Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 360: Chiến (2)




Trên không trung lúc này bản thân Hoàng Thiên cũng phải đứng khựng lại trên không trung, hắn ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kẻ ở bên dưới có tốc độ đáng sợ vô cùng, Hoàng Thiên cả đời này còn chưa gặp tốc độ kinh dị như thế, thực lực cỡ này tốc độ cỡ này thì làm sao có thể vô danh?.

Kẻ ở bên dưới chỉ vừa mới xuất hiện không ngờ có thể đánh bay cả hắn cùng Cửu Thiên Bá đồng thời giết chết luôn Cửu Phượng thiên tài hàng đầu của Thiên Yêu Hoàng Tộc, Cửu Phượng là người mạnh nhất Thiên Yêu Hoàng Tộc trong vòng 10 năm lại đây không ngờ đứng trước mặt Vô Song chẳng khác gì đứa bé mới tập đi, đừng nói là thiên phú Thất Thải Thiên Phượng hậu duệ của Cửu Thải Thiên Phượng chưa kịp sử dụng mà căn bản đến phản ứng cũng không kịp, đây chính là sức mạnh nghiền nát tuyệt đối.

Điều làm Hoàng Thiên khó hiểu nhất là hắn chưa từng gặp kẻ bên dưới bao giờ đồng thời cũng có thể đảm bảo Thiên Yêu Hoàng Tộc của hắn ta chưa từng trêu chọc đối phương một lần nào vậy mà đối phương căn bản không nể nang cũng không sợ hãi gì Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản không chết không thôi không dừng không nghỉ.

Ánh mắt Hoàng Thiên lại chuyển về phía Hoàng Kim Chuông khổng lồ bên dưới, hắn không phải kẻ ngu đồng thời Cửu Thiên Bá cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần nhìn vật kia tuyệt đối đã thấy sự bất phàm, Hoàng Kim Chuông cho Hoàng Thiên một áp lực cường đại trong lòng, chỉ bằng cảm giác hắn cũng nhận ra mình không thể nào đánh sập được thứ này, nếu không phải Cửu Thiên Bá bị hành động của Vô Song chọc cho phát điên chỉ sợ cũng không lao đầu vào tấn công Hoàng Kim Chuông.

Ánh mắt Hoàng Thiên híp lại nhìn Vô Song phía dưới sau đó rất nhanh kết nối tất cả các thông tin hắn suy luận được làm một, Hoàng Thiên cũng không hổ là tộc trưởng một đại tộc, kẻ này tuyệt đối không hề tầm thường “Bắc Vực?, cường giả vô danh chưa bao giờ xuất hiện, Phượng Dĩnh? chẳng nhẽ các hạ là vị Yêu Chủ trong truyền thuyết?”.

Thực sự trong mắt Hoàng Thiên không có thân phận nào thích hợp hơn Yêu Chủ dành cho Vô Song, Vô Song đến đây đương nhiên là vì cứu Phượng Dĩnh đồng thời lại muốn thay mặt Bắc Vực huyết tẩy Thiên Yêu Sơn, không phải Yêu Chủ thì còn có thể là ai?, lúc trước nhìn thông tin Yêu Chủ thì Hoàng Thiên còn nhếch miệng coi thường, trong mắt hắn kẻ này có thể giết chết một nhất tinh đấu thánh thực sự không là cái gì cả.

Không cần bàn đến tính đúng sai của thông tin này cho dù là đúng thì một trưởng lão của Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng thừa sức có thể tiêu diệt một tên nhất tinh đấu thánh còn về chuyện liên hợp toàn bộ yêu thú của Bắc Vực lại dưới quyền của mình thì lại càng buồn cười hơn, cho dù gọi hết yêu thú toàn bộ thiên hạ này chỉ sợ cũng không có khả năng so sánh với Thú Vực.

Vô Song nhếch miệng nhìn Hoàng Thiên ở trên bầu trời “Cũng không tệ lắm có thể đoán ra thân phận của ta, thế nào không phải ngươi nói Yêu Chủ cùng Yêu Cung không đáng để vào mắt sao vậy tại sao không xuống đây thử một chút để xem rốt cuộc Yêu Chủ có bao nhiêu thực lực?”.

