Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 380: Một năm




Tiếp tục hai ngày nữa đi qua từ lúc Vô Song cùn Tử Nghiên hoàn thành quá trình hấp thụ Long Hoàng Căn Nguyên Quả, hiện nay Vô Song đang có mặt trong một cánh rừng nguyên sinh bên trong Thú Vực, bản thân Vô Song thích nhất là tu luyện trong môi trường này.

Trong cuộc chiến với tam đại Long Vương thậm chí ngay trong cuộc chiến trong Hoàng Mộ cũng làm Vô Song nhận ra sự thiếu hụt của hắn, Vô Song thiếu thiên giai đấu kỹ.

Nếu Vô Song có thời gian thì đương nhiên việc này không thể nào xảy ra có điều khi Vô Song mới trở thành đấu tôn thì thiên giai đấu kỹ căn bản hắn không thể động đến mà cho dù nắm giữ được loại đấu kỹ này thì hắn cũng không sử dụng được điều này làm Vô Song tạm thời bỏ suy nghĩ thiên giai đấu kỹ ra khỏi đầu.

Sau này Vô Song trở thành đấu thánh quá nhanh, khi hợp nhất bản thể cùng phân thân hắn vậy mà lập tức trở thành tứ tinh đấu thánh, hiện nay thậm chí Vô Song đã là ngũ tinh đấu thánh. Từ khi trở về Đấu Khí Đại Lục thì Vô Song căn bản không có ngày nào được nghỉ ngơi, hắn gần như di chuyển khắp nơi, bị cuốn vào vô số cuộc chiến chỉ đến lúc này sau khi thống nhất Thú Vực bản thân Vô Song mới có thể bắt đầu có thời gian tu luyện thiên giai đấu kỹ cho riêng mình.

Trong tay Vô Song không hề thiếu thiên giai đấu kỹ mà căn bản hắn không có thời gian mà thôi.

Hiện nay trong mảnh rừng an tĩnh này mục tiêu của Vô Song là phải nắm cho bằng được bốn bộ thiên giai đấu kỹ, chỉ có như vậy hắn mới có thể xóa đi toàn bộ yếu điểm của mình.

Đầu tiên là đấu kỹ dễ học nhất một loại đấu kỹ phi thường đặc biệt được gọi là Yêu Hoàng Chuông.

Yêu Hoàng Chuông là đấu kỹ phòng ngự, đẳng cấp của nó đạt đến trình độ thiên giai sơ cấp, đáng nhẽ ra Vô Song sẽ không sử dụng Yêu Hoàng Chuông nếu không phải bản thân đấu kỹ này có thể tăng cường theo sức mạnh chủ nhân thậm chí tăng một mạch đến thiên giai cao cấp đấu kỹ cũng được.

Yêu Hoàng Chuông yếu nhất thì chỉ bằng địa giai trung cấp đấu kỹ còn mạnh nhất thì đạt đến tận thiên giai cao cấp, một ví dụ đơn giản Yêu Hoàng Chuông trong tay Phượng Thanh Nhi cùng Yêu Hoàng Chuông trong tay Hoàng Thiên là hai trình độ khác hoàn toàn nhau, đương nhiên cho dù là Hoàng Thiên cũng không thể đưa Yêu Hoàng Chuông lên đến thiên giai cao cấp đấu kỹ vì huyết mạch lực của hắn không đủ nhưng Vô Song thì có thể, thậm chí Yêu Hoàng Chuông trong tay hắn được biến đổi thành Phượng Hoàng Chuông.

Đấu kỹ thứ hai mà Vô Song muốn học đương nhiên là Hoàng Tuyền Tam Tuyệt, một bộ công pháp đáng sợ vừa thuộc dạng linh hồn công kích nhưng cũng là âm ba đấu kỹ mạnh nhất thiên hạ, có được Hoàng Tuyền Tam Tuyệt mà không học thật sự quá có lỗi với Hoàng Tuyền Yêu Thánh.

Hoàng Tuyền Chỉ - Đoạn Sinh Tử.

Hoàng Tuyền Nộ - Toái Nhân Hồn.

Hoàng Tuyền Thiên Nộ- Nộ Toái Thiên.

