Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 399: Lại đến Hồn Tộc (3)




Đôi mi thanh tú của Minh Di run lên, nàng biết giọng nói này, giọng nói này bản thân nàng sao có thể quên, ánh mắt không thể tin được một lần nữa mở ra, lúc này ngươi đang nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng không ai khác chính là Vô Song, bàn tay kia làm cơ thể Minh Di ngừng run rẩy cũng người sợ hãi, bàn tay kia cho nàng cảm giác thật an toàn và cũng thật ấm áp.

Đôi mắt của nàng dần dần nhòa đi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp “Sư phụ, người trở lại rồi”.

Minh Di đương nhiên rất vui vẻ còn Hồn Nhai thì không được như thế, khuôn mặt của hắn biến thành màu trắng xám, Hồn Nhai sao có thể quên được Vô Song, một thân hắc y, một chiếc mặt nạ vô diện, ánh mắt đáng sợ cực điểm, ánh mắt đó là ánh mắt mà Hồn Nhai sợ nhất, lần này Hồn Nhai thực sự có cảm giác mình sẽ chết, hắn thực sự không muốn chết.

Vô Song không nói, Vô Song cũng không hành động thậm chí ánh mắt vậy mà cũng không thèm nhìn Hồn Nhai tuy nhiên lại làm Hồn Nhai ngã ngồi ra phía sau, làm toàn thân Hồn Nhai run lên liên tục, kí ức về lần gặp nhau đó vẫn không thể nào phai nhòa trong mắt Hồn Nhai.

Vô Song từ khi xuất hiện cũng chưa bao giờ đặt Hồn Nhai vào mắt, kẻ này đến tư cách để hắn nhìn thẳng cũng không có, cả cuộc đời của Vô Song hắn chỉ có duy nhất một người đặt người thân của mình vào nơi nguy hiểm, chỉ có duy nhất một lần hắn không kịp trở tay đó chính là cuộc chiến Ô Thản Thành của đám người Cửu Phượng, ngoại trừ lần đó những người ở bên cạnh Vô Song chắc chắn không bao giờ gặp nguy hiểm, nếu họ gặp nguy hiểm cũng là Vô Song đến gánh.

Minh Di là người đầu tiên mà Vô Song gặp khi trở về Đấu Khí Đại Lục, cô nàng này còn có thể coi là đệ tử đầu tiên của Vô Song, tuy hai người không ở bên nhau quá lâu nhưng hắn đã hứa nhận Minh Di làm đệ tử sao có thể thất hứa hơn nữa tính mạng Minh Di bị đe dọa cũng chính vì Hồn Hư Tử hay nói cách khác chính vì Vô Song, Vô Song càng không thể bỏ cô gái này.

Bàn tay từ từ rời khỏi vòng eo mềm mại của Minh Di sau đó đứng lên, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chưa một lần quan sát Hồn Nhai đang sợ hãi bên dưới, từ đầu đến cuối Vô Song chỉ dõi ánh mắt về phía Hồn Thiên Mạch cùng Hồn Diễm ở ngoài kia mà thôi.

Hồn Thiên Mạch không hổ là lục tinh đấu thánh cường giả, tốc độ của kẻ này không hề chậm, thân hình thoáng một cái đã xuất hiện trước người Hồn Nhai, ánh mắt Hồn Thiên Mạch nhíu chặt lại nhìn Vô Song “Ngạ Quỷ đúng không?, ngươi là người lấy một cánh tay của Hồn Nhai?, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện ở đây, lão phu cần ngươi cho lão phu một câu trả lời thích đáng nếu không hôm nay nơi đây tuyệt đối là nơi chôn xương của ngươi”.

Hồn Thiên Mạch ngoài miệng tuy nói thế nhưng trong lòng ông ta sợ hãi vô cùng, chỉ mới là lần đầu gặp nhau nhưng Hồn Thiên Mạch dĩ nhiên lại có cảm giác không phải là đối thủ của Vô Song, phải biết Hồn Thiên Mạch sống đến từng tuổi này là nhờ ánh mắt, ánh mắt của hắn ta rất độc, hắn ta biết kẻ nào nên chọc vào còn kè nào không tuy nhiên Hồn Thiên Mạch căn bản không có lý do để lùi lại bởi đây là Hồn Tộc chứ không phải là bất cứ nơi nào khác.