Cho dù Vô Song nói như vậy nhưng bản thân hắn cũng không dám coi thường Hoàng Thiên, bản thân Hoàng Thiên là lục tinh đấu thánh cường giả còn Vô Song chỉ là tứ tinh đấu thánh kể cả có dùng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cùng biến về bản thể thì cũng chỉ có thể đánh một trận cùng cường giả thất tinh đấu thánh mà thôi, bình thường nếu đây là cuộc chiến riêng của hai người thì Vô Song tuyệt đối không sợ nhưng nơi đây là Thiên Yêu Hoàng Tộc, Vô Song thực sự không tin Thiên Yêu Hoàng Tộc mạnh nhất chỉ là lục tinh đấu thánh.

Cho dù Vô Song không có quá nhiều thông tin về Thiên Yêu Hoàng Tộc, cho dù bên ngoài ai cũng nói Hoàng Thiên là đệ nhất nhân của Thiên Yêu Hoàng Tộc nhưng nếu như thế thì Vô Song cảm thấy phi thường buồn cười, chiến lực của Vô Song hiện tại có thể ngang với thất tinh đấu thánh cường giả vì vậy Vô Song hiểu rất rõ cảnh giới này mạnh thế nào, một thất tinh đấu thánh đủ sức cùng ba đến bốn lục tinh đấu thánh đại chiến mà không rơi xuống hạ phong.

Điều quan trong nhất là Thái Hư Cổ Long Tộc đối thủ một mất một còn của Thiên Yêu Hoàng Tộc, kẻ thù của Thiên Yêu Hoàng Tộc suốt bao năm qua vẫn không thể nào tiêu diệt nổi Thiên Yêu Hoàng Tộc, cho dù có thể chiếm thượng phong nhưng muốn đánh bại Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản là chuyện không thể nào, Vô Song không quên cả ba vị long vương của Thái Hư Cổ Long Tộc mạnh thế nào trong đó Bắc Long Vương còn là thất tinh đấu thánh cường giả, nếu thất tinh đấu thánh đủ lực dẹp Thiên Yêu Hoàng Tộc thì đã không đến lượt Vô Song ra tay.

.......

Hoàng Thiên lúc này ánh mắt khẽ chớp, mặc kệ lời Vô Song nói khiêu khích thế nào ít nhất Hoàng Thiên lúc này cũng tương đối bình tĩnh, hắn nhìn Vô Song sau đó không ngờ lại bật cười “Ha ha thực sự không ngờ Yêu Chủ của Yêu Cung đã không ra tay thì thôi một lần ra tay trấn kinh thiên hạ, lần này là Thiên Yêu Hoàng Tộc của ta có lỗi trước không biết Yêu Chủ có thể giảng hòa?, việc Yêu Chủ giết Cửu Phượng lão phu có thể không tính toán, Yêu Chủ cũng có thể mang người đàn bà của mình đi ra khỏi nơi đây lão phu cũng tuyệt đối không ngăn cản không biết ý Yêu Chủ thế nào?”.

Hoàng Thiên đương nhiên cũng có suy nghĩ của mình, ông ta đang cảm thấy sự xuất hiện của Vô Song thực sự trăm lợi mà không có một hại, đầu tiên hắn có thể giết chết Cửu Phượng cái gai trong mắt Hoàng Thiên sau đó hắn cứu đi Phượng Dĩnh vô hình hóa giải sự liên hợp của họ Cửu cùng họ Phượng làm Hoàng Thiên giảm bớt rất nhiều áp lực, quan trọng nhất là Cửu Thiên Bá bị Vô Song đánh trọng thương, Hoàng Thiên hoàn toàn có thể tận dụng cơ hội này lấy cái mạng của Cửu Thiên Bá, kể cả không lấy được mạng hắn thì Hoàng Thiên cũng có thể chặt hẳn vây cánh đối thủ lâu năm này.

Hoàng Thiên hiện nay cũng hoàn toàn chấp nhận tình báo mà Cửu Thiên Bá nói, hắn cũng bắt đầu tin Phượng Dĩnh phản bội mình trở thành nữ nhân của Yêu Chủ, chỉ có như vậy mới có thể khiến một cường giả tuyệt thế phẫn nộ một mình một người tiến vào Thú Vực, tiến vào dãy Thiên Yêu Sơn.

