Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 391: Linh hồn đế cảnh (1)




Không gian thay đổi, thiên địa một lần nữa trở lại bình thường, ở trong không gian ảo mộng mà Bồ Đề Cổ Thụ tạo ra lúc này bản thân Vô Sông vô lực ngồi xuống đất, trên thân thể xuất hiện tổng cộng tám sợi dây xích màu đỏ, từng sợi dây xích găm thẳng vào bên trong máu thịt Vô Song, đây chính là kết quả của cuộc giao tranh vừa rồi.

Thiên Diệt Lôi Đồ - Đệ Thất Lôi – Kỹ Phá Thương Khung.

Một chiêu này quá mạnh nhưng một chiêu này lại chính là thứ Vô Song muốn. Linh hồn lực trở nên phù phiếm thì còn gì tốt hơn được thiên lôi tế luyện một lần?, một cảm đau đớn run rẩy từ trong tận linh hồn này quả thực không dễ chịu chút nào nhưng để mạnh lên đôi khi đau đớn là một con đường tất yếu phải đi qua, Vô Song chính là chấp nhận vô số vết thương này.

Vô Song hiện nay có thể nói linh hồn của hắn đang bị phong ấn, bang bị từng sợ lôi điện lực lượng phong ấn có điều nếu Vô Song có thể khá phong ấn mà ra thì hắn sẽ đạt được một bước lột xa khổng lồ về cả chất cùng lượng.

Đối thủ của hắn Tiêu Huyền lúc này ngạo nghễ mà đứng, hắn cũng trọng thương nhưng thoạt nhìn thương thế tốt hơn Vô Song hàng trăm lần, khí tức của hắn từ cửu tinh đấu thánh đỉnh phong đệ lục thiên kiếp rơi thẳng xuống cửu tinh đấu thánh sơ kỳ nhưng hắn quả thực so với Vô Song căn bản không khác gì không bị thương cả.

Trước một Tiêu Huyền như vậy nhưng Vô Song chỉ mỉm cười, hắn biết Tiêu Huyền này không còn là Tiêu Huyền quyết đấu với mình lúc trước, tất cả hình ảnh hắn đang nhìn thấy chỉ là ảo giác, là một hồi ảo giác chân chính, nếu Vô Song không nhầm thì lúc này hắn chỉ như một người xem phim, một nhân vật có thể quan sát điểm cuối của câu chuyện này.

Tiêu Huyền này quả thực chỉ là ảo giác....

Không gian xung quanh cũng quả thật thay đổi....

Nơi Vô Song đang xuất hiện là một mảnh thiên địa kì dị, nơi này Vô Song không nhận ra nhưng hắn lại có thể nhận ra người đang đứng ngay trước mặt, khí thế âm trầm, cả người ẩn trong lớp hắc y, kẻ này cho người ta cảm giác giống mộc con độc xà ẩn trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn chết con mồi vậy, người này Vô Song không lạ lẫm gì.

Hồn Tộc – Hồn Thiên Đế.

Hồn Thiên Đế trước mặt cũng chỉ là ảo giác, tất cả lại tiếp tục diễn ra như một thước phim quay chậm.....

Hồn Thiên Đế đấu khí toàn thân ngưng tụ, khí tức cửu tinh đấu thánh đỉnh phong của mình không giữ lại chút nào tràn ra, còn Tiêu Huyền hiện nay chỉ là cửu tinh đấu thánh sơ kỳ mà thôi có điều người đang lo lắng dĩ nhiên lại là Hồn Thiên Đế, người phải sợ hãi mới là Hồn Thiên Đế.

Bản thân Hồn Thiên Đế là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong đệ ngũ thiên kiếp, bản thân mang theo ba tên bát tinh đấu thánh cùng năm vị thất tinh đấu thánh, lục tinh đấu thánh cũng hơn mười người, một trận chiến này Hồn Tộc toàn lực ra hết, tinh nhuệ không còn sót lại thứ gì, mang theo đội hình lớn như thế nhưng Hồn Thiên Đế vậy mà không thể nào giết chết Tiêu Huyền.

