Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 397: Lại đến Hồn Tộc (1)




Vô Song không phải là kẻ thừa hơi, bản thân Vô Song chưa bao giờ làm việc không có ích, Tiềm Long Đại Hội thoạt nhìn không có gì nhưng tuyệt đối là một bước đi lớn của Vô Song.

Vô Song từ khi đến thế giới này đã có suy nghĩ phát triển thế lực theo dạng Hồn Tộc, cũng như Hồn Tộc lấy tài lực của toàn tộc sau đó nuôi thêm một thế lực bên ngoài được gọi là Hồn Điện, với thực lực của Hồn Tộc thì chẳng có chút khó khăn nào để Hồn Điện trở thành thế lực mạnh nhất Trung Châu cả.

Vô Song trong tay có cả Yêu Cung cùng Quyền Lực Bang, Yêu Cung hiện nay đã có tư cách va chạm cùng bất cứ thế lực nào trong thiên hạ nhưng Quyền Lực Bang thì chưa là gì cả, Quyền Lực Bang chủ yếu hành động ở Hắc Giác Vực mà thôi, về vấn đề cường giả thì Vô Song không hề lo lắng bởi có Yêu Cung ở sau lưng cũng giống quan hệ của Hồn Tộc – Hồn Điện có điều về vấn đề danh tiếng thì Quyền Lực Bang của Vô Song căn bản không có gì.

Sự việc Trung Châu Tiềm Long Đại hội này chính là để Vô Song tăng cường tầm ảnh hưởng của Quyền Lực Bang trên Trung Châu.

Tất nhiên trước khi xử lý công việc của Quyền Lực Bang sau đó là việc của Tiềm Long Đại Hội thì Vô Song vẫn còn một việc quan trọng hơn, hắn phải đến đón một người.

…………..

Hồn Tộc lúc này hỗn loạn vô cùng, rất nhiều người còn chưa hết bang hoàng bởi đan tông một trong những thế lực lớn nhất của Hồn Tộc bị diệt đi, lý do chính vì Hồn Hư Tử phản bội là Hồn Tộc.

Hồn Hư Tử là thái sơn bắc đầu trong giới luyện đan thuật của Đấu Khí Đại Lục còn nếu chỉ tính riêng Hồn Tộc chỉ sợ Hồn Hư Tử liền là người đứng đầu, Hồn Hư Tử thậm chí có thể trở thành một trong ba tâm phúc hang đầu dưới quyền Hồn Thiên Đế đủ thấy tầm quan trọng của Hồn Hư Tử.

Hồn Hư Tử phản bội lại Hồn Tộc điều này khiến vô số người hoang mang, suy nghĩ đầu tiên của họ chính là ‘không thể nào’ tất nhiên người công bố sự việc này lại là Hồn Thiên Đế, Hồn Thiên Đế đã đứng ra xác nhận thì Hồn Tộc không tin cũng phải tin, lệnh của Hồn Thiên Đế tại Hồn Tộc chính là đạo lý, Hồn Thiên Đế ở Hồn Tộc không bao giờ sai, cho dù hắn có sai thì nó cũng bị đổi thành đúng, ở trong Hồn Tộc chỉ có Hồn Thiên Đế đúng hoặc người khác sai mà thôi.

Quy định này thoạt nhìn vô cùng quái dị nhưng chính vì thế mới có thể làm Hồn Tộc trở nên mạnh mẽ nhất thế giới này, Hồn Tộc không cần quan tâm đúng sai, cũng chẳng để ý luân thường đạo lý, chỉ cần là lệnh của tộc trưởng thì họ sẽ thề chết mà làm, một chủng tộc như thế này nếu có tộc trưởng thuộc dạng bình thường khư khư dữ mình thì cũng thôi nhưng nếu rơi vào tay một người như Hồn Thiên Đế thì không khác gì cỗ máy chiến tranh hạng nặng vậy.

……..

Hồn Hư Tử được cho rằng bị chính Hồn Thiên Đế giết, đến cả thân thể cũng không còn, toàn bộ Đan Tông phải chôn theo Hồn Hư Tử, tất cả Đan Tông đệ tử đều bị mang đi chém đầu thị chúng, cách này tuy rằng có chút tàn nhẫn nhưng nghĩ lại thì là việc phải làm, bản thân Hồn Thiên Đế sao có thể biết bên trong vô số người kia có bao nhiêu người vô tội, bao nhiêu người có tội.

Trong bảng danh sách hành hình lần này của Hồn Tộc có một thiếu nữ được gọi là Hồn Minh Di.