Bản thân Hoàng Thiên cũng là nam nhân đương nhiên hắn không chấp nhận kẻ khác đội nón xanh cho mình có điều Hoàng Thiên chắc chắn Vô Song cũng chẳng sống được bao lâu, Vô Song giết Cửu Phượng chắc chắn phần tối trong Thiên Yêu Hoàng Tộc tuyệt đối không tha cho hắn, Hoàng Thiên việc gì phải ra tay khi có thể làm ngư ông đắc lợi?.

Đáng tiếc Hoàng Thiên sai rồi, lần này Vô Song đến đây không phải là để hắn giảng hòa, sự hận thù của Vô Song cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc sao có thể dùng một câu nói giảng hòa là xong?.

Vô Song mỉm cười nhìn Hoàng Thiên trên cao sau đó nhè nhẹ gật đầu “Cũng không tệ nhưng ta cảm thấy còn thiếu một chút nữa, điều kiện giảng hòa của ngươi còn chưa đủ thành ý”.

“Ồ vậy không biết ý kiến của Yêu Chủ thế nào?, nếu Yêu Chủ muốn tài vật bản thân lão phu cũng có thể đáp ứng chỉ cần không Thiên Yêu Hoàng Tộc có là được”.

Trong mắt của Hoàng Thiên có một tia hưng phấn, chỉ cần hắn không phải quyết đấu với Vô Song thì điều kiện nào cũng có thể chấp nhận, việc giải quyết Vô Song đã có phần tối lo tại sao Hoàng Thiên hắn phải mua việc vào người?, tốc độ Yêu Chủ đáng sợ thế kia nếu không phải kẻ ngu thì Hoàng Thiên tuyệt đối không đụng vào Vô Song.

Vô Song một lần nữa đưa ngón giữa trước mặt Hoàng Thiên khóe miệng cong lên “Tặng đầu ngươi cho ta sau đó đưa luôn chiếc ghế Yêu Hoàng ra đây bản tọa còn xem xét hòa hoãn, tốt nhất vì thương cho con dân Thiên Yêu Hoàng Tộc ngươi tự sát đi”.

Hoàng Thiên đang tươi cười lập tức khựng lại, nụ cười trên mặt hắn liền méo đi, nhìn Vô Song bên dưới ánh mắt càng ngày càng lạnh lại “Yêu Chủ lão phu nể ngươi là một cường giả nhưng ngươi thực sự nghĩ ngươi có tư cách lấy sức một người diệt đi Thiên Yêu Hoàng Tộc của lão phu?, mô mộng hão huyền”.

“Nói nhiều quá, rốt cuộc là ông tự sát hay để ta đến đích thân lấy đầu?”.

Vô Song căn bản không quan tâm Hoàng Thiên nói gì cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu cường giả của Thiên Yêu Hoàng Tộc còn chưa ra tay, bản thân hắn đã đến Thiên Yêu Hoàng Tộc lần này đương nhiên đã có tâm lý chuẩn bị tất cả, đón nhận tất cả.

Hoàng Thiên gầm lên một tiếng sau đó lạnh lùng chỉ về phía Vô Song “Giết hắn”.

Một âm thanh của Hoàng Thiên vang lên làm Vô Song khẽ nhíu mày sau đó đột nhiên trên bầu trời một luồng áp lực khổng lồ từ trên bầu trời xuất hiện, từ trong không gian một đoàn yêu thú hung hãn xuất hiện, thân thể con nào cũng khổng lồ không khác gì một ngọn núi nhỏ, toàn bộ không ngờ đều là Thiên Yêu Hoàng Tộc tộc nhân cùng nô thú của họ.

Trên bầu trời bống chốc ngập tràn hơi thở cuồng bạo, một đạo quân từ hư không hiện ra khí thế của đạo quân này hung hãn đến mức có thể đè nát cả khí thế trên người Vô Song, đạo hùng binh này chính là danh chấn Thú Vực – Thiên Yêu Binh của Thiên Yêu Hoàng Tộc, đạo phòng tuyên đầu tiên ngăn cản dãy Thiên Yêu Sơn với tất cả những nơi khác.