Hồn Thiên Đế mạnh mẽ cắn răng một cái, phóng lao thì phải theo lao, trận chiến này hắn không có cơ hội quay đầu lại, cuộc chiến này hắn phải đi đến cùng, Tiêu Huyền không chết thì Hồn Tộc sẽ vong, Tiêu Huyền chết thì Hồn Tộc liền cường thịnh, máu đã đổ, người đã chết, cuộc chiến này không được dừng lại.

Hồn Thiên Đế cũng giống như Vô Song, cả hai không bao giờ chấp nhận tất tay đặt cược, tuyệt đối phải có đường lùi cho bản thân mình nhưng lúc này Hồn Thiên Đế lần đầu tiên không nghĩ đến đường lùi nữa.

Đánh không lại có thể chạy, đánh thua thì vẫn có thể giữ mạng bỏ trốn nhưng lần này nếu đánh thua thì không có cơ hội làm lại, nếu đã thua là tộc diệt.

Hồn Thiên Đế như một bóng đêm vô tận lao thẳng về phía Tiêu Huyền, ánh mắt hắn đỏ rực, ngày hôm nay Hồn Thiên Đế hắn không chết thì Tiêu Huyền chết, ngày hôm nay Tiêu Huyền không chết thì hắn chắc chắn sẽ diệt Hồn Tộc.

Tiếp theo khung cảnh chỉ là một một màu xám xịt, Vô Song không thể quan sát được trận chiến tiếp theo của hai người, toàn bộ chỉ là một khoảng không màu xám....

Khi hình ảnh một lần nữa hiện lên là một âm thanh kinh thiên động địa, âm thanh này chính là Tiêu Huyền tự bạo, tự bảo cả ba đóa dị hỏa trong cơ thể. Một đòn này hất tung cơ thể Hồn Thiên Đế lên trời, cả người hắn thảm không thể tả có điều trong mắt Hồn Thiên Đế không có đau đớn, không có thất vọng, trong ánh mắt đó chỉ có lãnh huyết, cuối cùng cuộc chiến này hắn đã thắng, lần đầu tiên trong đời hắn đánh bại được Tiêu Huyền.

Toàn quân mang đi khí thé như hổ nhưng khi đi về chỉ là cô lang, một mình Hồn Thiên Đế cùng sáu vị trưởng lão thực lực lục tinh đáu thánh mang theo thân thể tàn tạ trở về Hồn Tộc, sau sự việc này Hồn Tộc bế quan ngàn năm không ra, một trận chiến này Hồn Tộc mất quá nhiều nhưng mất mát đó là đáng giá, chỉ có Tiêu Huyền chết thì Hồn Tộc mới có ngày thấy ánh mắt trời.

Tiêu Huyền quá mạnh.

Tiêu Huyền có tư chất quá đáng sợ.

Tiêu Huyền căn bản không phải là người, hắn vốn là quái vật.

Hồn Thiên Đế không thể không nói, người này là một nhân vật đáng sợ cực kỳ, trong thời kỳ Tiêu Huyền còn sống mà Hồn Thiên Đế vẫn có thể trèo lái Hồn Tộc trở thành một trong ba thế lực mạnh nhất Đấu Khí Đại Lục, riêng việc này đã đủ khiến Hồn Thiên Đế có thể vỗ ngực.

Cổ Nguyên vừa là bạn thân vừa là em rể Tiêu Huyền, Cổ Tộc là minh hữu của Tiêu Tộc.

Phần Viêm Lão Tổ - Đường Hỏa coi Tiêu Huyền là đại ca, tình cảm hai người còn thân hơn máu mủ ruột thịt, Phần Viêm Lão Tổ năm đó lập ra Phần Viêm Cốc chính là làm lợi kiếm cho Tiêu Tộc, chính là muốn giúp Tiêu Huyền sớm ngày đăng lâm đế vị.

