Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 382: Sự việc năm đó (2)




Lần trước Vô Song đã cảm nhân được sự tồn tại thần bí ngay trong lòng dung nham nóng bỏng kia, sự tồn tại đó cho dù chỉ để lại những dấu hiệu rất nhỏ nhưng muốn dấu được Vô Song căn bản là việc không thể có điều lúc trước Vô Song không có tự tin đi gặp tồn tại kia bởi khi đó hắn mới là tứ tinh đấu thánh mà thôi.

Lúc này là một Vô Song hoàn toàn mới, bản thân thực lực của hắn đạt đến đấu thánh ngũ tinh nhưng chiến lực của Vô Song tuyệt đối bạo tăng, nắm giữ đến bốn bộ thiên giai đấu kỹ trong tay cho dù trước mặt là cửu tinh đấu thánh Vô Song cũng có tự tin an toàn mang theo Tiểu Y tiên rời đi chính vì vậy hắn mới có quyết định mang Tiểu Y Tiên theo mình tiến nhập vào trong lòng dung nham này.

Bên dưới dòng dung nham có nhiệt độ nóng đến dọa người có điều nếu so sánh với ngọn núi lửa ở Đông Long Đảo thì còn kém xa hơn nữa bản thân Vô Song vốn không sợ hỏa diễm thiêu đốt thậm chí chiến đấu trong môi trường này thì Vô Song còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Dưới dòng dung nham cũng không sâu lắm, rất nhanh trước mặt Vô Song xuất hiện một tia sáng, thấy một màn này Vô Song lập tức gia tăng tốc độ, một tay vẫn nắm chặt lấy tay Tiểu Y Tiên, rất nhanh Vô Song cùng nàng đã vượt qua dòng dung nham nóng chảy, quả thực giống hệt Vô Song dự đoán khi phía dưới dòng dung nham này là một khối đại lục bằng phẳng.

Lần này tiến xuống đây quả thực quá mức thuận lợi, thuận lợi đến ngoài tưởng tượng của Vô Song, bản thân Vô Song vốn nghĩ nêu nơi này thực sự là nơi Phần Viêm Lão Tổ ở ẩn thì tuyệt đối không thể dể ngoại nhân tiến đến đây dễ dàng thế này thậm chí Vô Song không ngại thể hiện thân thủ một phen nhưng hóa ra dọc con đường đi xuống ngoại trừ nhiệt độ cơ bản của Dung Nham ra thì bản thân Vô Song cnaw bản không gặp bất cứ chở ngại gì.

Vừa dặt hai chân lên mặt đất thì cả Vô Song cùng Tiểu Y Tiên đều khẽ dừng lại, hai người căn bản bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động, mặt đất dưới chân Vô Song hoàn toàn chỉ có màu xám, một màu xám đầy chết chóc, nơi này căn bản làm gì có cảm giác của sinh mạng, mảnh đất này chỉ cho Vô Song cảm giác tử vong chết chóc mà thôi, đến ngay cả một nhánh cây ngọn cỏ cũng không có, mặt đất mang theo màu xám tang thương cùng vô số vết nứt nẻ.

Đây đương nhiên không phải là nứt nẻ do chiến đấu tạo thành mà hoàn toàn là do sự khô hạn tàn phá, do hơi nóng của dòng dung nham ngay bên cạnh phá hủy.

Vô Song cùng Tiểu Y Tiên hai mắt nhìn nhau sau đó Vô Song gật đầu tỏ ý đi tiếp, hai thân ảnh lại lặng lẽ tiến về phía trước.

Càng đi Vô Song lại càng kinh ngạc, không chỉ bởi diện tích của mảnh đất này mà còn bởi vì một nguyên nhân khác, ở đây Huyết Nhãn của hắn không thể nào mở ra được, trong không gian này rõ ràng có một tầng cấm chế cực kỳ lợi hại, đừng nói là Huyết Nhãn mà cho dù cả không gian lực lượng thậm chí cả bay Vô Song cùng Tiểu Y Tiên đều không làm nổi.

Mảnh đất này không có một chút nào đấu khí tồn tại, ở đây quả thực là một mảnh đất chết không thể chết hơn, rốt cuộc là thứ gì mới có thể tạo ra cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc là thứ gì mới có thể làm toàn bộ đấu khí khu vực xung quanh tan biến?.