Tộc nhân của Thiên Yêu Hoàng Tộc ai ai cũng chiến ý bừng bừng sát khí trùng thiên, bất cứ kẻ nào sát khí ngập tràn ánh mắt, dưới thân của bọn họ ai ai cũng cưỡi trên một con Sư Thứu khổng lồ, trong ánh mắt của Vô Song trên bầu trời ít nhất cũng phải có 200 thiên binh của Thiên Yêu Hoàng Tộc nếu tính cả yêu thú thì con số này lên tới 400, số lượng cỡ này thực lực cỡ này quả nhiên toàn bộ Thú Vực không có ai có tư cách sánh vai.

Tộc nhân của Thiên Yêu Hoàng Tộc toàn là đấu tôn cường giả thấp nhất cũng là cao giai đấu tông còn Sư Thứu bên dưới thì tất cả đều là bát giai linh thú, tập hợp chiến ý cùng sát ý của toàn bộ lại với nhau cho dù có là đấu thánh cũng phải sợ hãi.

Thiên Yêu Binh của Thiên Yêu Hoàng Tộc chính là lực lượng quân đội mạnh nhất của Thiên Yêu Hoàng Tộc do Hoàng Thiên toàn quyền chỉ huy, bọn họ tồn tại vì hủy diệt, sát phạt cùng thủ hộ, đội quân này đã trải qua trăm cuộc chiến chưa một lần thất bại, hung danh của bọn họ đủ làm toàn bộ các thế lực trong Thú Vực run sợ.

Đương nhiên Thiên Yêu Binh cũng không phải là vô địch, nếu Thiên Yêu Binh chiến đấu ở một địa hình rộng lớn thì căn bản bọn họ không cách nào dùng số lượng thủ thắng một cao giai đấu thánh cả, không thể quây một đấu thánh cường giả vào thì bao nhiêu đấu tôn cũng chỉ là vô ích có điều ở địa hình hiện tại trong quảng trường này và kể cả trong toàn bộ dãy Thiên Yêu Sơn thì đây chính là địa bàn của họ, địa bàn của mình thì Thiên Yêu Binh căn bản không việc gì phải sợ hãi.

Trên bầu trời Hoàng Thiên cười rộ lên, tiếng cười của hắn làm rung động cả bầu trời, không chỉ có Hoàng Thiên mà vô số tộc nhân của Thiên Yêu Hoàng Tộc còn chưa rời đi cũng bật cười, đối với bọn họ suy nghĩ của Vô Song là ngu xuẩn cỡ nào, bọn họ căn bản không tin bản thân Vô Song có thể đụng vào được Thiên Yêu Hoàng.

Mọi việc chưa dừng lại ở đó không gian lại tiếp tục chấn động, trên bầu trời lại có hai thân ảnh xuất hiện, cả hai người không ngờ đều có tu vi tam tinh đấu thánh, thực lực cỡ này căn bản đã tiến vào hạch tâm của Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Hai người vừa xuất hiện chính là hai vị thống lĩnh của Thiên Yêu Binh, cả hai đều là người họ Hoàng, là cánh tay trái của Hoàng Thiên cũng là hai mũi nhọn lợi hai nhất của Thiên Yêu Hoàng Tộc, lúc này một người cung kính quỳ xuống đầu hướng về phía Hoàng Thiên “Bẩm Yêu Hoàng đã phong ấn xong không gian xung quanh dãy Thiên Yêu Sơn, đảm bảo cho dù đấu thánh cường giả cũng không thể phá không mà đi, xin Yêu Hoàng hạ lệnh”.

Hoàng Thiên đầy khinh thường nhìn Vô Song “Yêu Chủ à Yêu Chủ, ngươi khác gì ếch ngồi đấy giếng dám một mình xông vào lãnh địa của Thiên Yêu Hoàng Tộc, ngươi đã muốn chết thì bản tọa không cản, giết hắn”.

Nói xong Hoàng Thiên ngạo nghễ quay đầu đi về phía trước không cần quan tâm gì đến Vô Song nữa, Hoàng Thiên không ngờ lại tiến thẳng về phía hoàng cung của mình, hắn lúc này có rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều việc cần làm sau khi Cửu Phượng chết.

Sau một lệnh của Hoàng Thiên phô thiên cái địa yêu thú lao về phía Vô Song, sự đáng sợ nhất của Thiên Yêu Binh chính là khả năng phối hợp, khả năng hợp kích đồng thời lại dũng mãnh không sợ chết trung thành tuyệt đối, trong mắt bọn họ chỉ cần một lệnh của Hoàng Thiên đưa ra thì Vô Song căn bản đã là một người chết, số lượng đấu thánh chết trên tay đạo quân này không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít.