Liên minh của ba trong Ngũ Đại Chí Tôn này mà Hồn Thiên Đế vẫn có thể tồn tại, vẫn có thể sống đến cuối cùng, con người này không thể không phục, đến cả Vô Song cũng biết hắn không làm tốt hơn được Hồn Thiên Đế.

Thiên tư của Hồn Thiên Đế không bằng Tiêu Huyền nhưng người này thắng ở cơ trí, người này cả đời đã thua rất nhiều rất nhiều trận nhưng chấp niệm chưa bao giờ lung lay, hắn không cầu vô địch chỉ cầu sống đến cuối cùng, người còn sống cuối cùng mới là người vô địch, về điểm này Tiêu Huyền thua rồi, chỉ bằng điểm này, chỉ bằng sự nhẫn nhục này của Hồn Thiên Đế thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của hắn.

Cổ Nguyên kém Hồn Thiên Đế quá xa.........

Vô Song cứ nghĩ khung cảnh trước mặt đã là tất cả, đã là chấm hết rồi nhưng hắn không ngờ ảo mộng vẫn chưa tan, mảnh thiên địa kia hiện lên một luồng khí tức như có như không, một Tiêu Huyền bằng xương bằng thịt không ngờ lại tái hiện, Tiêu Huyền tự bạo dĩ nhiên không có chết.

Ngũ Hàn Luân – Ngũ Hành Hợp Nhất – Vĩnh Sinh.

Một chiêu này Hồn Thiên Đế không đoán được, một chiêu này Vô Song không đoán được nhưng một chiêu này vẫn còn một người đoán được.

Tiêu Huyền sống lại nhưng hắn không phải là thần, hắn cũng trọng thương, khí tức của hắn chỉ còn khoảng bát tinh đáu thánh trung kỳ cảnh giới, đến cả đi lại cũng khó khăn nhưng trong mắt Tiêu Huyền ngoại trừ bình tĩnh cũng chỉ có bình tĩnh.

Không đúng... Vô Song lúc này nhìn lại, ẩn trong ánh mắt đó còn có một tia đắng chát, một tia không cam lòng...

Tiêu Huyền không cam lòng vì hắn thua Hồn Thiên Đế.

Tiêu Huyền không cam lòng vì hắn không thể thành Đấu Đế.

Tiêu Huyền không cam lòng vì hắn làm liên lụy Đường Hỏa cùng toàn bộ Tiêu Tộc.

Hay... Tiêu Huyền không cam lòng vì nguyên nhân nào khác?.

Tiêu Huyền còn sống, hắn còn có thể chiến tiếp, nếu Vô Song đoán không nhầm giờ phút này nếu Tiêu Huyền vẫn còn có thể trở về Tiêu tộc chỉ sợ Tiêu tộc không bị diệt, bát tinh đấu thánh Tiêu Huyền vẫn có thể khiến thiên hạ cúi đầu, hắn vẫn là tuyệt thế cường giả chỉ là lúc này ba thân ảnh cấp tốc xuất hiện trước mặt Tiêu Huyền.

Vô Song không nhìn rõ mặt ba người này chỉ là trang phục của bọn họ mang theo một màu trắng thuần túy, trên đầu cả ba người đều đội khăn tang.

“Cổ Nhân, Cổ Địa, Cổ Thiên tham kiến Tiêu Huyền đại nhân”.

Cổ Tộc viện binh hay là Cổ Tộc sát thủ?, cái này Vô Song thực sự không đoán ra, nhưng Vô Song nghiêng về phương án thứ hai nhiều hơn, cả ba người kia đều là bát tinh đấu thánh cường giả.