Đây là lần đầu tiên Vô Song phát hiện một nơi không có dù chỉ một tia nhỏ đấu khí tồn tại, phải biết trong Đấu Khí Đại Lục thì đấu khí chẳng khác gì không khí hít thở hàng ngày cả, đương nhiên không khí là để duy trì sự sống, không có đấu khí cũng không ảnh hưởng gì đến tính mạng chỉ là căn bản không cách nào hủy diệt được toàn bộ đấu khí cả một khu vực triệt để đến bực này cũng như không có cách nào làm không khí biến mất vậy.

Nếu muốn hủy diệt đấu khí xung quanh mình thì Tịnh Liên Yêu Hỏa của Vô Song cũng thừa sức làm được có điều ngay sau khi thiêu hủy toàn bộ đấu khí thì rất nhanh một lượng đấu khí mới lại được sinh ra, đây mới là thứ làm Vô Song thấy kỳ lạ, mảnh đất này làm gì có dấu hiệu đấu khí tiếp tục được sinh ra?.

Dần dần cuối cùng trong mắt Vô Song cũng nhìn thấy một tòa kiến trúc ở phương trời xa xa, cho dù không rõ nó là thứ gì nhưng trong cả một khu vực phủ bởi màu xám chết chóc này thì thứ ở phương xa kia chẳng khác nào điểm nhấn trong một bức tranh buồn cả.

Vô Song cùng Tiểu Y Tiên lập tức lao về phía trước, tôc độ của hai người thậm chí còn nhanh hơn lúc trước, rất nhanh cuối cùng cả hai cũng dừng lại ở tòa kiến trúc trước mặt, một tòa thành bỏ hoang, một tòa thành không thể nào nhìn ra được niên đại có điều Vô Song vẫn có thể nhận ra hai chữ trên của thành, hai dòng chữ làm Vô Song lặng đi một lúc.

“Tiêu Thành”.

Tiêu Thành vốn là một cái tên không có gì đặc biệt nhưng đây là Đấu Khí Đại Lục, nhắc đến họ Tiêu chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến một trong VIễn Cổ Bát Tộc – Tiêu Tộc.

Tiêu Tộc từng là tộc mạnh nhất trong Viễn Cổ Bát Tộc, trong mắt Vô Song nếu đã được coi là mạnh nhất thì không chỉ thực lực của tộc trưởng Tiêu Huyền mà các thành viên của Tiêu Gia năm đó cũng tuyệt đối là nhân vật kinh khủng, Hồn Tộc có đến bốn cường giả thất tinh đấu thánh, Cổ Tộc cũng có ba người chẳng nhẽ Tiêu Tộc không có vài vị?. Tiêu Tộc năm đó ngay khi Tiêu Huyền ngã xuống cũng lập tức ngã xuống theom đây là điểm bất hợp lý nhất trong lòng Vô Song phải biết cho dù không có Tiêu Huyền thì Tiêu Tộc cũng ăn đứt Linh Tộc, Dược Tộc, Thạch Tộc....

Có thể Tiêu Tộc chắc chắn phải bị diệt nhưng bị diệt một cách nhanh chóng như vậy thì Vô Song không tin ngoại trừ khi Cổ Tộc cùng Hồn Tộc liên thủ cùng ra tay thì may ra mới đạt được chiến tích bậc này.

Nếu nơi đây là Tiêu Thành thì trong đầu Vô Song lập tức nghĩ đến, mảnh đất nơi hắn đang ở là Tiêu Giới.

Viễn Cổ Bát Tộc mỗi tộc có một thế giới riêng ngăn cách với bên ngoài, Tiêu Tộc cũng không thể ngoại lệ có điều sau trận chiến năm đó Tiêu Tộc bị diệt Tiêu Giới cũng bị diệt theo, cuối cùng không ai còn nhớ đến thế giới lững lẫy từng một thời đứng đầu Đấu Khí Đại Lục này nữa.

...........................

Ngay lúc Vô Song đang cảm thấy khó nghĩ thì một âm thanh vang lên, giọng nói này mang theo vài phần tang thương của năm tháng cùng vài phần uể oải nhưng ẩn ẩn trong nó không ngờ lại có thể cảm nhận được từng tia từng tia sát khí như có như không.

“Khặc khặc tưởng là ai hóa ra là tiểu tư ngươi à, lần trước ngươi phát hiện ra lão phu sau đó đi luôn khiến lão phu còn tưởng ngươi sợ chứ, thế nào tòa thành trước mặt, mục tiêu trước mặt chẳng nhẽ không dám bước vào?”.

Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh như thế này thực sự cũng không vui vẻ trong lắm, giọng nói kia đâu khác gì giọng của người chết có điều khi người này vừa lên tiếng quả thực đã giúp Vô Song xác định giọng nói kia quả thực xuất ra từ bên trong Tiêu Thành nhưng rốt cuộc có phải là Phần Viêm Thánh Nhân không thì hắn chịu.

Tiểu Y Tiên có chút sợ hãi kéo áo Vô Song, dù sao Tiểu Y Tiên vẫn là một nữ nhân, chỉ riêng cái không khí xung quanh đã làm nàng không thoải mái gì huống hồ giọng nói âm lãnh kia “Vô Song ca ca, rốt cuộc ca muốn gặp ai ở trong này?”.

Vô Song không nói gì một tay khẽ nắm lấy éo Tiểu Y Tiên kéo gần vào mình, ánh mắt của hắn càng ngày càng nóng, khóe miệng Vô Song dần dần cong lên “Vãn bối Vô Niệm không lần đầu gặp mặt không có gì tặng cho tiền bối, xin tặng tiền bối đóa hoa này dùng tạm”.

Vừa nói xong một đóa Phật Nộ Hỏa Liên lập tức hiện ra trong tay Vô Song rồi không hề chờ đợi gì cũng chẳng đợi giọng nói kia đáp một đóa Phật Nộ Hỏa Liên bay thẳng vào bên trong.

Mảnh đất này không có đấu khí tồn tại điều này tạm thời không ảnh hưởng gì tới Vô Song nhưng về lâu về dài thì không vui chút nào, Vô Song chỉ cần sử dụng đấu khí thì lượng đấu khí tuyệt đối không thể hồi phục lại qua việc hấp thu từ xung quanh ít nhất cho đến khi Vô Song rời khỏi nơi chết tiệt này.

Phật Nộ Hỏa Liên của Vô Song có thực lực thế nào đương nhiên hắn biết, đóa hỏa liên bay thẳng vào bên trong Tiêu Thành nhưng không ngờ khi vào đến đại môn Tiêu Thành thì lập tức không có dấu hiệu nào mà biến mất, sự việc này lập tức làm hai mắt Vô Song co rụt lại.

Đại Môn của Tiêu Thành từ lâu đã đổ nát, từ lâu không còn lại khí phách năm xưa nhưng Vô Song quả thực không ngờ đến lúc này nó vẫn còn giữ được khả năng thông thiên như vậy, đương nhiên việc Phật Nộ Hỏa Liên biến mất cũng không phải là do cánh cửa đại môn này.

Không khí xung quanh càng ngày càng quỷ dị, âm thanh già nua kia một lần nữa lại vang lên “Khặc, Khặc thế nào đứng ở ngoài thì không tặng quà được cho lão phu đâu, vào trong này, vào trong này nhìn thấy lão phu thì ngươi mới có thể giải đáp mọi nghi hoặc trong long, khặc khặc có dám tiến vào không?”.

Vô Song thở ra một hơi rồi nhìn Tiểu Y Tiên, hắn mỉm cười “Muội có sợ không?”.

Tiểu Y Tiên lập tức lắc đầu “Không sợ, chỉ cần có ca muội chắc chắn không sợ”.

Nghe thấy Tiểu Y Tiên nói thế nụ cười của Vô Song lại càng sáng hơn, hắn nắm lấy bàn tay mềm của Tiểu Y Tiên sau đó thực sự bước vào bên trong Tiêu Thành,, bản thân Vô Song nhất định phải xem Phần Viêm Lão Tổ rốt cuộc sâu cạn thế nào thậm chí ngay khi nhìn thấy Tiêu Thành thì trong đầu Vô Song bắt đầu nghĩ đến việc trong cuộc chiến năm xưa vẫn còn tộc nhân của Tiêu gia còn sống.

Tiêu gia nếu chỉ còn mỗi Tiêu Huyền trong Cổ Mộ cùng Tiêu Thần bị giam trong không gian của Tịnh Liên Yêu Hỏa thì Vô Song hắn không sợ nhưng nếu Tiêu gia còn hậu thủ nhiều hơn nữa thì kế hoạch của Vô Song đặt ra chỉ sợ gặp vấn đề.

Khi bước vào bên trong Tiêu Thành thì cảnh tượng hoàn toàn thay đổi, đống đổ nát mà Vô Song nhìn thấy căn bản không còn tồn tại, đập vào mắt hắn là một cung điện nguy nga tráng lệ nhưng lại đầy dấu vết của năm tháng đi qua đồng thời dưới mặt đất phủ đầy những dòng chữ cổ mà Vô Song không tài nào hiểu được, những dòng chữ đỏ như máu được viết trên mặt đất đen ngòm.