Dưới áp lực khổng lồ đó Vô Song chỉ mỉm cười, nụ cười tự tin đến đáng sợ “Nào thì cùng chơi, Hoàng Thiên à Hoàng Thiên hy vọng ngươi chạy đủ nhanh, thật đấy”.

.............

Sát khí của Thiên Yêu Binh cực kỳ khổng lồ thậm chí bằng một cách nào đó sát khí của bọn họ cũng đã có thể hóa hình thành thực chất, sát khí của 400 yêu thú hòa làm một thể biến thành một thanh đại đao khổng lồ, thanh đại đao như có thể đồ diệt tất cả, dưới một đồn này cộng thêm hai vị tam tinh đấu thánh liên hợp điều khiển thì tuyệt đối một chiêu cũng có thể lấy đi thủ cấp cường giả tứ tinh đấu thánh.

Tất cả tộc nhân Thiên Yêu Hoàng Tộc lúc này đều đã rời khỏi quảng trường chỉ có một mình Phượng Huyền là còn ở lại, ánh mắt xinh đẹp của Phượng Huyền khẽ cau lại nhìn Vô Song, cho dù không biết tại sao nhưng nàng lại cảm thấy Vô Song tuyệt đối sẽ không bị Thiên Yêu Binh ngăn lại đồng thời không ngờ chỉ bằng bản năng phụ nữ Phượng Huyền có thể xác nhận Vô Song sẽ không làm hại đến mình, điều quan trọng nhất là Phượng Huyền cảm thấy Vô Song phi thường quen thuộc, một sự quen thuộc mà đến chính bản thân nàng cũng không giải thích nổi.

Một đao máu khổng lồ kia xé rách trời cao, một đao bổ thẳng xuống đầu Vô Song trong ánh mắt hưng phấn của hai vị thống lĩnh Thiên Yêu Binh, Hoàng Vũ cùng Hoàng Vân.

Đối mặt với thanh đại đao kia Vô Song trực tiếp khinh thường đưa một tay lên bầu trời, bàn tay của Vô Song so với thanh đao kia không khác gì kiến so với voi thậm chí Hoàng Vũ cùng Hoàng Vân nhìn Vô Song như nhìn kẻ ngốc vậy có điều việc tiếp theo làm hai người bọn họ trực tiếp há hốc mồm, ánh mắt như lòi ra.

400 cường giả phần nhiều là đấu tôn am hiểu hợp kích thuật thêm hai đấu thánh tam tinh dẫn đầu vậy mà dĩ nhiên không thể nào làm bị thương Vô Song mảy may, thanh đại đao khổng lồ kia bị bàn tay nhỏ ngăn lại không thể tiến thêm một bước, không thể tạo ra bất cứ sát thương thực chất nào với Vô Song cả.

Vô Song hắn không dám tự ngạo vô địch thiên hạ, Vô Song có rất nhiều thứ làm hắn sợ hãi có điều chỉ duy nhất sát khí là hắn không sợ, Vô Song căn bản miễng nhiễm sát khí, sát khí với Vô Song chẳng khác gì đồ ăn bình thường, trong tất cả các cách thì dùng sát khí tấn công Vô Song tuyệt đối là cách ngu nhất.

Ánh mắt Vô Song càng ngày càng đỏ lên, da thịt hắn cũng trở thành màu đỏ, hơi thở của Vô Song tỏa ra từng tia từng tia sát khí rợn người sau đó năm ngón tay phát lực, một cái nắm tay cực kỳ đơn giản bóp nát vụn thanh đại đao trên bầu trời thành nghìn mảnh, một màn này tực tiếp làm toàn bộ Thiên Yêu Binh ngốc trệ, Hoành Vân cùng Hoàng Vũ thì trực tiếp chết lặng.

Vô Song bước lên một bước, cả người hắn lao vút lên không trung sau đó hai tay dang rộng ra, sát khí của hắn phủ kín cả bầu trời, sát khí của hắn bao trùm thiên địa bao trùm luôn cả toàn bộ Thiên Yêu Binh vào bên trong, đây chính là sát khí hắn lấy của Thiên Yêu Binh bây giờ trả lại cho chính bọn họ.