Tiêu Huyền thở ra một hơi nhọc khí, khuôn mặt của hắn mang theo vài phần tài nhợt “Ba người các ngươi sao lại đến đây, Cổ Nguyên đâu?”.

Cổ Thiên người đứng đầu trong Cổ Tộc Tam Thánh lập tức cung kính lên tiếng “Cổ Tộc nhận được tin Tiêu Tộc bị tấn công đã lập tức gấp rút chi viện, về phần ba người thuộc hạ chính là đến đây liều chết thủ hộ đại nhân trở về, Cổ Nguyên tộc trưởng cũng đang ở trong Tiêu giới, xin đại nhân yên tâm, Tiêu tộc tuyệt đối không có bất cứ cơ sự gì”.

Tiêu Huyền nghe vậy khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười, hắn gật đầu thản nhiên “Cổ Nguyên không hổ là huynh đệ ta, Cổ Tộc không hổ là minh hữu của Tiêu Tộc”.

Tiêu Huyền toàn thân khí thế không còn giữ lại một chút nào, hắn ung dung đi về phía trước còn Cổ Tộc Tam Thánh đi theo phía sau, bốn người cứ chậm rãi mà bước, cho dù bọn họ là đỉnh cấp cường giả không ngờ lại không hề khác nào phàm nhân, đều chấp nhận bước từng bước về phía trước, chỉ là cho dù Vô Song với tư cách một kẻ quan sát cũng có thể nhận ra không khí hiện nay giữa bốn người là đáng sợ bực nào, một Tiêu Huyền cười cười nói nói nhưng lại cho người khác một áp lực phô thiên cái địa.

Áp lực này thậm chí nặng nề đến mức khiến thân thể Cổ Thiên run lên, hắn như không chịu được nữa lập tức gầm lên “Sát, sát, sát”.

Thiên, Địa, Nhân ba người đồng thời toàn lực ra tay, ba chưởng hợp lại làm một nện thẳng vào người Tiêu Huyền, bản thân Vô Song biết Tiêu Huyền có thể tránh được nhưng hắn không tránh...

Tiêu Huyền bị trúng đòn khóe miệng lập tức phun ra một ngụm máu, xương sống của hắn vang lên từng tiếng răng rắc, Tiêu Huyền tiếp tục bị trọng thương...

Cổ Tộc Tam Thánh tuyệt đối không thể để Tiêu Huyền có cơ hội phản kháng, cả ba người lao về phía trước, ba người muốn lấy đầu Tiêu Huyền.

Khóe miệng Tiêu Huyền hiện ra một nụ cười đáng chát.

Hắn không cam tâm bởi Cổ Nguyên là huynh đệ của hắn, em gái của hắn là vợ yêu của Cổ Nguyên, Tiêu Tộc cùng Cổ Tộc là minh hữu cùng tiến cùng lùi, bọn họ không giống Hồn Tộc.

Hồn Tộc là kẻ thù, chết trong tay Hồn Tộc vì hắn tài không bằng người, kể cả thua Hồn Thiên Đế cũng vì hắn tài không bằng người, hắn cam tâm nhưng với Cổ Tộc thì không, Tiêu Huyền không phục.

Tiêu Huyền hắn có thể chết trong tay kể thù, hắn không hối tiếc nhưng hắn không muốn chết trong tay người nhà.

Tiêu Huyền lúc này như một kẻ điên vậy, hắn gầm lên một tiếng kinh thiên nộ rống, tóc tai bù xù, đây là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy biểu hiện này của Tiêu Huyền.

Bờ môi Tiêu Huyền nhẹ run lên “Luyện Hỏa Phần”.

Ô Thản Thành, Tiêu Gia, Luyện Hỏa Phần chỉ là đệ nhất hỏa thuộc tính của gia tộc, là một quyển hoàng giai công pháp.

Luyện Hỏa Phần năm đó Tiêu Viêm từng cầm lấy nhưng Tiêu Viêm không có học, hoàng giai công pháp đối với hắn không đáng học.

