao chép thì cho dù lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa thì hắn vẫn cứ nhịn được, tốt nhất không nêu chọc vào Phương Anh Sát Đế.

(Chương này hơi ngắn chân thành xin lỗi độc giả, mai sẽ ra ít nhất 3 chương bù vào chương này)

Xin ấn cảm ơn ở cuối mỗi chương vì nó miễn phí với các bạn nhưng lại rất giá trị với bọn mình.