Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 352: Nộ




Hai ngày sau tại bầu trời Ô Thản Thành xuất hiện một thân ảnh phiêu phù trên không trung, người này mặc một bộ áo trắng từ đầu đến chân cùng chiếc mặt nạ vô diện không lẫn đi đâu được, người xuất hiện chính là Vô Song.

Ngắm nhìn đống hoang tàn dưới mặt đất từ không trung, Ô Thản Thành xinh đẹp trong quá khứ của Vô Song lúc này chỉ còn là tàn tích của một bãi chiến trường, ở đây chẳng có một ai muốn phá hủy ngôi thành này cả nhưng với những cường giả như bọn họ thì có cách nào ngăn cản dư ba lan ra xung quanh?, chỉ cần cuộc chiến của hai đấu tông cường giả cũng có thể đánh sập Ô Thản Thành huống gì nơi đây đã từng tập trung vô số đấu tôn cường giả thậm chí cả đấu thánh cũng hiện thân.

Vô Song dừng lại dạo bước trên những con đường tan hoang, phảnh phất ở đâu đó còn có mùi máu chưa tan hết, trên con đường quen thuộc kia vang lên vô số tiếng rít gào, vô số ánh mắt sợ hãi, bên tai Vô Song là vô số oan hồn than khóc, bọn họ than khóc cho số mệnh của mình.

Vô Song thở dài một hơi, bàn tay đưa ra phía trước “Lục Hợp Luân Hồi Hỏa”, trước mặt Vô Song một ngọn dị hỏa màu đen từ từ xuất hiện, Vô Song thản nhiên nhắm hai mắt lại rồi lại dạo bước trên con đường quen thuộc, tiếng bước chân của hắn chậm rãi phá tan bầu không khí yên tĩnh xung quanh.

Ô Thản Thành lúc này đã là một tòa thành chết, người chết là người không có sinh mạng, thành chết chính là thành không có người owrw, toàn bộ người dân Ô Thản Thành hiện nay đều đã phải rời đi về dãy núi phía sau, bọn họ đã để lại ngôi thành này trong nỗi sợ miên man, trong sự kinh hoàng tột độ.

Như một lữ khách ngược dòng thời gian, Vô Song vẫn chậm rãi bước đi, hắn đang nhìn lại từng khung cảnh người đó, càng xem hơi thở của Vô Song càng nặng nề, ánh mắt nhắm càng ngày càng chặt chỉ có khóe miệng thủy chung nhếch lên một độ cong không bao giờ thay đổi.

Hắn nhìn thấy một người mẹ mua hồ lô kẹo cho cô con gái, hắn nhìn thấy nụ cười hiền hòa của người mẹ, hắn nhìn thấy ánh mắt đầy ước vọng của cô bé, sau đó khung cảnh chỉ còn là một vũng máu....

Hắn thấy một trung niên nhân cơ bắp lực lưỡng, hắn thấy trung niên nhân cố gắng từng bước từng bước đẩy xe hàng, ánh mắt của ông ta cũng đang rực sáng, đẩy hết xe hàng này có thể khiến ngày hôm nay cả gia đình ông ta có thể ấm bụng, từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt nghiêm nghị nhưng những giọt mồ hôi đó sẽ không uổng phí, đổi mồ hôi của cha mẹ lấy tiếng cười của con cái thì sao có thể uổng phí, đáng tiếc ông ta cũng không được nhìn thây con mình, không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của một đứa bé...

Trong căn nhà nhỏ nhắn đầy ấm cúng, một thiếu phụ nhè nhẹ xoa bụng mình ánh mắt ngập tràn hạnh phúc cùng hy vọng, những ngón tay thuôn dài vuốt ve đứa con chưa chào đời, từng động tác ôn nhu đến cực điểm, khuôn mặt của nàng không phải tuyệt mỹ, một dung mạo quá đỗi bình thường nhưng cái nụ cười đầy hạnh phúc đó thì thật đẹp....

Vô Song nắm tất cả các hình ảnh trong mắt, hắn không lướt qua bất cứ một cảm xúc nào, hắn đang cảm nhận toàn bộ kí ức thậm chí toàn bộ đau đớn mà những người dân chết oan trong cuộc chiến này cảm nhận được.

Vô Song không hiểu rốt cuộc việc một đấu tôn cường giả ra tay giết hàng nghìn thường dân nhằm mục đích gì, hai bên đã ở hai thế giới khác nhau tại sao vẫn cứ phải liên quan đến nhau, rồng phượng có cuộc sống của rồng phượng, cỏ cây lại có cuộc sống của cỏ cây.