Hoàng Tuyền Chỉ là thiên giai sơ cấp đấu kỹ, Hoàng Tuyền Nộ là thiên giai trung cấp đấu kỹ còn Hoàng Tuyền Thiên Nộ đạt đến thiên giai cao cấp đấu kỹ, Hoàng Tuyền Tam Tuyệt quả thực đủ sức làm vô số người đỏ mắt, ngay cả trong Hồn Tộc cùng Cổ Tộc cũng chỉ có thiên giai cao cấp đấu kỹ mà thôi tuyệt đối không thể có đấu kỹ trình độ mạnh hơn.

Thiên giai đấu kỹ thứ ba mà Vô Song muốn học chính là thiên giai công pháp đầu tiên mà hắn nắm giữ.

Thiên giai trung cấp công pháp – Thánh Long Quyền.

Thánh Long Quyền – Một quyền một thế giới – cửu quyền hủy chư thiên.

Điều đáng nói nhất là Thánh Long Quyền dựa rất nhiều vào cường độ thân thể của chủ nhân mình, cường độ thân thể càng kinh khủng thì Thánh Long Quyền càng mạnh, thậm chí khi cửu quyền quy nhất liền có thể trở thành thiên giai đỉnh phong đấu kỹ, đương nhiên muốn học Thánh Long Quyền thì Vô Song cũng cần phải có một tia chân long huyết mạch, bản thân Vô Song cuối cùng đã đạt được thứ này nhờ Long Hoàng Căn Nguyên Quả, hắn cuối cùng cũng có tư cách dụng vào bộ Thiên giai đấu kỹ này.

Thiên giai đấu kỹ thứ tư chính là mục tiêu của Vô Song lần này, hắn không tin tư chất của mình thua bất cứ ai, hắn nhất quyết phải sáng tạo ra một bộ thiên giai đấu kỹ của riêng mình thậm chí còn phải là siêu cấp thiên giai đấu kỹ.

Tính từ hôm nay bản thân Vô Song chính thức đi vào bế quan, một lần này hắn bế quan cũng không biết bao nhiêu lâu nhưng khi xuất quan Vô Song tuyệt đối thoát thai hoàn cốt.

.................

Một năm sau, một thân ảnh rất nhanh di chuyển trong cánh rừng âm u, ngay cả trong không gian u tối nhưng đôi mắt của người này sáng vô cùng, ánh mắt màu bạc tỏa ra thứ ánh sáng đầy yêu dị, xung quanh khu vực này là một trong những cấm địa hàng đầu của Thú Vực, rất nhiều bát giai thậm chí cửu giai yêu thú sinh sống ở phụ cận nơi này có điều khi bọn chúng cảm nhận được hơi thở của người này thì lập tức run rẩy co đầu trong hang ổ của mình.

Một luồng uy áp huyết mạch khủng khiếp tỏa ra bốn phương tám hương, huyết mạch của người này tinh thuần đến dọa người và cũng mạnh mẽ đến dọa người, hơi thở cường giả kinh khủng tỏa ra, thân ảnh này không ngờ lại đạt đến tứ tinh đấu thánh cường giả, thực lực cỡ này tuyệt đối là một phương thế lực của Yêu Cung, nếu không phải trưởng lão thì cũng là hộ pháp.

Rất nhanh thân ảnh này di chuyển một mạch xuyên qua toàn bộ cánh rừng rồi dừng lại trước cửa một hang động, thân ảnh thần bí lập tức dừng lại, ánh mắt tỏa ra tia sáng bạc cũng biến mất, nhìn vào trong hang động mang vài phần ôn nhu lẫn vài phần cung kính, thân ảnh thần bí lập tức cúi đầu “Công tử, nhân vật chính trong miệng công tử đã bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình rồi”.

Sau câu nói này hang động trước mắt liền khẽ rung chuyển, một thân ảnh cường tráng xuất hiện từ trong bóng tối, vẫn là một bộ quần áo chia làm hắc bạch hai màu, mái tóc màu vàng không lẫn vào đâu được cùng một chiếc mặt nạ vô diện để lộ phần miệng cơ hồ đã trở thành đặc điểm nhân dạng, nam nhân này không phải là Vô Song thì là ai?.

Vô Song khẽ mỉm cười, một bước bước ra không ngờ đã xuất hiện ngay bên cạnh thân ảnh thần bí kia, bàn tay khẽ vuốt mái tóc của nàng rồi gật đầu “màu mắt đẹp lắm”.