Vô Song nhìn thấy Hồn Thiên Mạch liền nhè nhẹ mỉm cười, hắn đứng chắn trước người Minh Di sau đó vô cùng ung dung lên tiếng “Lục tinh đấu thánh cường giả?, không biết ngươi là ai?”.

Giọng nói của Vô Song cực kỳ bình thản thậm chí mang theo vài phần vui vẻ nhún nhường, điều này làm Hồn Thiên Mạch xuất hiện một tia tự kiêu,

“Hừ, tưởng ngươi thế nào rốt cuộc cũng phải cúi đầu trước Hồn Tộc, thực lực có cao hơn nữa cũng làm sao có thể chống lại Hồn Tộc,”. Nghĩ đến đây Hồn Thiên Mạch bật cười, tiếng cười của hắn rung chuyển cả căn phòng này.

“Lão phu chính là Hồn tộc Hồn Thiên Mạch, Ngạ Quỷ ngươi tốt nhất đừng đánh trống lảng, chặt một cánh tay của cháu ta thủy chung vẫn phải cho ta một câu trả lời”.

Nghe đến cái tên của đối phương Vô Song chậm rãi gật đầu, hắn cũng thực sự có chút bất ngờ bởi Hồn Thiên Mạch là một nhân vật vô cùng nổi tiếng, người này trong cốt truyện chính đã đánh hòa đan tháp lão tổ, thực lực cực kỳ không tầm thường, dù sao những người Vô Song vừa nghe đã nhớ tên trong Hồn Tộc cũng không nhiều, tính đi tính lại cả Hồn Tộc bản thân Vô Song nhớ chưa đến 10 cái tên.

Vô Song tiếp tục mỉm cười “Thì ra là Hồn Thiên Mạch trưởng lão, thực sự là đắc tội rồi. Ngươi muốn câu trả lời đúng không, được ta cho ngươi câu trả lời”.

Vô Song vừa dứt lời đột nhiên ánh mắt Hồn Thiên Mạch trừng lớn, hắn không thể nào tưởng tượng được Vô Song đã hiện ra trước mặt hắn từ bao giờ, một quyền tung ra, chỉ một quyền đấm nát khuôn mặt của Hồn Thiên Mạch, một quyền làm thân hình còm nhom toàn xương là xương của ông ta bay đi với tốc độ kinh người, lực va chạm làm sụp đổ cả tòa nhà nơi giam lỏng Minh Di.

Môi quyền đấm bay Hồn Thiên Mạch còn chưa đủ Vô Song lập tức đưa chân lên sút thẳng vào ngực Hồn Nhai trong ánh mắt đầy sợ hãi của hắn, may mà Vô Song thu lực nếu không một cước này đủ sức đá người Hồn Nhai ra thành phấn vụn.

Thân hình Hồn Nhai bắn thẳng lên trời, lao vút về phía Hồn Diễm ở nơi không xa, một cước này tuy không lấy mạng Hồn Nhai nhưng đập nát toàn bộ xương cốt trên người hắn, Vô Song nhoẻn miệng cười nhìn Hồn Diễm trên bầu trời, ánh mắt không hề có một chút nào lo lắng, đối với hắn Hồn Giới là nơi Vô Song bắt buộc phải đến quan trọng là sớm hay muộn mà thôi.

Nếu Vô Song hắn có thời gian thì một năm nữa mới là thời gian thích hợp nhất để tới Hồn Giới nhưng Vô Song hiện nay căn bản không có thời gian, hắn phải đốt cháy một vài giai đoạn có điều hắn chưa làm việc gì mà không nắm chắc, ít nhất Vô Song có tự tin kể cả Hồn Thiên Đế có xuất hiện hắn vẫn đủ sức trở về an toàn.

Hồn Diễm một tay nắm lấy Hồn Nhai, ánh mắt đầy ngưng trọng nhìn về phía Hồn Thiên Mạch bị đánh bay đi, lúc này Hồn Thiên Mạch nằm trên mặt đất đâu khác gì một đống thịt chết, một quyền duy nhất có thể đánh cho cường giả lục tinh đấu thánh bất tỉnh nhân sự, đây là thực lực bậc nào?, mới nghĩ đến đây Hồn Diễm liền tê cả da đầu.