Bình thường như những đệ tử khác của Đan Tông thì tuyệt đối sẽ bị chịu vô số cực hình, phải chịu vô số đau đớn trước khi bị chém đầu thị chúng nhưng Hồn Minh Di thì lại khác, cô gái này là người duy nhất được giam lỏng mà không phải chịu tra tấn bởi một lý do rất đơn giản, nàng là đệ tử của Hồn Hư Tử.

Hồn Hư Tử suốt tram năm qua chưa từng thu đồ đệ nào có điều không lâu trước hắn dĩ nhiên lại thu một thiếu nữ chưa hề trưởng thành, thiếu nữ tư chất tầm tầm, ngoại trừ dung mạo thanh thuần xinh đẹp ra chỉ sợ thiếu nữ này không thể có cái gì đáng tự hào, thiên phú tu luyện so với đỉnh cấp thiên tài của Hồn Điện liền căn bản không có cách nào, thiên phú chiến đấu gần như là con số 0 và cuối cùng khả năng luyện đan cũng không hề có, trên cơ thể nàng vốn không có hỏa đấu khí thì sao có tư cách khai lò luyện đan.

Hồn Thiên Đế thân là tộc trưởng của Hồn Tộc, khi mà Hồn Hư Tử thu Hồn Minh Di cũng làm hắn ta lạ lùng không thôi thậm chí đến cả thân phận của Hồn Minh Di cũng được Hồn Thiên Đế tra kỹ có điều Hồn Thiên Đế sẽ không hỏi Hồn Hư Tử lý do, Hồn Hư Tử có một địa vị đủ cao để đạt được không gian riêng cho mình, không gian tự do trong một phạm trù nào đó.

Đến khi Hồn Hư Tử phản bội Hồn Tộc, phản bội Hồn Thiên Đế mới làm Hồn Thiên Đế sôi máu, mới làm ông ta muốn giết tất cả những người liên quan đến Hồn Hư Tử thậm chí có cả Hồn Minh Di ở bên trong.

Đương nhiên cảm xúc là một chuyện bởi Hồn Thiên Đế là một kẻ lí trí đến phát sợ, ông ta rất nhanh kiềm chế toàn bộ cảm xúc của mình lại, Hồn Thiên Đế biết bản thân Hồn Hư Tử vốn rất ít khi đi ra ngoài Hồn Giới thậm chí nếu đi ra ngoài đều có cường giả đấu thánh đi theo thủ hộ, mỗi lần hắn ra ngoài lại có hai cường giả đấu thánh khác nhau bảo vệ, Hồn Thiên Đế cũng chưa nghĩ ra cách nào khiến Hồn Hư Tử có thể giấu tai mắt của minh mà liên lạc với Cổ Nguyên.

Nghĩ đến đó Hồn Thiên Đế lập tức nghĩ ngay đến người đệ tử bất thường mà Hồn Hư Tử lựa chọn, đây là người duy nhất có khả năng đóng vai trò liên lạc giữa Hồn Hư Tử cùng bên thứ ba bởi Hồn Minh Di quá yếu, nàng yếu đến mức chính Hồn Thiên Đế cũng chỉ qua loa điều tra mà chẳng thèm giám sát, nếu nàng là người đưa tin đương nhiên là thích hợp nhất, nghĩ đến đây ánh mắt của Hồn Thiên Đế càng ngày càng lạnh lại.

Tiếp theo đi sâu hơn vào việc này cuối cùng Hồn Thiên Đế cũng tìm được cái tên không thích hợp, Ngạ Quỷ.

Ban đầu Hồn Thiên Đế cũng không biết có cái tên này tồn tại chỉ là sau khi đi sâu vào điều tra Minh Di thì hắn mới biết được, trước khi Minh Di trở thành đệ tử của Hồn Hư Tử thì nàng có đi theo một cường giả thần bí, người này xuất hiện một lần ở Hồn Hư Thành sau đó hoàn toàn biến mất, biến mất thần bí y như cách hắn xuất hiện vậy.

Trong lúc Hồn Thiên Đế đang nhíu mày suy tư thì một tiếng chân xuất hiện, tiếp theo ở ngoài cửa một giọng nói vô cùng cung kính vang lên “Tộc trưởng, ta đến rồi”.

Hồn Thiên Đế nghe thấy âm thanh này mới dần dần gật đầu “Vào đi”.

Người bước vào lần này không ai khác chính là Hồn Sát một trong Hồn Điện Tứ Ma Thánh, kẻ này chính là người duy nhất từng quyết đầu với Vô Song trong thời gian Vô Song dạo chơi ở Hồn Giới.