Vô Song đột nhiên mỉm cười, một nụ cười đắng chát, có lẽ bản thân Vô Song sai rồi, thế giới này đâu đơn giản như hắn suy nghĩ, hắn đã từng có ước mơ, hắn đã từng quyết tâm vô cùng từ những ngày ở bên Thần Nông Lão Nhân, Ô Thản Thành chính là nơi đặt ước mơ cùng hy vọng về một thế giới của hắn.

Ở Ô Thản Thành là nơi duy nhất trong thiên hạ này làm cường giả có thể sống yên yên ổn ổn bên cạnh phàm nhân, có thể cùng cười cùng nói cùng cảm nhận cuộc sống xung quanh, ở Ô Thản Thành rất nhiều người có thể nhớ về từng kỷ niệm ấu thơ của mình, ai cũng thấy một phanac ủa mình ở nơi đây, trên đời này trước khi trở thành cường giả có mấy ai không phải đi từ dưới cùng đi lên, có mấy ai không phải là thường dân tu luyện thành, có ai không từng có một ấu thơ, chỉ là Vô Song hắn nhầm rồi....

…..........

Trên con đường hoang vắng lúc này không ngờ có một thân ảnh xuất hiện, trong ngôi thành lúc này có thêm một vị khách đặc biệt – Hồn Điện Đại Thiên Tôn.

Đại Thiên Tôn từ sau cuộc chiến tại Ô Thản Thành vẫn chưa trở lại Hồn Điện, trong lòng Đại Thiên Tôn lúc này có một thắc mắc khổng lồ, Đại Thiên Tôn cảm thấy vô cùng tò mò vì một nhân vật như Yêu Chủ lại xuất hiện, rốt cuộc Yêu Cung là cái gì, rốt cuộc Yêu Chủ là ai mà có thể triệu tập được 10 vị đấu tôn cường giả đến thủ hộ Ô Thản Thành, Đại Thiên Tôn trước đây chưa bao giờ quan tâm đến Yêu Cung bởi trong mắt ông ta đánh chết một nhất tinh đấu thánh căn bản chẳng đáng là gì, căn bản khoogn cần để vào mắt.

Chính vì được Hàn Băng Chí Tôn chắc chắn ngày hôm nay Yêu Chủ đến Ô Thản Thành vì vậy Đại Thiên Tôn mới nán lại, trong mắt Đại Thiên Tôn thân ảnh của Vô Song dần dần hiện ra, toàn bộ người Vô Song đều được bao phủ bởi một màu trắng cùng chiếc mặt nạ vô diện có lẽ là cách nhận dạng duy nhất, là đặc trưng dễ nhận ra nhất của Yêu Chủ.

Ngoại trừ hình dáng bên ngoài ra thì thứ Đại Thiên Tôn cảm nhận được là Vô Song quá đỗi bình thường, bình thường đến một cách vô lý, khi Đại Thiên Tôn nhìn thấy Vô Song trong đầu ông ta lập tức tự động quên đi hắn, tự động làm nhòa đi thân ảnh trước mặt, nếu không phải đang liên tục dán mắt vào Vô Song thì Đại Thiên Tôn chỉ sợ mình đang nhìn vào một khoảng trắng, khí thế trên người Vô Song căn bản không hề tồn tại, Vô Song đâu khác gì một phàm nhân đang bước đi.

Đại Thiên Tôn đột nhiên thấy Vô Song mở mắt ra, sau đó toàn bộ thân hình ông ta không thể cử động được, toàn bộ cơ thể trở nên căng cứng sau đó ánh mắt trắng dã nhìn Vô Song bước qua mình, đây chính là lần đầu tiên trong đời Đại Thiên Tôn nhìn thấy Vô Song.

Sau khi Vô Song bước qua Đại Thiên Tôn thì thân hình Đại Thiên Tôn lập tức gục xuống, cả người ướt đẫm mồ hôi thậm chí khi Vô Song đi qua Đại Thiên Tôn có một cảm giác rất hoang đường, ông ta thấy cơ thể mình bị chặt ra làm ngàn khúc chỉ đến khi bình tĩnh trở lại Đại Thiên Tôn mới nhận ra chỉ là ảo giác.