Sát khí ngưng thực Vô Song hắn cũng có thể làm được đồng thời làm tốt hơn đám ngươi kia rất rất nhiều “Sát Khí Ngưng Thực – Bách Vạn Hung Đồ- Cái Thế Hung Đao”.

Lần này một thanh trường đao hiện lên trên đầu Vô Song đáp trả lại đúng với toàn bộ những gì Thiên Yêu Binh đã làm, một đao chém ra hai vị tam tinh đấu thánh của Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản không có khả năng đón đỡ, chỉ cần một đao hai vị tam tinh đấu thánh lập tức bắn thẳng ra ngoài như diều đứt dây nào còn lại chút khí thế gì.

Tiếp theo Vô Song không hề dừng lại, thân hình lao vút về phía 400 yêu thú của Thiên Yêu Binh, lúc này mất đi hai mũi nhọn dẫn đầu Thiên Yêu Binh của Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản không khác gì rắn mất đầu.

Vô Song khóe miệng tiếp tục cong lên “Vô Tận Hỏa Vực”.

Lần này cả một biển lửa hiện lên trên đầu Vô Song, Vô Song lúc này căn bản đâu có khác gì Vô Niệm tại Tiềm Long Đại Hội lần đó, trên vai hắn xuất hiện một thân ảnh nhở nhắn màu phấn hồng, thân ảnh thoạt nhìn dễ thương vô cùng nhưng hơi thở của nó lại làm cho người khác lạnh gáy, ít nhất trong mắt 400 yêu thú trước mặt Vô Song thì thân ảnh của Tiểu Y Y căn bản không khác gì tử thần.

Tiểu Y Y đưa hai bàn tay phấn hồng của mình ra, miệng của nó liên tục “Y Y” vài tiếng khó hiểu có điều từ trong biển lửa vô số thanh hỏa kiếm được hình thành, hỏa kiếm rợp trời, hỏa kiếm che thiên.

Vô Song đưa tay về phía trước sau đó một lệnh lạnh lùng “Thiên Kiếm Diệt Thiên, sát”.

Lập tức Tiểu Y Y lại Y Y một tiếng, vô số thanh hỏa kiếm xoay tròn trên không trung rồi bắn đi với tốc độ kinh khủng căn bản đâu khác gì tên lửa được bắn ra, lúc này trên không trung xuất hiện một màn mà bất cứ ai cũng không quên được, trên bầu trời ma thú lúc nhúc nhưng đối mặt với cơn hỏa vũ căn bản nhỏ bé vô cùng, kiếm ảnh che phủ cả thiên địa, hỏa diễm đốt cháy cả hư không.

Vô số âm thanh kêu gào thảm thiết, vô số âm thanh sợ hãi vang lên, nỗi sợ bao trùm toàn bộ Thiên Yêu Binh, mỗi thanh hỏa kiếm cho dù rất nhỏ nhưng khi nó xoay tròn rồi lướt đi tuyệt đối sẽ đục thủng một một lỗ trên người Yêu Thú khổng lồ, một lỗ có thể không đau nhưng hàng chục lỗ máu trên cơ thể lại khác, Sư Thứu bên dưới có thể mạnh mẽ ngạnh kháng lại bằng thân thể to lớn nhưng chủ nhân của chúng thì không, 200 tộc nhân Thiên Yêu Hoàng Tộc bị đốt cháy thành tro, bị hỏa vũ thiêu đốt thành huyết vụ.

Dưới mặt đất lấm tấm từng giọt nước sau đó càng ngày càng nhiều không khác gì một cơn mưa nặng hạt cả có điều đây không phải là nước mưa mà là máu, một cơn huyết vũ lướt qua toàn bộ quảng trường Thiên Yêu Hoàng Tộc, Vô Song ngửa đầu lên đứng trong cơn mưa máu, bộ y phục của hắn bị nhuộm thành màu đỏ, cả mái tóc của hắn cũng biến thành màu đỏ, trong cơn huyết vũ kia Vô Song đâu khác gì một cái thế ma đầu.