Hồn Sát vừa xuất hiện hay tay liền đưa ra phía trước tiếp tục cung kính cúi đầu “Không biết tộc trưởng gọi ta đến đây có phải vì việc của Hồn Hử Tử?”.

Hồn Thiên Đế lạnh lùng gật đầu, giọng nói của hắn có chút nặng nề, cho dù là bản thân Hồn Thiên Đế thực lực thông thiên, cho dù hiện nay toàn bộ Đấu Khí Đại Lục không có một thế lực nào có tư cách cùng Hồn Tộc một trận chiến nhưng việc để mất một đỉnh cấp luyện dược sư như Hồn Hư Tử vẫn cứ là tổn thất nặng nề còn chưa kể Hồn Trì mà Hồn Điện tích xúc không biết bao nhiêu năm lại bị hủy trong một ngày, đến cả một kẻ như Hồn Thiên Đế cũng thấy u ám.

“Hồn Sát, ta nghe nói ngươi là người đầu tiên đụng độ với kẻ được gọi là Ngạ Quỷ đó, ngươi có nhận xét gì về hắn?”.

Hồn Sát nghe vậy cũng cau mày lại, cho dù hắn chỉ gặp thoáng qua Vô Song, hai người cũng chỉ quyết đấu thoáng qua nhưng Hồn Thiên Đế đã hỏi thì hắn phải cố nhớ mà trả lời “Tộc trưởng, Ngạ Quỷ kẻ đó trong mắt ta cực kỳ thần bí ít nhất khí tức người này ta không thể nào nhận ra, ta còn chưa gặp bao giờ, tiếp theo nói về thực lực ta tự tinh có thể đánh bại Ngạ Quỷ chỉ là kẻ này thủy chung cho ta một cảm giác quỷ dị, một cảm giác hư hư thực thực rất khó nắm bắt”.

“Linh hồn lực của Ngạ Quỷ cũng cao một cách đáng sợ, tiên cảnh đỉnh phong chỉ sợ không hề thua kém Hồn Hư Tử lúc còn sống hoặc có kém cũng không kém quá nhiều, điều làm thuộc hạ cảm thấy khó hiểu nhất là thiếu nữ được gọi là Hồn Minh Di kia, thuộc hạ có thể chắc chắn trước đây cô ta cùng Hồn Hư Tử rõ rang không có quan hệ gì nhưng sau khi Hồn Hư Tử cùng Ngạ Quỷ gặp mặt nhau thì lại khác, sau đó không ngờ cô ta liền trở thành đệ tử đầu tiên của Hồn Hư Tử”.

Hồn Thiên Đế im lặng không nói, ánh mắt nhìn vào hư không rồi chậm rãi nắm chặt nắm tay mình lại “Vậy là mấu chốt sự việc này có liên quan đến Ngạ Quỷ cùng, Hồn Minh Di?. Hồn Minh Di chắc chán là người Hồn Tộc ta có điều Ngạ Quỷ thì không biết, Hồn Sát đã vậy ngươi chuẩn bị cho ta một việc”.

Hồn Sát nghe thấy vậy một lần nữa cung kính “Xin tộc trưởng ra lệnh, Hồn Sát dù có phải rơi xuống núi đao biển lửa cũng quyết không từ nan”.

Hồn Thiên Đế gật đầu sau đó nah mắt ông ta hiện lên từng luồng từng luống sát khí, sát khí này đến cả Hồn Sát ở bên cạnh cũng run lên như cầy sấy “Truyền lệnh ra ngoài Hồn Giới đi, ngươi ra lệnh cho Hồn Điện tung tin Hồn Giới chúng ta gặp phản loạn, ba ngày sau sẽ chém đầu toàn bộ lũ phản loạn đó, hiểu chưa?”

Hồn Sát nghe vậy không nói nhiều lời, hắn tiếp tục cung kính “Tuân lệnh tộc trưởng, Hồn Sát lập tức thực hiện”.

Hồn Thiên Đế chính là muốn dụ rắn ra khỏi hang, dung tính mạng của Hồn Minh Di để dụ một nhân vật thần bí đi ra tuyệt đối không lỗ dù sao Hồn Minh Di quá yếu, cô ta có chết cũng không ảnh hưởng gì đến Hồn Tộc, dù sao giết chết một đấu linh cường giả trong măt sHoonf Thiên Đế liền không coi là gì.

……………..