Hồn Diễm hiện nay thực sự có chút xúc động muốn chửi cho Hồn Sát một trận, cái gì mà nếu đánh một trận thì có tự tin đánh bại Ngạ Quỷ?, Hồn Diễm vẫn đang không hiểu Hồn Sát lấy đâu ra cái tự tin đó để mà vỗ ngực, một quyền đánh cho lục tinh đấu thánh sơ kỳ cường giả bất tỉnh nhân sự, chỉ một quyền duy nhất, thực lực cỡ này Hồn Tộc Tứ Ma Thánh tuyệt đối không một ai làm được.

Trên lý thuyết mỗi cảnh giới của đấu thánh khác nhau như trời với đất, một nhị tinh đấu thánh đã có thể chấp ba tên nhất tinh đấu thánh liên thủ, bản thân Hồn Diễm là thất tinh đấu thánh hậu kỳ hắn quả thực có thể chấp bốn đến năm người như Hồn Thiên Mạch cùng lao đến mà vẫn ung dung đánh bại tuy nhiên một quyền thuấn sát như thế này hắn có cao ngạo nữa cũng không làm được, không có bất cứ một thất tinh đấu thánh nào làm được, chỉ có cường giả bát tinh đấu thánh trở lên mới có tư cách này hoặc ít nhất là thất tinh đấu thánh đỉnh phong chuyên đi theo con đường luyện thể, dù là trường hợp nào thì Hồn Diễm đều không có khả năng đánh bại.

Nghĩ đến việc hắn tin lời Hồn Sát mà khinh thường Ngạ Quỷ thậm chí 10 phần tự tin có thể đánh bại Ngạ Quỷ liền cảm thấy ấu trĩ vô cùng.

Đương nhiên Hồn Diễm cảm thấy Vô Song sâu không thể lường nhưng không có nghĩa là hắn sợ Vô Song bởi nơi là Hồn Tộc, ở Hồn Tộc trừ khi là đấu đế giá lâm nếu không trong thiên hạ này chưa có kẻ nào có tư cách tuyên chiến.

Quả nhiên khi ngôi nhà giam lỏng Hồn Minh Di bị đánh nát thì trên bầu trời vô số thân ảnh hiện thân, tối thiểu cũng là đấu tôn cường giả thậm chí còn có ba tên ngũ tinh đấu thánh hiện thân, bọn họ mơ hồ tạo thành một trận hình khóa chặt Vô Song vào trong, lấy Hồn Diễm là chủ, vô số khí thế bao vây kín Vô Song lại, đội hình này có thể chưa đủ sức đánh bại một bát tinh đấu thánh nhưng muốn cầm chân thì vẫn đủ.

Vô Song nhìn vô số thân ảnh xuất hiện liền mỉm cười quay đầu lại với Minh Di “Đồ đệ yêu, có sợ không?”.

Minh Di nhìn nụ cười của Vô Song chợt thấy tự tin vô cùng, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay to của Vô Song, khuôn mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp như hoa “Không sợ”.

Vô Song nghe đến đây liền bật cười, bàn tay hắn cũng nắm lấy tay nhỏ của Minh Di sau đó không làm thêm bất cứ hành động gì, ánh mắt vẫn ung dung nhìn Hồn Diễm trên bầu trời.

Nhìn thấy ánh mắt của Vô Song một lần nữa Hồn Diễm chột dạ, lúc này hắn đã ném Hồn Nhai cho thuộc hạ sau lưng, hắn hoàn toàn rảnh tay dể đánh cùng Vô Song một trận chỉ là hắn không ra tay, sống lưng của Hồn Diễm lúc này trở nên lành lạnh, đương nhiên Hồn Diễm không ra tay không phải vì hắn sợ, đây là Hồn Tộc, hắn không có lý do để sợ mà đơn giản đã tu luyện đến cảnh giới của Hồn Diễm thì tuyệt đối không có kẻ ngu, con heo sống ngàn năm cũng đột phá thành quái vật huống gì con người.