Hỏa Vũ chưa từng dừng lại, dưới sự điều khiển của Tiểu Y Y càng ngày càng nhiều thanh kiếm được tạo ra, vô số kiến trúc bên dưới bị hủy diệt, rất nhiều kẻ không sợ chết dám đứng lại chờ đợi cảnh Vô Song bị Thiên Yêu Binh băm vằm cũng đi theo Thiên Yêu Binh ở bên dưới, nếu những kẻ này muốn chết Vô Song cũng không tiếc giữ lại.

Thân hình Vô Song từ từ hạ xuống, nơi đó Hoàng Vân cùng Hoàng Vũ lúc này đều đang trọng thương sắp chết, cả hai bị thương nặng vô cùng đến cả nhân hình còn không giữ được mà đều biến về bản thể của mình, một bản thể khổng lồ đang bị hỏa vũ đốt cháy, trên thân thể của bọn họ không có chỗ nào không bị tàn phá bởi lửa.

Ánh mắt của cả hai đầy kinh hoàng cùng sợ hãi nhìn Vô Song có điều bọn họ không có cơ hội nói di ngôn, hai tay Vô Song không biết từ bao giờ xuất hiện hai ngọn hỏa diễm nóng bỏng màu phấn hồng, hai tay Vô Song ấn thẳng vào đầu Hoàng Vân cùng Hoàng Vũ, trong tiếng hét thảm của hai con cửu giai yêu thú này Vô Song chậm rãi quay đầu lại, Tịnh Liên Yêu Hỏa tịnh hóa vạn vật, không chỉ thân thể của bọn chúng mà đến cả linh hồn cũng không thể thoát ra, đến cả linh hồn cũng bị thiêu cháy thành tro.

Vô Song từng bước từng bước đi về phía trước, hắn cười nhạt nhìn Phượng Huyền đang run rẩy đứng đó, Phượng Huyền dĩ nhiên không bỏ chạy, trong tiềm thức của nàng Vô Song sẽ không làm hại mình nhưng thực tế đứng trước Vô Song cho dù là Phượng Huyền cũng không tránh được sự run rẩy, nàng thực sự rất sợ.

“Đừng, đừng giết ta”.

Vô Song nhìn nữ nhân trước mặt, sau đó nhẹ nhàng bước qua người nàng, một bước bước qua thân thể Phượng Huyền lập tức gục xuống, đầu nàng trĩu năng hai mắt dần dần nhắm chặt lại sau đó từ từ tiến vào giấc ngủ.

Vô Song ngước nhìn lên bầu trời khẽ liếm môi, hỏa vũ đã tan đi bầu trời lại trong xanh trở lại, đâu đó xung quanh nồng nặc mùi huyết tinh cực nồng, Vô Song một thân từ đầu đến chân toàn máu là máu, ánh mắt xuất hiện một tia ma mị “Cửu Thiên Bá cùng Hoàng Thiên, hai người các ngươi tốt nhất chạy nhanh một chút, chạy nhanh một chút thì mới thú vị”.

Ngay khi Vô Song chuẩn bị biến mất thì hắn khẽ nhíu mày rồi nhẹ quay đầu lại, cách hắn không xa một thân ảnh già nua tiến lại gần, Đại Trưởng Lão – Phượng Hoàng.

Lúc này trong mắt Phượng Hoàng không có chiến ý cũng chẳng có tức giận, trong mắt bà ta tràn ngập sự rung động cùng không thể tin, lưng Phượng Hoàng có chút còng lại, bàn tay nhăn nheo khẽ run lên, Phượng Hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vô Song, bà ta muốn nói gì nhưng lại ngập ngừng không thể, bờ môi run rẩy muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Ngươi... Ngươi...”.

“Ngươi là đứa bé đó đúng không?”.

Nói đến đây trên đôi mắt già nua của Phượng Hoàng xuất hiện hai hàng lệ nóng, bà ta là người đầu tiên có thể nhận ra Vô Song, khi nghe thấy tên của hắn Phượng Hoàng đã khựng lại, cái tên này sao bản thân Phượng Hoàng có thể không nhớ, cái tên này sao Phượng Hoàng có thể quên.