Không cần bước vào cung điện Vô Song đã nhìn ra một thân ảnh bị đóng đinh nơi cánh cửa ra vào, một bộ xương trắng chỉ còn chút da thịt bị một cây trường thương đâm thẳng qua có điều bộ xương này dĩ nhiên vẫn còn một đôi mắt,, đôi mắt của hắn mở lớn như đang quan sát Vô Song cùng Tiểu Y Tiên vậy. 

Bộ xương thấy Tiểu Y Tiên cùng Vô Song xuất hiện lập tức mở miệng cười lớn, âm thanh của nó quen thuộc vô cùng giống hệt âm thanh kêu gọi Vô Song tiến vào nơi này.

“Khặc Khặc, tiểu hữu thực sự tiến vào đây rồi khặc khặc, không biết tiểu hữu có thể giúp lão phu rút cái thứ chết tiệt này ra không khặc khặc, chỉ cần người giúp ta bỏ thứ này ra ta sẽ cho ngươi vô thượng sức mạnh, cho người thiên giai công pháp, thiên giai đấu kỹ thậm chí lão phu có thể giúp ngươi cải thiện huyết mạch trong người, thế nào giúp lão phu lấy thứ chết tiệt này ra đi”.

Vô Song nhìn bộ xương đang lảm nhảm như nhìn kẻ say đang nói chuyện vậy, tất cả những thứ mà bộ xương hứa hẹn Vô Song đều không cần có điều cây trường thương đâm xuyên qua cơ thể bộ xương thì quả thực không tầm thường, ít nhất bằng con mắt của Vô Song còn chưa bao giờ nhìn thấy một vũ khí như vậy trong Đấu Khí Đại Lục cả.

Đấu Khí Đại Lục không có những luyện khí đại sư, nơi này vốn không tồn tại mấy thứ gọi là thần binh lợi khí, không tồn tại những thứ được gọi là pháp bảo, tất cả vũ khí của Đấu Khí Đại Lục gần như chỉ sử dụng trong cuộc chiến của kẻ yếu, từ đấu vương trở lên rất ít người còn dùng vũ khí bởi vũ khí căn bản không thể vượt qua nổi đấu khí, dùng tay không cũng có thể đánh sập một thành trì, bàn tay còn bóp nát được không gian thì vũ khí tính là gì?.

Cây trường thương cắm vào bộ xương trên cổng cung đình quả nhiên thuộc dạng cực kỳ đặc biệt, chỉ cần mới nhìn lần đầu trong mắt Vô Song đã hiện ra một tia mê mi, hắn vậy mà quả thực có chủ ý lấy cây trường thương ra cho mình sử dụng.

Đương nhiên nghĩ là một việc còn làm là một việc, Vô Song lúc này ánh mắt rất nhanh trở lại bình thường, hắn bình thản lên tiếng “Không biết tiền bối có phải là Phần Viêm Lão Tổ?”.

Câu hỏi này của Vô Song làm bộ xương khẽ khựng lại một chút, ánh mắt nó nhẹ đảo rồi lập tức gật đầu “Đúng vậy, lão phu chính là Phần Viêm Lão Tổ, chỉ cần ngươi giúp lão phu thoát ra được khỏi đây thì lapx phu tặng cho ngươi cả Phần Viêm Cốc”.

Bộ xương vừa nói xong đột nhiên cảm thấy không đúng bởi hắn nhìn thấy Vô Song nhếch miệng, một nụ cười mang theo sát khí, Vô Song muốn giết người.

“Xin lỗi tiền bối, người đen rồi, nếu tiền bối là Phần Viêm Lão Tổ thật thì chúng ta chỉ có thể làm kẻ thù, có chết thì tiền bối cũng đừng trách vãn bối”.

Nói xong trên cánh tay của Vô Song hiện ra một long trảo màu vàng chói, hắn không ngần ngại gì một quyền tung ra nhắm thẳng và đại não bộ xương khô.

Một quyền này đủ sức dánh nát sọ tứ tinh đấu thánh nhưng không ngờ khi đấm vào bộ xương lại vang lên một tiếng “keng” trầm thấp, thân hình Vô Song thậm chí bị đẩy lùi lại ba bước, Vô Song lập tức kinh ngạc lên tiếng “Cửu tinh đấu thánh đỉnh phong?”.