Thân hình già nua điên cuồng run rẩy, khó khăn lắm Đại Thiên Tôn mới có cơ hội quay đầu lại nhìn thân ảnh Vô Song biến mất chỉ là ở đó nào có Vô Song nữa, một nỗi sợ ngập tràn toàn thân Đại Thiên Tôn, chưa bao giờ Đại Thiên Tôn nhìn thấy ánh mắt kinh khủng đến thế, ánh mắt như địa ngục nhân gian, nhìn vào ánh mắt đó khiến toàn thân Đại Thiên Tôn như tiến vào trong địa ngục máu mãi mãi không thể thoát ra.

Vô Song lúc này đang rất muốn giết người, hắn càng im lặng tức là nộ hỏa của hắn càng ngày càng lớn, khi hắn tức giận cho dù là Tiểu Y Tiên cũng không dám đi theo Vô Song, lúc Vô Song tức giận hắn chỉ muốn ở một mình, nếu không phải Vô Song nể tình Đại Thiên Tôn trợ giúp Ô Thản Thành một lần thì hắn thực sự không ngại lấy đầu Đại Thiên Tôn tế điện cho hàng nghìn sinh mạng ở đây.

Gần Ô Thản Thành có một ngọn núi lớn gọi là Ô Thản Sơn, nơi đây chính là nơi tập trung của người dân Ô Thản Thành lúc này, ở trên đỉnh Ô Thản Sơn có một người đang đợi Vô Song – Hàn Băng Chí Tôn.

Suốt từ sau cuộc chiến ở Ô Thản Thành bản thân Hàn Băng Chí Tôn chưa bao giờ chợp mắt cũng chưa hề nghỉ ngơi, Hàn Băng Chí Tôn chính là đang đợi Vô Song xuất hiện.

Trên con đường đi đến đỉnh Ô Thản Sơn có rất nhiều người dân Ô Thản Thành đang sinh sống, bọn họ vừa trải qua một địa ngục nhân gian thậm chí có rất nhiều vẫn đang hốt hoảng, rất nhiều người đang sợ hãi, ở trên con đường mòn đó có một cô gái nhỏ nhắn mỗi ngày đều xuất hiện.

Cố gái rất dễ thương với khuôn mặt bầu bĩnh, tay và chân như những búp măng non, mái tóc đen búi hai bên cùng làn da trắng muốt, khác với rất nhiều người ở đây trong mắt cô bé chỉ có sự chờ đợi, chỉ có ước mong.

Từng tia nắng nóng rực của mặt trời chiếu xuống, cơ thể cô bé bắt đầu lấm tấm mồ hôi nhưng cố bé thủy chung vẫn cứ mỉm cười, thủy chung vẫn cứ tin tưởng vào cuộc sống, trong ánh mắt của nàng đầy sự chờ mong.

“Em đang đợi ai”.

“Em đang đợi gia gia, gia gia đi mãi không thấy về”.

“Nếu gia gia của em không trở về thì sao?”.

“Không đâu, gia gia đã hứa về với Điệp Điệp mà, nhất định gia gia sẽ trở về”.

Nhìn khuôn mặt của cô bé Vô Song khẽ thở dài, bàn tay hắn đưa ra xoa lấy đầu nàng rồi mỉm cười “Ừ, gia gia của em nhất định sẽ trở về”.

Nói xong Vô Song lại tiếp tục đi về phía đỉnh núi để lại Điệp Điệp khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn, cô bé không hiểu Vô Song nói gì cũng không biết Vô Song là ai, cô bé ngây thơ mỉm cười sau đó tiếp tục lại quay đầu về phía trước, cô bé vẫn đợi gia gia về, gia gia còn phải chơi với bé, còn phải dạy bé viết chữ.

….........

Trên đỉnh Ô Thản Thành lúc này Hàn Băng Chí Tôn đột nhiên khựng lại, sau đó khuôn mặt đầy cung kính cúi đầu “Công tử đã về”.

Vô Song nhìn Hàn Băng Chí Tôn ở bên dưới rồi thở dài, “Đứng lên đi, lần này là lỗi của ta, ta không trách ngươi”.

Hàn Băng Chí Tôn thở dài “Công tử, mẫu thân của người tuy ở trong tay Thiên Yêu Hoàng Tộc nhưng người cũng không phải qua lo lắng theo thuộc hạ Thiên Yêu Hoàng Tộc tuyệt đối không dám làm gì Phượng Dĩnh đại nhân”.

“Thuộc hạ tuy vô năng không thể bảo vệ được chủ mẫu có điều trước khi Thiên Yêu Hoàng Tộc rời đi thuộc hạ đã tiết lộ quan hệ của chủ mẫu cùng công tử không tầm thường, nếu bọn chúng có não tuyệt đối sẽ không dám đụng vào chủ mẫu có điều chỉ sợ bọn chúng lại lấy chủ mẫu ra uy hiếp công tử”.