Đáng thương cho Minh Di hiện nya hoàn toàn không biết việc gì sắp xảy ra với mình, nàng lúc này ánh mắt đầy lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khoảng thời gian này Minh Di thực sự cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô đơn vô cùng.

Lúc đầu Minh Di trở thành đệ tử của Hồn Hư Tử, nàng thực sự cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, Hồn Hử Tử ở Hồn Tộc là nhân vật cao cao tại thượng, đừng nói là đệ tử chân truyền của ông ta mà chỉ là thiếp thân hầu gái chỉ sợ cũng khiến đấu thánh cường giả phải khách khí một hai, thân phận của Minh Di đang từ dưới đáy xã hội không ngờ lại được kéo thẳng lên đỉnh, chỉ cần trở thành đồ đệ của Hồn Hư Tử thì nàng thừa sức báo thù có điều thủy cung Minh Di vẫn không yên tâm về Vô Song.

Không phải một lần mà là rất nhiều lần nàng hỏi về vô Song trước mặt Hồn Hư Tử nhưng đáp án mà nàng nhận lại chỉ là nụ cười thần bí của sư phụ mà thôi, sư phụ đối với nàng rất tốt thậm chí còn chữa trị lại khí hải cho nàng có điều ngoại trừ khí hải ra sư phụ tuyệt đối không dậy nàng cái gì, nàng chỉ có thể tùy tùy tiện tiên tu luyện mà thôi, đương nhiên với Minh Di thì nàng tuyệt đối không dám phàn nàn, đối với nàng chỉ cần có một chỗ dựa lớn như Hồn Hư Tử, có một người có thể vì nàng báo thù thí một thiếu nữ dân đen như nàng có gì dám bất mãn?.

Ở bên cạnh Hồn Hư Tử bản thân nàng chưa bao giờ thiếu người hầu kẻ hạ, có thể nói thẳng ra trong khoảng thời gian ba tháng bên cạnh Hồn Hư Tử là khoảng thời gian cuộc sống dễ dàng nhất với mình, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nàng tuyệt đối không phải đụng vào bất cứ thứ gì, chỉ cần nàng muốn thì có người sẽ làm hộ nàng tất cả, bằng địa vị của nàng có thể dễ dàng sai khiến đấu tôn cường giả mà bọn họ tuyệt đối không dám không nghe chỉ là thủy chung Minh Di vẫn không quên được Vô Song, nàng vẫn luôn không hiểu tại sao Vô Song lại rời đi không nói một lời, không phải kẻ đó đã vỗ ngực muốn nhận nàng làm đệ tử sao?.

Sự việc rất nhanh biến chuyển, cuộc sống của Minh Di bỗng chốc bị đảo lộn, nàng đang từ đệ tử của Hồn Hư Tử cao cao tại thượng không ngờ liền biến thành phạm nhân bị giam lỏng?, Minh Di sao có thể đoán được Hồn Hư Tử sẽ phản bội Hồn Tộc, nàng sao có thể đoán ra được tất cả mọi việc lại thay đổi nhanh như thế này, càng đáng sợ hơn mấy ngày vừa qua có rất nhiều người đến điều tra nàng, bọn họ luôn hỏi những điều mà Minh Di không biết, nàng sao có thể trả lời?.

Nằm trên chiếc giường trắng tinh mềm mại nhưng Minh Di lại không có một chút cảm giác nào, trong căn nhà rộng lớn này đâu có ai làm bạn với nàng, chỉ có nàng cùng với bốn bức tường xung quanh mà thôi, căn nhà rộng lớn nhưng lại đơn côi cực kỳ, Minh Di ở ngoài kia có bao nhiêu ngươi đang căn gác, đang theo dõi nàng, đọng lại trong lòng Minh Di ngoại trừ cô đơn ra cũng chỉ có bất ực.

Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hiện nay đã biến thành mệt mỏi thiếu sức sống, cơ thể Minh Di uể oải vô cùng, suốt ba hôm nay Minh Di chưa một lần được ngủ ngon, chưa một lần được chợp mắt có điều không biết tại sao tận sâu trong lòng Minh Di luôn tin tưởng, cho dù điều này cực kỳ vô lý thì nàng vẫn tin tưởng, nàng tin tưởng Vô Song sẽ lại một lần nữa đưa tay ra kéo nàng lại.

Nàng không hiểu cảm giác này đến từ đâu và giải thích như thế nào nhưng có lẽ đây chính là trực giác của nữ nhân, trực giác của nữ nhân luôn vô cùng đáng sợ.