Quả thực chỉ có cảnh giới này mới có thể diễn tả đủ về bộ xương, quả thực ngay sau đòn này Vô Song có 9 phần chắc chắn đối phương là Phần Viêm Lão Tổ, chỉ có cường giả bậc này thì xương mới cứng rợn người như thế và trong các cường giả cửu tinh đấu thánh đỉnh phong thì chỉ có Phần Viêm lão tổ là thích hợp với thân phận này nhất mà thôi.

Bộ xương thấy một quyền của Vô Song dĩ nhiên không đánh chết được mình lập tức cường vang, “Khặc Khặc, tiểu bối đã tháy sự lợi hại của ta chưa, ngươi có tấn công cũng vô ích, mau mau rút cây trường thương này ra cho lão phu lão phu còn niệm tình tha mang cho ngươi”.

Đáng tiếc bộ xương vừa nói xong thì cả người nó rung lên bần bật đầy sợ hãi.

Hoàng Tuyền Thiên Nộ - Nộ Toái Thiên.

Vô Song trong ánh mắt không có chút tình cảm nào cũng chẳng có lời nói dư thừa nào, cứ như vậy mà đập xuống, nếu đối phương là Phần Viêm Lão Tổ thì tuyệt đối không cho phép người này đi ra khỏi đây, Phần Viêm Lão Tổ còn sống chắc chắn sẽ làm hỏng kế hoạch của Vô Song.

Hoàng Tuyền Thiên Nộ là công kích linh hồn kinh khủng thế nào Vô Song cũng chưa thử, lấy Phần Viêm Lão Tổ ra mài đao cũng không tệ.

Vừa nhìn thấy Hoàng Tuyền Thiên Nộ bộ xương lập tức lắc đầu sợ hãi “Ây ây,tiểu hữu đừng nóng, lão phu không phải là Phần Viêm Lão Tổ, ta không phải tên chết tiệt đó, có gì từ từ nói, hạ thủ lưu tình, tên chết tiệt đó đang ở trong đại điện, chúng ta cùng chung một kẻ thù”.

Nghe đến đây Vô Song mới chậm rãi thu tay lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn bộ xương khô kia sau đó lạnh giọng “Thiên hạ năm đó có ngũ đại chí tôn cùng đạt đến đấu thánh đỉnh phong là Cổ Nguyên, Tiêu Huyền, Phần Viêm Lão Tổ, Hồn Thiên Đế, ngươi chắc chắn không phải Tiêu Huyền bởi kẻ này đã chết, Cổ Nguyên đang ở Cổ GIới, Hồn Thiên Đế đang ở Hồn Giới, nếu không phải là Phần Viêm Lão Tổ vậy ngươi là ai?”.

Bộ xương như bị giẫm phải đuôi lập tức gắt lên “Chết tiệt tiểu tử, ngươi không biết đếm à, rõ ràng kêu có năm vị chí tôn ngươi kể đúng bốn người, ngươi tính coi thường lão phu đúng không?”.

Chỉ là bộ xương vừa nói xong ăn thẳng một cái bạt tai vào đầu, một cánh tay linh hồn lực màu trắng nện thẳng vào đầu ông ta làm bộ xương một lần nữa lại run lên.

“Ấy đùa đùa, quân tử động khẩu không động thủ, đừng có đánh ngươi không biết kính trọng bậc tiền bối à?”.

Đáp lại ông ta dĩ nhiên lại là một cái cốc đầu đầy đau đớn, bộ xương này quả thực trờ không sợ đất không sợ nhưng sợ nhất linh hồn công kích bởi linh hồn của nó có chỗ thiếu hụt, linh hồn kẻ này chỉ có thể coi là linh cảnh đỉnh phong mà thôi, còn chưa bước được vào tiên cảnh, linh hồn so với tu vi căn bản yếu đến thảm hại.

“Ặc đừng đánh mà, lão phu nói luôn không phải sao, ngũ đại chí tôn năm đó có một chân của lão phu, lão phu gọi là Thôn Thiên”.

Tiêu Huyền mạnh nhất.

Cổ Nguyên bình tĩnh nhất.

Hồn Thiên Đế mưu lược nhất.

Đường Hỏa nóng tính nhất.

Thôn Thiên khó chết nhất.

Đây chính là ngũ đại chí tôn năm đó của Đấu Khí Đại Lục tuy nhiên sử sách chỉ ghi tên bốn đại chí tôn còn cái tên Thôn Thiên hoàn toàn bị lãng quên bởi kẻ này xuất thân từ một đại tộc không được phép tồn tại.

Thôn Linh tộc – tộc trưởng – Thôn Thiên.