Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 373: Cơn bão (6)




Trong một ngọn núi nhỏ ở Thú Vực, một ngọn núi tuyệt đẹp với khung cảnh vô cùng hài hòa, có cỏ cây hoa lá, có tiếng chim hót líu lo xung quanh, xa xa là tiếng suối róc rách, trên dòng suối đó có một cô gái nhỏ đang đung đưa đôi chân nhỏ, bàn chân nàng khẽ chạm vào dòng nước mát thỉnh thoảng bàn chân lại liên tục đung đưa vẩy nước.

Cô gái này có một mái tóc dà màu tím rất đẹp cũng rất yêu dị, làn da trắng ngần cùng thân thể nhỏ nhắn phát dục còn chưa hoàn toàn, nàng chính là Tử Nghiên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Nhiên lúc này đầy vẻ không vui, đôi môi nhỏ đỏ mọng chu lên thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu “Chết tiệt, các người giỏi lắm dám làm bản cô nương đợi ở đây suốt một ngày, không vui chút nào, Vô Song ca ca thì không thấy đâu mà Thải Lân tỷ tỷ cũng bỏ đi, hai người các ngươi thông đồng với nhau hại bản tiểu thư, được lắm dược lắm”.

Đang nói đột nhiên Tử Nghiên khựng lại, mũi của nàng khẽ chuyển động sau đó trong mắt xuất hiện một tia mê hoặc, một mùi hương thơm ngát chuyền đến mũi của nàng, mùi hương này căn bản Tử Nghiên sẽ không bao giờ quên được, đây chính là mùi hương mà nàng thích nhất, thất phẩm đan dược – Long Lực Đan.

Long Lực Đan là một loại thất phẩm đan dược tương đối hiếm gặp trong thiên hạ, loại đan dược chuyên dùng cho cường giả luyện thể, đương nhiên Long Lực Đan cả đời chỉ có thể ăn 5 viên mà thôi, sau 5 viên thì loại đan dược này căn bản không có bất kỳ tác dụng nào khác có điều Tử Nghiên quan tâm làm gì công dụng của nó, đối với nàng chỉ cần nó ăn ngon là được, công dụng vốn chỉ là thứ yếu.

Trong thởi gian nàng đi theo THần Nông lão nhân cùng Vô Song thì căn bản không quan tâm đến tác dụng của đan dược, trong mắt nàng đan dược chỉ chia làm hai loại, ăn ngon và không ngon, trong tất cả các loại đan dược mà nàng đã từng ăn thì Long Lực Đan chính là loại ngon nhất, trong mắt nàng Long Lực Đan còn ngon hơn nhiều so với kẹo hồ lô.

Mùi của Long Lực Đan làm khuôn mặt đang phụng phịu của Tử Nghiên xuất hiện một nụ cười xinh đẹp, không cần nhìn Tử Nghiên xoay người lại lao thẳng về phía sau, ở ngay sau lưng nàng có một thân ảnh nam tử đang đứng đợi sẵn.

Tử Nghiên lập tức tươi cười “Vô Song ca ca đáng ghét tại sao dám bắt muội đợi suốt một ngày chứ”.

Vô Song không biết nói thế nào với Tử Nghiên nữa, bàn tay hắn rất nhanh cầm một viên Long Lực Đan đặt vào đôi môi đỏ mọng của nàng, quả nhiên cách này vẫn là hửu hiệu nhất, cách này mới làm cô nàng này bớt ồn ào nhất.

Tử Nghiên rất nhanh nghiền nát viên đan dược trong miệng, vẻ mặt đầy thư thích có điều rất nhanh như nhớ ra điều gì đó Tử Nghiên quay lại nghi hoặc nhìn Vô Song “Ca ca, Thải Lân tỷ tỷ không đi cùng với ngươi sao, ta tưởng Thải Lân tỷ cùng ca ca đi cùng nhau”.

Vô Song mỉm cười xoa đầu Tử Nghiên sau đó cũng thản nhiên ngồi xuống ngắm dòng suối xinh đẹp trước mặt “Thải Lân cố ấy còn có việc phải đi xa, có lẽ cả ta và muội đều không được gặp cô ấy một thời gian”.

Tử Nghiên nhe vậy trong mắt xuất hiện một vệt khó hiểu, nàng hoàn toàn không hiểu tại sao Thải Lân lại phải đi xa liền ngồi xuống cạnh Vô Song “Ca ca, tại sao Thải Lân tỷ lại phải đi, tỷ ý ở lại không phải tốt hơn sao?”.

Vô Song mỉm cười “Vì Thải Lân tỷ tỷ của muội là một nữ nhân đặc biệt, Thải Lân tỷ tỷ không muốn cả đời chỉ muốn đứng sau lưng ca, Thải Lân muốn một ngày có thể cùng ca kề vai chiến đấu chứ không phải chỉ ở phía sau vô lực đứng nhìn”.

Tử Nghiên nghe đến đây ánh mắt liền khẽ chớp, cả Tử Nghiên cùng Vô Song tự nhiên trầm mặc lại, cả hai đều không nói gì mặc kệ thời gian lặng lẽ trôi qua.