Tình hình hiện nay Vô Song càng không ra tay thì Hồn Diễm càng có lợi, phải biết thời gian càng đi qua thì cường giả Hồn Tộc đến càng ngày càng nhiều, cửa thắng của Vô Song càng ngày càng ít lại, chỉ cần Hư Vô Thôn Viêm hoặc Hồn Thiên Đế tới đây thì Vô Song chắc chắn không có cửa bỏ chạy chính vì vậy chỉ cần Vô Song không chạy thì Hồn Diễm không cần ra tay, ngoài ra Hồn Diễm cũng tin tưởng Vô Song không phải người ngu, Vô Song đã tự tin đứng lại ngay ở trung tâm Hồn Tộc thì tuyệt đối có bài tủ, bải tủ của một kẻ như Vô Song tốt nhất để người khác đến giải quyết, Hồn Diễm không dại mà chuốc vạ vào người.

Rất nhanh trong không khí cực độ căng thẳng này, không gian xung quanh Hồn Diễm xuất hiện một tia ba động, lại có thêm hai đấu thánh thất tinh hậu kỳ nữa tham chiến.

Hồn Tộc – Tứ Ma Thánh – Hồn Sát.

Hồn Tộc – Tứ Ma Thánh – Hồn Kính.

Cộng thêm Hồn Diễm thì Tứ Ma Thánh tổng cổng đã có mặt ba người, tất nhiên Tứ Ma Thánh sẽ không thể tập hợp đầy đủ dù sao mỗi người trong bọn họ đều có một nhiệm vụ đặc biệt, theo thông báo từ Hồn Sát thì thực lực của Ngạ Quỷ còn yếu hơn cả thất tinh đấu thánh hậu kỳ một chút, thực lực cỡ này không cần Tứ Ma Thánh toàn bộ tập trung, đây là dùng dao mổ trâu để giết gà.

Hồn Sát vừa hiện thân lập tức liếc nhìn Hồn Diễm “Sao ngươi không ra tay, với một kẻ như ngươi mà còn đợi được đến lúc chúng ta xuất hiện quả thực là hiếm lạ, bình thường ngươi ham công nhất cơ mà?”.

Hồn Diễm liếc nhìn Hồn Sát sau đó nhếch miệng, hắn còn chưa hết bực Hồn Sát, nếu người lao vào trong căn nhà đó là hắn chứ không phải Hồn Thiên Mạch chỉ sợ lúc này cũng trọng thương, cường giả bát tinh đấu thánh muốn đánh bại Hồn Diễm cũng không phải là chuyện dễ có điều nếu Hồn Diễm tin vào lời của Hồn Sát không hề có phòng bị mà để Ngạ Quỷ tấn công chỉ sợ nhẹ thì gẫy tay, nặng thì phế luôn cả cánh tay.

“Nhiệm vụ của ta chỉ là không cho hắn rời đi thôi, xong nhiệm vụ là được, ngươi muốn chiến thì chiến đi”.

Hồn Tộc Tứ Ma Thánh, Hồn Kính độc ác nhất, Hồn Sát tham chiến nhất, Hồn Diễm tham công nhất.

Hồn Sát nghe đến đây hai mắt liền tỏa sáng, chiến ý hừng hực bốc lên “Khà khà, lần trước còn chưa được đánh một trận thống khoái cùng ngươi không ngờ lần này lại có cơ hội, ta cứ tưởng Hồn Diễm giải quyết ngươi luôn rồi chứ”.

Hồn Sát tuyệt nhiên không để ý đến sự khác lạ của Hồn Diễm, trong mắt hắn chỉ có điên cuồng chiến ý, Hồn Sát cũng không nhận ra Hồn Thiên Mạch nằm như một đống thịt chết ở nơi xa xa dù sao hắn cũng vừa mới xuất hiện đã bị Vô Song thu hút, hơi đâu quan tâm Hồn Thiên Mạch.

Trên người Hồn Sát có kinh thiên đao khí xuất hiện, bản thân Hồn Sát thích nhất là chiến đấu, trong Hồn Tộc tiện nay hắn không có bất cứ đối thủ nào, điều này làm Hồn Sát chán đến phát điên.

Hồn Tộc Tứ Ma Thánh thân là trụ cột của Hồn Tộc, bọn họ bị thương thôi cũng đã ảnh hưởng lớn đến Hồn Tộc thì sao Hồn Sát dám khiêu chiến với ai trong Tứ Ma Thánh, kể cả có quyết đâu cũng không dám ra chiêu, lo được lo mất thì thà không đánh còn hơn.