Vô Song nhếch miệng “Việc Thiên Yêu Hoàng Tộc ngươi không cần quan tâm nữa, tất cả để bản công tử, ngươi làm hết rồi, đây là lỗi của bản công tử”.

Vô Song lần này đến Ô Thản Thành không phải là nghe Hàn Băng Chí Tôn giải thích, hắn chỉ muốn đến Ô Thản Thành tế điện người chết mà thôi, mục tiêu thứ hai chính là đi cứu Huyết Hà Tôn Giả, chính Vô Song bảo Huyết Hà Tôn Giả đến Ô Thản Thành, hắn tuyệt đối không để bệnh nhân chết vì mình, cho dù chỉ là một đoạn tàn hồn hắn vẫn có thể cứu lại, hắn không cho phép thì ai cũng không thể mang Huyết Hà Tôn Giả đi.

Vỗ vai Hàn Băng Chí Tôn sau đó Vô Song đi thẳng về phía sau, ở nơi đó chính là tàn hồn của Huyết Hà Tôn Giả, linh hồn của ông ta hiện nay yếu như một ngọn nết trước gió.

…........

Nhìn bóng lưng Vô Song biến mất Hàn Băng Chí Tôn liền mỉm cười, lần đó hắn được Vô Song cứu, hắn đúng ra đã bị Ách Nan Độc Thể bạo thể mà chết nhưng được Vô Song mạnh mẽ cứu lại có điều cho dù Vô Song cứu hắn nhưng lý do để hắn đi theo Vô Song chính là ánh mắt của công tử, ánh mắt của công tử là ánh mắt đáng sợ nhất trên đời, ánh mắt ngạo thị thiên hạ, ánh mắt này đã thần phục Hàn Băng Chí Tôn.

Hàn Băng Chí Tôn được cử đến Ô Thản Thành chính là vì bảo vệ Phượng Dĩnh nhưn bản thân hắn chính là người đầu tiên có lỗi trong việc Phượng Dĩnh bị Thiên Yêu Hoàng Tộc bắt đi, Hàn Băng Chí Tôn biết bản thân Vô Song luôn luôn muốn nhắm tới Thiên Yêu Hoàng Tộc, công tử của hắn đã nhám đến Thú Vực từ lâu có điều Vô Song lại không thể ra tay cũng không có lý do ra tay, Phượng Dĩnh cho dù từ lâu đã không còn là người của Thiên Yêu Hoàng Tộc nhưng chỉ cần Vô Song hạ đao vào Thiên Yêu Hoàng Tộc chắc chắn Phượng Dĩnh là người đầu tiên không cho phép.

Hàn Băng Chí Tôn hắn là thuộc hạ của Vô Song, gáo nước bẩn này hắn chịu thay cho Vô Song, cho dù chết bản thân hắn cũng phải cho Vô Song hạ đao với Thiên Yêu Hoàng Tộc, chỉ cần có thể giúp công tử bớt một mối họa trong lòng thì có gì mà hắn không dám.

Toàn bộ sự việc của Ô Thản Thành chính là do Hàn Băng Chí Tôn một tay đạo diễn, hắn là người đứng đầu Ô Thản Thành, hắn đương nhiên phát hiện ra đám người Thiên Yêu Hoàng Tộc băng qua Thú Vực sau đó đến Ô Thản Thành bảo hắn không kịp mang Phượng Dĩnh rời khỏi Ô Thản Thảnh căn bản không ai tin, vô số người dân của Ô Thản Thành chết chính vì Hàn Băng Chí Tôn, hắn có thể báo tin cho Vô Song nhưng hắn không làm, đây mới là việc mà hắn phải xin lỗi Vô Song.

Nộ của Vô Song không phải chỉ đến từ Thiên Yêu Hoàng Tộc mà còn đến từ chính Hàn Băng Chí Tôn, suy nghĩ của Hàn Băng Chí Tôn thì sao Vô Song không hiểu được vì vậy Vô Song mói nói sự kiện Ô Thản Thành này một phần lỗi đến từ Vô Song.

Rốt cuộc Vô Song khi nhìn thấy Hàn Băng Chí Tôn quả thực không biết làm gì, là nên tha cho hắn là nên giết hắn đây?, bản thân Vô Song khó nghĩ vô cùng.