Thanh Lân nghe vậy lại càng cười tươi hơn, lúc này hai mắt của Thanh Lân rõ ràng không phải là Bích Xà Tam Hoa Đồng như trước mà là một đôi mắt hai màu trắng đen, con ngươi của nàng không khác gì hình thái cực đang xoay tròn cả. Trong một năm qua không phải mình Vô Song là người mạnh lên mà hầu hết nữ nhân bên cạnh hắn đều mạnh lên, thực lực của họ đều trở nên đáng sợ vô cùng, Thanh Lân cùng Tử Nghiên chính là hai ví dụ điển hình.

Bản thân Tử Nghiên sau một năm đã thành công hấp thụ toàn bộ năng lượng Long Hoàng Căn Nguyên Quả trở thành tứ tinh đấu thánh đỉnh phong, loại thực lực này, loại tiến bộ này tuyệt đối làm cho vô số người đố kị đến chết, về phần Thanh Lân cũng đã thành công hấp thu giọt tinh huyết của Hoàng Tuyền Yêu Thánh, nàng không giống như trong cốt truyện, nàng không phải là Viễn Cổ Thiên Xà mà là một sinh vật khác thần bí hơn nhiều, Hoàng Tuyền Thiên Xà, đây chính là sự kết hợp của tinh huyết Hoàng Tuyền Yêu Thánh cùng huyết mạch biến dị Viễn Cổ Thiên Xà trong người Thanh Lân, đương nhiên thực lực của Hoàng Tuyề Thiên Xà mạnh đến thế nào thì chỉ có thời gian có thể trả lời.

Thanh Lân cũng không quên việc chính của mình, nàng tiếp tục lên tiếng “Công tử, nhân vật chính chuẩn bị tiến vào Trung Châu, không biết công tử quyết định thế nào?”.

Vô Song ánh mắt hơi hơi nhíu lại, khóe miệng lại cong lên “Vậy nhân vật chính đi đến đâu rồi, hắn hiện nay đang ở đâu?”.

“Bẩm công tử, theo người của ta trong Hắc Giác Vực thì nhân vật chính đang ở Ô Thản Thành, vài ngày nữa sẽ tiến vào Trung Châu”.

Vô Song thở ra một hơi, hai tay để sau lưng ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời đầy sao “Nhanh thật, nhân vật chính đã xuất hiện thì ta cũng không lười biếng được nữa rồi, nói với tất cả phân đà của Yêu Cung, chuẩn bị tìm kẻ khai đao đi”.

“Thanh Lân, sau khi ngươi chuyển tin tức xong thì đến Thiên Yêu Hoàng Tộc tìm ta, ta cũng định quay về Trung Châu một chuyến, Yêu Cung đã thành hình nhưng Quyền Lực Bang của ta thì chưa hơn nữa sau này gọi ta là Vô Niệm hiểu chưa?”.

Thanh Lân lập tức ngoan ngoãn cúi đầu cùng với một nụ cười ngọt ngào “Tuân lệnh, Vô Niệm công tử”.

..............

Ngay trong tối hôm đó thân ảnh của Vô Song đã có mặt tại Thiên Yêu Hoàng Tộc đồng thời hắn đi thẳng đến một ngọn núi nhỏ, một trong vô số ngọn núi của Phượng Sơn.

Trước mặt Vô Song là một căn nhà tương đối khang trang, dừng lại trước ngôi nhà này một chút sau đó Vô Song thực sự mở cửa bước vào.

Cửa vừa được mở ra lập tức làm người trong căn nhà rùng mình quay đầu lại, khi phát hiện ra thân ảnh của Vô Song liền nhíu mày.

Trong phòng là một người phụ nữ tuyệt đẹp, từng động tác, từng phong thái cử chỉ đều toát lên vẻ mê hoặc chết người, chiếc áo nàng mặc nửa kín nửa hở lại càng như câu dẫn nam nhân, người nữ nhân này có khuôn mặt giống Phượng Dĩnh đến 5 phần nhưng lại mang theo nét yêu mị hơn nhiều, bản thân nàng ta tuyệt đối là một vưu vật của thế gian.

Phượng Huyền mắt đẹp nhìn Vô Song sau đó đứng lên hai tay cung kính đưa về phía trước “Phượng Huyền tham kiến Yêu Chủ, không biết Yêu Chủ đêm hôm thế này còn đến nhà một hóa phụ như ta không biết có việc gì không”.