Tiêu Giới, Tiêu Thành, Luyện Hỏa Phần là đệ nhất hỏa thuộc tính của gia tộc, là một quyển thiên giai công pháp, đây là công pháp duy nhất mà Tiêu Huyền học của Tiêu Gia.

Hỏa tu luyện đến cực cảnh liền biến dị, Hỏa biến dị chính là Lôi.

Trước khi nắm giữ Thiên Diệt Lôi Đồ thì thứ gắn bó nhất với Tiêu Huyền là Liệt Hỏa Phần, tên đầy đủ của công pháp này Liệt Hỏa Phần Thiên.

Liệt Hỏa Phần Thiên – Lấy Hồn Làm Dẫn, Lấy Hỏa Làm Vũ Khí, Đốt Hồn – Luyện Hư Không.

Tiêu Huyền đốt hồn, hắn không phải là luyện dược sư, hắn không có thủ đoạn linh hồn công kích nhưng linh hồn của Tiêu Huyền là đế phẩm linh hồn, hắn là người đầu tiên đạt đến đế phẩm linh hồn.

Một chưởng, một chiêu, không cầu kỳ cũng không hoa mỹ nhưng chỉ một chiêu Tiêu Huyền đánh chết Cổ Tộc Tam Thánh, ba tên bát tinh đấu thánh chết chỉ trong một chiêu nhưng Tiêu Huyền hắn không vui, hắn không làm sao có thể vui vẻ?.

Đôi mắt Tiêu Huyền chảy xuống hai dòng huyết lệ, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía hư không xa xôi.

Ở nơi đó một âm thanh quỷ dị vang lên.

“Luyện Hư Không, Đồ Hồn Luyện Hư đáng sợ đáng sợ chỉ là ta không hiểu tại sao ngươi không tránh, ngươi thừa sức tránh được ba người kia liên thủ cơ mà?”.

Tiêu Huyền đầy khinh thường nhìn về phía âm thanh phát ra “Ta hiểu rõ ngươi, nếu ngươi cảm thấy ta mạnh hơn ngươi thì ngươi tuyệt đối không dám xuất thủ, không chịu nhận thêm thương thế thì ngươi dám xuất hiện sao?”.

Âm thanh kia có chút trầm mặc rồi lại nói “Ngươi phải biết ta đã chịu lên tiếng tức là ta có thể giết ngươi, ta không rõ ngươi dùng cái gì để tự tin đứng lại đây quyết đấu với ta?, chỉ bằng đốt hồn sao, thứ đó không đủ”.

Tiêu Huyền chậm rãi lắc đầu, ánh mắt hắn vẫn nhìn về hyw không “Ta đợi ngươi ở đây không cầu có thể sống chỉ cầu một cầu trả lời, ta đối xử với ngươi chưa bao giờ tệ bạc vậy tại sao ngươi làm như vậy?”.

Trong không gian thân hình thần bí kia từ từ xuất hiện, một thân áo trắng, một đầu khăn tang.

Cửu Tinh Đấu Thánh Đỉnh Phong – Đệ Ngũ Thiên Kiếp.

Trên người hắn xuất hiện một ngọn lửa màu hoàng kim như có thể nung cháy tất cả, một ngọn lửa cho người ta cảm giác vô tận uy quyền, ngọn lửa có thể đốt cháy cả đấu khí, Kim Đế Phần Thiên Viêm.

Người này nếu không phải Cổ Nguyên thì có thể là ai?.

Quả nhiên, Cổ Nguyên ngày hôm đó có mặt, Cổ Nguyên ngày hôm đó có lẽ là người lấy đi tính mạng của Tiêu Huyền chứ không phải Hồn Thiên Đế.

Không phải Cổ Nguyên hơn Hồn Thiên Đế chỉ là hắn hiểu Tiêu Huyền hơn Hồn Thiên Đế mà thôi.