Đột nhiên không rõ tại sao Tử Nghiên quay lại nhìn Vô Song “Có phải muội vô dụng lắm không, có phải muội cũng yếu lắm không?”.

Tử Nghiên thực sự không yếu, khi Vô Song tiến vào Già Nam Học Viện gặp Tử Nghiên thì nàng đã là đấu vương cường giả thực lực cực kỳ kinh khủng sau đó khi ở cùng Vô Song bản thân Tử Nghiên đã ăn không biết bao nhiêu đan dược, khả năng thực chiến của Tử Nghiên không hẳn cao nhưng thực lực của nàng tuyệt đối cực kỳ kinh khủng, Tử Nghiên lúc này đã đạt tới tam tinh đấu tôn cường giả.

Đương nhiên không phải chỉ nhờ đan dược của Vô Song, ăn đan dược không thể nào giúp Tử Nghiên mạnh đến mức này được mà là nhờ thiên phú của Thái Hư Cổ Long Tộc trong người nàng hơn nữa chỉ xét về huyết mạch chỉ sợ Tử Nghiên còn phải hơn Huân Nhi một bậc, huyết mạch Tử Nghiên là loại huyết mạch thuần khiết nhất của toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, tính về tư chất Tử Nghiên cũng là mạnh nhất Đấu Khí Đại Lục này.

Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc đều có thể so sánh với Viễn Cổ Bát Tộc về mức độ huyết mạch, Viễn Cổ Bát Tộc từng có đấu đế xuất hiện thì Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc tổ tiên bọn họ cũng là viễn cổ thần thú, cũng là thập giai yêu thú căn bản không hề thua kém, quan trong nhật là yêu thú sống lâu hơn con người rất nhiều, cùng là cửu tinh đấu thánh cường giả thì chắc chắn yêu thú sống lâu hơn nhân loại, đây là thường thức, yêu thú huyết mạch càng cao thì sinh đẻ càng khó cũng giống như nhân loại tu vi càng mạnh thì càng khó có hậu đại, từ việc này khiến huyế mạch của Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc có tốc độ phai nhạt huyết mạch thấp hơn Viễn Cổ Bát Tộc nhiều.

Cha của Huân Nhi là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong thì cha của Tử Nghiên cũng vậy, hai nữ nhân này đều là hậu đại cảu hai tuyệt thế cường giả có điều bản thân là yêu thú đương nhiên huyết mạch của Tử Nghiên gần với tổ tiên hơn Huân Nhi một bậc.

Vô Song khẽ lắc đầu với Tử Nghiên “Ai dám nói Tử Nghiên yếu, Tử Nghiên của chúng ta rất mạnh”.

Lúc này một tiếng bước chân vang lên đột nhiên phá hủy không gian của hai người, một thân ảnh hùng tráng to lớn không khác gì một con đại hùng đứng bằng hai chân.

Thân ảnh này tiến đến vị trí của Tử Nghiên cùng Vô Song sau đó giọng nói đầy mạnh mẽ của hắn vang lên, giọng kẻ này như lôi đình lực lượng vậy, kẻ này lên tiếng không ngờ có thể làm toàn bộ ngọn núi nhỏ này rung động.

“Tiểu tử ngươi là Vô Song phải không, dùng thất phẩm đan dược làm đồ ăn cho Tử Nghiên thảo nào tiểu Tử Nghiên bị ngươi mê hoặc, không nhìn thấy ngươi, không được chào tạm biệt ngươi tuyệt đối không trở về Thái Hư Cổ Long Tộ”.

Tử Nghiên nhìn thấy thân ảnh khổng lồ kia liền bĩu mỗi “Hắc thúc, Thái Hư Cổ Long Tộc có gì vui chứ, nơi đó chán chết lại không có đan dược ăn”.

Đại hán được gọi là Hắc thúc chính là Hắc Kình, thực lực của người này không ngờ đạt đến bát tinh đấu tôn, thực lực như vậy cũng đã có thể coi là rất mạnh, Hắc Kình còn đang là tuổi tráng niên của Thái Hư Cổ Long Tộc, ở độ tuổi này đã đạt đến bát tinh đấu tôn tuyệt đối không tầm thường.

Trên khuôn mặt Tử Nghiên xuất hiện một tia đượm buồn, ngay từ lúc nàng đi cùng Thải Lân tiến vào Thú Vực thì nàng dã biết náng sẽ trở về Thái Hư Cổ Long Tộc, nàng sẽ không còn được ăn đan dược của ca ca nữa.

Vô Song không quan tâm đến Hắc Kình sau lưng mình, bàn tay hắn nhẹ vuốt lấy mái tóc tím của Tử Nghiên.

“Tử Nghiên, chỉ có trở về Thái Hư Cổ Long Tộc mới là tốt nhất cho muội, chỉ có Thái Hư Cổ Long Tộc mới có thể giúp muội phát triển, nếu đi bên cạnh ta chỉ sợ là ta hại muội”.