Ngày Vô Song sinh ra chính Phượng Hoàng còn ở bên hắn, chính Phượng Hoàng là người cuối cùng còn được nhìn thấy sự hòa hợp của Phượng Dĩnh cùng Hoàng Thiên, giây phút Vô Song sinh ra chính là lúc Phượng Dĩnh cười nhiều nhất, là lúc Phượng Dĩnh vui nhất, thân là một người mẹ thì sao Phượng Hoàng có thể quên.

Vô Song thở dài một hơi, hắn nhìn Phượng Hoàng đang run rẩy rồi thản nhiên nói “Nếu đúng là ta thì bà định làm gì?, có những việc ta bắt buộc phải làm cho dù người khác có nghĩ gì, bà ngoại người không cản được cháu đâu”.

Nói rồi Vô Song lạnh lùng quay đầu đi, một tiếng ‘bà ngoại’, một chữ ‘cháu’ có lẽ đã là giới hạn của Vô Song rồi, Vô Song biết tình cảm mà Phượng Hoàng dành cho mẹ mình, chính vì tình cảm này mà Vô Song mới gọi một tiếng ‘bà’ có điều tuyệt đối sẽ không hơn, Vô Song hắn còn chưa quên được tình trạng ngày hôm đó, Phượng Hoàng bà ta có thể làm gì ngoại trừ dõi mắt nhìn theo từng bước đi cô độc của mẹ hắn, ngày hôm đó nếu Phượng Hoàng chịu đưa một bàn tay ra có lẽ mọi việc đã khác....

Nghe Vô Song gọi thân hình của Phượng Hoàng lại càng run lên, nước mắt làm đôi mắt Phượng Hoàng như nhòa đi, đến cả lúc Vô Song biến mất rời khỏi quảng trường để lại một mình Phượng Hoàng thì Đại Trưởng Lão của Thiên Yêu Hoàng Tộc vẫn cứ run rẩy.

Phượng Hoàng căn bản không thể nào ngờ đứa bé năm đó còn sống lại càng không thể nào ngờ có một ngày nó sẽ trở về tấn công chính Thiên Yêu Hoàng Tộc, đây là bi ai bậc nào, đây là oan nghiệt bậc nào.

Khóe miệng của Phượng Hoàng xuất hiện một nụ cười đắng chát “Cháu trai ta trở về rồi, nó còn gọi ta một tiếng bà... Hoàng Thiên à Hoàng Thiên ngươi làm sao ngờ được phế vật trong mắt ngươi lại có thể trở về, lại có thể tát thẳng vào mặt người, Thiên Bá à Thiên Bá ngươi tính toán cả đời, ngươi kỳ vọng cả đời vào Cửu Phượng nhưng trước mặt cháu trai ta căn bản một chiêu cũng không chịu được”.

“Con trai của Phượng Dĩnh sao có thể là phế vật, nó là tuyệt thế thiên tài, 20 tuổi đã có thể miểu sát hai cái tam tinh đấu thánh, đây là yêu nghiệt bậc nào, đây là oan nghiệt bậc nào”.

Lúc này nếu có ai hiểu cho lòng Phượng Hoàng nhất thì chính là Nạp Lan thế gia Nạp Lan Kiệt, nếu không có gì xảy ra thì Tiêu Viêm đã còn rể Nạp Lan gia nhưng rồi cuối cùng hai bên lại là kẻ thù, nếu ngày đó Phượng Hoàng bà ta mạnh mẽ hơn, ngày đó bà đưa tay ra với Phượng Dĩnh thì lúc này Thiên Yêu Hoàng Tộc sẽ xuất hiện một thiếu tộc trưởng mạnh nhất trong lịch sử đáng tiếc bây giờ hai bên cũng là kẻ thù....

................

Khi Vô Song tiến về phía trước cũng là lúc ở cấm địa thứ năm của Thiên Yêu Hoàng Tộc xuất hiện một sự rung động đáng sợ, phần tối của Thiên Yêu Hoàng Tộc cuối cùng cũng chịu xuất thế.

“kẻ nào dám tiến vào Thiên Yêu Hoàng Tộc”.

“Chết tiệt rốt cuộc là kẻ nào dám giết Cửu Nhi”.

“Là kẻ nào dám tiêu diệt Thiên Yêu Binh?”.

“Giết hắn ”

“Băm hắn thành vạn mảnh”

“Giết cả cửu tộc nhà hắn”

(Chương này dài quá nên đăng muộn mọi người thông cảm nhé)