Vô Song đương nhiên biết tại sao Phượng Huyền không thích mình tuy nhiên hắn lại không thể nào ra tay được với Phượng Huyền, nàng ta là em gái của mẫu thân, chỉ riêng mối quan hệ này đã khiến Vô Song không ra tay với nàng, vì mẫu thân đến cả Hoàng Thiên Vô Song cũng không đụng đến chứ đừng nói là Phượng Huyền.

Vô Song khẽ liếc Phượng Huyền rồi ung dung lên tiếng “Cô cô, ta biết ngươi hận ta, Phượng Thải Thải bị ta ban cho cái chết, Phượng Thanh Nhi lại bị ta hạ Yêu Cấm người có thiện cảm với ta cũng lạ”.

Phượng Huyền thở hắt ra một hơi tiếp tục cúi đầu “Không dám, tiện nữ sao dám hận Yêu Chủ cao cao tại thượng, tiện nữ chỉ là một góa phụ mất con sao có tư cách oán hận Yêu Chủ, Thải Thải nó chọn nhầm chủ chết là đáng tiện nữ tuyệt không có nửa câu oán hận”.

“Phượng Thải Thải còn chưa chết hơn nữa ta cũng có thể bỏ Yêu Cấm cho Phượng Thanh Nhi”. Vô Song mỉm cười nhìn nàng, khóe miệng hắn dần dần cong lên.

Phượng Huyền vừa nghe xong lập tức thân thể run lên, bàn tay mềm mại trắng bệch, khuôn mặt nàng xuất hiện nét hoảng hốt “Lời ngài nói là sự thật?, Thải Thải con gái ta còn chưa chết?”.

Trên mắt Phượng Huyền chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Vô Song một lần nữa gật đầu “Đương nhiên là thật có điều Thanh Nhi có thể gỡ bỏ Yêu Cấm nhưng Thải Thải thì không, nàng đắc tội ta đương nhiên ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng vì vậy cô cô người muốn gặp nàng lúc này hoàn toàn không được”.

Phượng Huyền là người nào?, nàng từng là một trong những nữ nhân thông minh nhất Thiên Yêu Hoàng Tộc, sự cơ trí cùng mưu mẹo của nàng tuyệt đối đáng sợ, chỉ là nỗi đau mất con làm cùng sức mạnh quá lớn của Vô Song làm Phượng Huyền nhụt chí ở ẩn trên ngọn núi này với tư cách một kẻ thất bại mà thôi, Phượng Huyền lúc này như tìm lại được lý tưởng sống, ánh mắt nàng xuất hiện một tia sáng đã không hiện ra “Không biết Yêu Chủ muốn người làm mẫu thân như ta trả nợ cho Thải Thải như thế nào đây?, Yêu Chủ muốn thân thể ta hay muốn ta giúp Yêu Chủ câu dẫn kẻ nào đó?”.

Vô Song bước lên một bước, ngón tay gõ nhẹ vào trán Phượng Huyền, cái gõ này bất ngờ đến nỗi làm Phượng Huyền ngã ngồi xuống ghế, nàng thực sự không ngờ Yêu Chủ cao cao tại thượng lại làm động tác này với nàng.

“Ta thực sự có việc cần nhờ cô cô, còn cái thứ mà cô cô nói thì cứ quên đi, bản thân Vô Song cả đời ngoại trừ mẫu thân ra còn không có họ hàng thân thích nào, ta không muốn ngay cả cô cô của mình cũng nghĩ ta là người như thế”.

Phượng Huyền không ngờ lại bật cười, tiếng cười của nàng rất vui vẻ cũng rất thoải mái “Vậy rốt cuộc đứa cháu này muốn nhờ gì cô cô ta?”.

Vô Song cũng bật cười “cháu muốn nhờ cô cô đến gần một người”.

Đêm hôm đó Vô Song ở trong phòng Phượng Huyền rất lâu rất lâu, đương nhiên ngoại trừ Phượng Huyền ra không ai biết Vô Song từng đến đây.

Sáng hôm sau Phượng Huyền như một cái bóng lặng lẽ rời khỏi Thiên Yêu Hoàng Tộc, lặng lẽ rời khỏi Thú Vực.