Hư Vô Thôn Viêm cùng Hồn Thiên Đế thì có cho Hồn Sát 10 cái lá gan hắn cũng không dám thách thức về phần Hồn Hư Tử vốn là luyện dược sư hơi đâu đi quyết đâu cùng Hồn Sát, Hồn Sát muốn có một đối thủ như Ngạ Quỷ lâu lắm rồi, trong mắt hắn cho dù Ngạ Quỷ không mạnh bằng mình nhưng tính ra cũng có thể giúp hắn đánh một trận thống khoái, còn gì tuyệt vời hơn.

Thân hình Hồn Sát thoắt một cái đã hiện ra bên người Vô Song, một đao bổ thẳng vào đầu Vô Song, một đao này khí thế tuyệt cường chỉ có điều Vô Song dĩ nhiên không tránh cũng chẳng thèm né, khi đao bổ lên người Vô Song không ngờ lại bị dội ngược lại, Hồn Sát biết cảm giác này, đây chính là cảm giác khi hắn từng thử dùng đao chém lên người Hồn Thiên Đế, lực chấn động bất lại làm tay Hồn Sát run lên bần bật, ánh mắt trừng lớn như không thể nào tin được.

Hồn Sát bị đẩy lùi lại ba bước còn Vô Song chỉ tiến lên một bước, một tay tóm lấy tay áo Hồn Sát kéo về phía mình, một quyền tung ra nện thẳng vào bụng hắm Hồn Sát lập tức bay ngược ra sau phun ra một ngụm máu lớn, hắn không thể nào tin được run rẩy chỉ về phía Ngạ Quỷ “Ngươi...ngươi...ngươi là người hay quỷ, sao có thể mạnh như vậy”.

Không chri Hồn Sát bị dọa sợ mà tất cả những người xung quanh đều có cmar giác này, một quyền đánh hộc máu Hồn Sát, quyền này rõ ràng không bao hàm bất cứ đấu kỹ gì, rốt cuộc cơ thể phải mạnh thế nào mới có thể một quyền đánh cho thất tinh đấu thánh hậu kỳ phun máu.

Hồn Kính, Hồn Diễm cùng Hồn Sát đều có một nhận đinh, một đáp án mà bọn họ không nguyện ý tin, Ngạ Quỷ trước mặt chính là cửu tinh đấu thánh.

Hồn Diễm vốn chỉ muốn Hồn Sát chịu chút đau khổ dù sau bát tinh đấu thánh muốn đánh bại Hồn Sát không phải chuyện dễ có điều đánh chết hắn cũng không tin được kẻ ở dưới kia là cửu tinh đáu thánh, ít nhất về mặt thân thể là vậy.

Thiên hạ này chỉ có duy nhất ba người đạt đến trình độ cửu tinh đáu thánh mà thôi.

Cửu Tinh Đấu Thánh trung kỳ, Hư Vô Thôn Viêm.

Cửu Tinh Đấu Thánh đỉnh phong đệ ngũ thiên kiếp, Cổ Nguyên.

Cửu Tinh Đấu Thánh đỉnh phong đệ ngũ thiên kiếp, Hồn Thiên Đế.

Vô Song hay nói cách khác là Ngạ Quỷ trước mắt kia không ngờ lại là một vị cửu tinh đáu thánh, nếu là cửu tinh đáu thánh thì sự việc liền thay đổi rất nhiều, bát tinh đấu thánh thì Hồn Điện Tứ Ma Thánh còn có thể giải quyết nhưng nếu là cửu tinh đấu thánh thì phải do Hư Vô Thôn Viêm đích thân ra tay thậm chí phải Hồn Thiên Đế ra tay mới chắc chắn, có trời mới biết một cửu tinh đấu thánh không sợ chết bất chấp tất cả ra tay thì Hồn Tộc phải chịu thảm họa cỡ nào, thắng thì vẫn sẽ thắng có điều tuyệt đối thắng thảm.

Trong không khí đầy nặng nề này Vô Song một lần nữa mỉm cười, hắn ôm quyền về phía hư không, giọng nói của hắn vang lên “Không biết tộc trưởng Hồn Tộc – Hồn Thiên Đế ngài đã nhìn đủ chưa?”.

Vô Song biết Hồn Thiên Đế đã hiện thân.

Mục tiêu lần này của Vô Song chính là Hồn Thiên Đế.

Hắn muôn liên minh.